• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 60




*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Shitbaydaytroi



Chương 60



Điền Mãn Thương cùng Diệp thị nhìn lại đây, thấy con gái lớn cùng con rể đi vào cửa, vội vàng tiến lên nghênh đón.



Hoắc Trầm đem đặt vò rượu cùng chân giò đặt trong nhà chính, sau đó xoay người đi ra, cầm chổi lớn đặt trong viện, hai tay dài vừa nhấc, liền ném lên nóc nhà. Không nói hai lời, nâng chân dài bước lên bậc thang gỗ, leo nhanh lên trên.



" trên thang có tuyết đó, chàng cẩn thận một chút đi." Tiểu Đào cầm vải bông cùng mứt quả trong tay đưa cho nương cùng muội muội, sau đó cũng không đi vào phòng luôn mà đứng ở trong viện nhìn Hoắc Trầm đang đứng khua tuyết trên nóc nhà.



" không có việc gì, không phải là sắp xong rồi sao." Hoắc Trầm không để ý đáp một câu, nói xong liền đi lên. Hoắc Trầm tuổi trẻ có sức lực, dùng chổi lớn khua vài đường, rất nhanh liền đem tuyết đọng trên nóc nhà quét xuống.



Thời điểm xuống dưới, hắn vứt chổi xuống sân viện, sau đó nhanh nhẹn leo thang đi xuống. Chính là cái thang kia vốn không chắc chắn, lại trải qua thời gian lâu dầm mưa dãi nắng, đã không còn chắc chắn. Người Điền gia đều tương đối nhỏ gầy, hôm nay lần đầu tiên cây thang bị người to lớn như vậy liền có chút không chịu được.



Thật ra thời điểm Hoắc Trầm leo lên thang, đã cảm nhận được cây thang có hơi lung lay không chắc chắn. Bất quá người Điền gia tương đối thấp bé, hắn nhìn lại một chút, lại lấy chiều cao của chính mình, liền tính cây thang có gãy, hắn nhảy xuống đất, hẳn là cũng không có gì nguy hiểm.



Giờ phút này hắn hy vọng mùa hạ mau đến một chút, thang không đến mức gãy hỏng. Chính là, khi hắn vừa leo xuống được một nửa, liền nghe "rắc" một cái, cây thang vẫn không thoát được bi kịch bị gãy. Tiểu Đào vừa nhìn thấy xảy ra nguy hiểm, sợ tới mức vội vàng chạy tới phía hắn.



Sớm đã có chuẩn bị tâm lí Hoắc Trầm đứng vững vàng trên mặt đất. Tiểu Đào vội vàng chạy tới, ôm chặt lấy tay Hoắc Trầm, vội vàng hỏi: " chàng không có việc gì chứ?"



" không có việc gì, không cao lắm, dù ta nhảy từ trên nóc xuống cũng không thành vấn đề. Nàng ngốc vậy, thấy ta nhảy xuống, còn chạy ra đây. Vạn nhất nhảy vào người nàng thì làm sao bậy giờ, không phải đạp bị thương hay sao." Hoắc Trầm ngoài miệng nói Tiểu Đào ngốc, thật ra trong lòng đang ấm áp, hắn hiểu được, Tiểu Đào không màng nguy hiểm hướng bên này chạy tới, là bỏi vì trong lòng nàng đang lo lắng cho hắn.



Điền Mãn Thương cùng Diệp thị cũng vội vàng đi tới đây, tất cả đều hoảng sợ không nhẹ. Làm Hoắc Trầm phải nhảy lên nhảy xuống múa may chân tay nhìn không có vấn đề gì, lúc này mới yên tâm.



Hoắc Trầm hàm hậu cười: " không có việc gì, từ nhỏ ta đã trèo cây nhảy tường, quăng không ngã. Hôm nay may mắn là ta trèo lên, nếu để nhạc phụ trèo lên chẳng may bị ngã, khả năng sẽ lại bị thương."



Con rể là người thành thật, Diệp thị thực cảm động: " đúng vậy, ít nhiều cũng nhờ ngươi, bằng không cha Tiểu Đào nếu lại bị thương lần nữa không biết sẽ như thế nào, cái thang này mấy năm nay không được dùng nhiều. bất quá ngươi cũng phải cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng để bản thân bị thương."



Hoắc Trầm nhìn cây thang bị gãy trên mặt đất nhìn một cái, liền quăng vào góc tường: " gỗ này không tốt, dãi nắng dầm mưa, vốn không trụ được mấy năm. Lát nữa ta sẽ lấy rìu chẻ nó ra, làm củi đun đi, khi về ta sẽ làm cho nhà mình thang bằng sắt, khẳng định dùng không dễ hỏng."



Con rể tốt như vậy, thật sự đốt đèn lồng cũng khó tìm được, phu thê Điền Mãn Thương đối với Hoắc Trầm đều là thập phần vừa lòng, vội vàng đem hắn vào nhà ngồi uống trà.



" có phải cô gia cùng Tiểu Đào đã về?" ngoài cửa truyền đến thanh âm của Đinh thị, thật làm khó lão nhân gia a, băng qua tuyết dày như vậy đến tận đây.



Tiểu Đào hiểu rõm nãi nãi khẳng định là vì lễ lại mặt mà đến, liền đem hai bao mứt quả mở ra, để cho người trong nhà tùy ý ăn. Lại đem vải bông giũ ra, duỗi tay đo mấy lần, đủ để làm một cái áo bông mới, liền cắt xuống: " nãi nãi, sắp ăn tết rồi, miếng vải này ngài cầm đi làm áo bông mới đi."



" ai u, ta đã nhiều năm chưa có áo mới mặc rồi a, năm nay lại có y phục mới để mặc rồi! dính được chút ánh sáng của Tiểu Đào nhà ta, ngươi tìm được cô gia này đúng là tốt quá, đây là đốt đèn lồng cũng khó tìm được."



Diệp thị nhìn chân giò cực lớn kia, trong lòng đặc biệt cao hứng, hai năm gần đây chưa một lần nào ăn thịt đúng nghĩa cả, năm này, có thể có một cái tết phong phú rồi.



Bà tính toán đem một nửa chân giò lớn này làm thành thịt khô, còn một nửa còn lại, cắt thành từng miếng nhỏ đặt ở chân tường phía nam để ăn tươi. Thời tiết tháng chạp lạnh như vậy, lại rơi nhiều trận tuyết lớn, chỗ thịt này đặt ở bên ngoài liền đóng băng, căn bản không cần lo lắng thịt sẽ hỏng mất.



Đương nhiên nhà đại bá cùng tam thúc của Tiểu Đào cũng phải đưa tới một ít, bất quá cho họ hai, ba cân là được rồi, thừa lại mấy chục cân, đủ cho nhà mình ăn cả năm.



Diệp thị tuy thích mấy thứ này, nhưng lại sợ con gái chịu ủy khuất, đem nàng kéo vào trong bếp, nhỏ giọng hỏi: " mấy thứ này có phải là do cô gia tự nguyện mua hay không? Không phải con nói muốn mấy thứ này với người ta đấy chứ, nhà chúng ta tuy khó khăn, nhưng không cần phải tiêu phung phí như vậy được, nếu là con mở miệng nói muốn, mặc dù hiện tại hắn chịu đưa, chỉ sợ tương lai gặp phải chuyện gì không thoải mái, liền sẽ nói làm con khổ sở."



Tiểu Đào cười cười, vén tay áo lên giúp nương nàng công việc trong tay: " nương, người yên tâm đi, con là hạng người như vậy sao? nào có chuyện da mặt dày đi nói chuyện muốn đồ vật gì với người ta chứ, đây đều là chàng chuẩn bị lễ lại mặt, con muốn chàng mua ít đi chút, chàng còn không chịu đâu. Đại Trầm ca là người tâm tính tốt, thật sự lo lắng cho mọi người, mọi người liền nhận đi. Chờ về sau cuộc sống hàng ngày của chúng ta tốt lên, lại hồi báo lại cho chàng thật tốt là được."



Nghe thấy mấy lời này của Tiểu Đào, Diệp thị mới yên tâm, lập tức cắt thịt làm cơm, làm một bàn lớn đồ ăn phong phú đãi con rể.



Điền mẫn thương đem rượu Hoắc Trầm mang tới, cha vợ cùng con rể cầm hai chén rượu uống đến thập phần cao hứng.



Ăn xong cơm trưa, hai người lại phải vội vã về trấn. Đã chịu qua nhiều lần chuốc rượu của cha vợ, có chút hơi say, nhưng tâm tình lại cực tốt. Dọc theo đường đi tủm tỉm nhìn Tiểu Đào cười nói chuyện trên trời dưới đất, rất nhanh đã về đến nhà.



Xe ngựa dắt vào sân, Hoắc Trầm xoay người đem cửa đóng lại thật chặt. Dưới tác dụng của rượu, không bỏ đồ xuống, trực tiếp liền ôm Tiểu Đào đi vào phòng đè xuống giường đất. Vươn bàn tay to qua, không khách khí giải trừ hết trói buộc, đòi lại phúc lợi đã hứa hôm qua của tiếu đào.



Tiểu Đào lúc này không có kháng cự nữa, nàng thích hắn, lại đau lòng hắn, đương nhiên sẽ cam tâm tình nguyện cho hắn, cũng muốn bản thân mau có hài tử.



Hai người nhanh chóng ngọt ngào thành một đoàn, khó xá khó phân. Trận lăn lộn này, liền đến khi mặt trời lặn mới kết thúc.



Hoắc Trầm thỏa mãn, chậm rãi mặc y phục lại hôn Tiểu Đào một cái, lúc này mới đi ra xe ngựa trong viện, cầm chổi lớn trong sân quét tuyết.



Nhà Điền gia là phòng gạch mộc cho nên phải quét tuyết trên nóc nhà, nói cách khác nếu không quét tuyết trên nóc sợ sẽ sụp xuống. Còn Hoắc gia là phòng gạch ngói xanh nóc nhọn sẽ không sợ bị sụp xuống chỉ cần quét tuyết trong sân là được rồi.



Hoắc Trầm thân thể khỏe manh, khua vài đường chổi rất nhanh liền quét xong sân viện, lại chất thành đống tuyết lớn ở gốc cây hoa quế.



Quét xong tuyết nhàn rỗi không có việc gì, thấy Tiểu Đào ở trong phòng bếp chậm chạp chưa xong cơm chiều, hắn liền dùng xẻng đắp đống tuyết kia thành hai người tuyết, chẳng qua, hai người tuyết này không có tay cầm tay nhau đứng chỗ đó, mà một cái ở trên một cái ở dưới.



Đắp tốt, Hoắc Trầm cười xấu xa, đi vào phòng bếp, lôi kéo Tiểu Đào đi ra sân nhìn tác phẩm của hắn.



Tiểu Đào vừa nhìn thấy mặt nháy mắt đỏ lên, không tự chủ được nhớ tới tình cảnh lúc nãy. Cầm xẻng lên đập vào người bên cạnh một phát, đem hai tay của người tuyết quăng xuống: " chàng sao lại có thể như vậy được, da mặt lại dày như vậy sao? vạn nhất ngày mai có người tới, không phải bị người ta cười cho rụng răng."



Hoắc Trầm cười ha ha: " ta là làm cho nàng nhìn thôi a, mới không cho người khác nhìn thấy đâu."



Ăn xong cơm chiều, nhìn canh giờ còn sớm. Hoắc Trầm đun một nooif nước to để Tiểu Đào tắm, nhưng mà, tắm tắm liền lăn lên giường đất đi.



Hoắc Trầm cảm thấy hôm nay so với đêm tân hôn càng sung sướng ngọt ngào gấp bội, ăn càng thêm mỹ vị. Đơn giản ăn một lần lại ăn thêm một lần, không chịu rời đi. Sau đó Tiểu Đào mệt mỏi không chịu được, ở trong ngực hắn an tỉnh ngủ.



Sáng sớm tỉnh lại, thấy ánh mặt trời chiếu ánh nắng ấm áp vào trong phòng. Hoắc Trầm hôn một cái lên mặt Tiểu Đào, ôn nhu nói: " hôm nay là họp chợ chính, ta muốn mở tiệm bán hàng, nàng cảm thấy được không? Nếu luyến tiếc ta ra ngoài, ta liền không buôn bán, ở đây bồi nàng."



Tiểu Đào bị hắn chọc cười: " không buôn bán làm sao được, không chỉ riêng chàng muốn mở cửa, tiệm mì của ta cũng muốn mở bán nha. Sắp ăn tết rồi, người tới chợ mua đồ rất nhiều, được mấy ngày này phải mở bán kiếm chút tiền."



Lời này Hoắc Trầm không đồng ý, đem Tiểu Đào nhét vào ổ chăn, tự mình mặc tốt y phục: " nàng đừng mở cửa, trước kia là muốn kiếm tiền về nhà mẹ, ta cũng không nói cái gì được. Hiện tai bây giờ chúng ta đã thành thân, đương nhiên là ta phụ trách việc kiếm tiền nuôi gia đình, nàng chỉ cần nấu cơm là được đừng làm gì mệt nhọc, nếu hôm nay đặc biệt vội, nàng liền tới thu giúp ta tiền bán đi. Còn tiệm mì nàng đừng mở, rất mệt mỏi."



Tiểu Đào ngồi dậy: " như vậy sao được, như thế nào có thể để chàng cực khổ một mình kiếm tiền dưỡng gia như vậy? Nếu tiệm mì có thể kiếm ra tiền, làm sao phải đóng cửa?"



Tiểu Đào lấy y phục nhanh chóng mặc lên người. Hoắc Trầm đi giày bông xuống đất, bất đắc dĩ nhìn nàng: " Tiểu Đào, nàng nghe ta được không? Chuyện kiếm tiền dưỡng gia chính là chuyện của nam nhân, ta không muốn nàng mở tiệm mì, cán bột tốn nhiều sức, mùa đông lại lạnh như vậy, tay nàng không phải liền bị đông lại rồi hay sao."



Khi nói, Tiểu Đào đã mặc đồ xong, lại gấp chăn đệm lại, lại xoay người đi giày bông vào chân: " thân thể ta đâu có kiều nhược như vậy, thân thể ta rất tốt, không cảm thấy mệt."



" Tiểu Đào, ta không muốn nàng làm việc!" Hoắc Trầm giữ chặt tay Tiểu Đào lại, không để nàng đi ra ngoài.



Tiểu Đào dẩu miệng nhỏ ngồi xuống giường đất, trên mặt đã không có nét tươi cười: " chính là ta muốn làm, chàng không cho ta làm, được ta không làm, nhưng mà lòng ta rất không vui!"



Hoắc Trầm không chịu được khi nhìn thấy biểu tình của Tiểu Đào như vậy, lúng ta lúng túng nói: " kia...vậy mở mấy ngày trong năm đi, sang năm, chúng ta liền không mở tiệm mì nữa có được không?"



Tiểu Đào trong lòng cười thầm, quả nhiên, hắn ăn mềm không ăn cứng, ở trước mặt hắn bày ra dáng vẻ ủy khuất, đặc biệt nhuần nhuyễn.



" được, vậy trước mở mấy ngày, chờ sang năm mới, xem tình huống rồi nói sau."



Tiểu Đào vui mừng rửa mặt chải đầu, làm cơm sáng, hai người ăn xong cơm, đồng thời mở ra tiệm rèn Hoắc gia cùng tiệm mì,nghênh đón khách nhân vào cửa.



Chân giò hun khói




Xem ảnh 1
68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f5f717747672d7634763934705a773d3d2d3735333336393337352e313561646634343439353138646539303734303835343035333231322e6a7067

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK