Có người nói, lúc tớ còn là một tế bào thì người thứ nhất biết đến sự tồn tại của tớ không phải là mẹ tớ, chẳng phải là ba tớ, không phải que thử thai, cũng chẳng phải bác sĩ mà là bà nội của tớ. Bởi vì vào một buổi tối nào đó bà nội tớ mơ thấy tớ đang mặc một cái yếm rồi cười với bà. Bà nội luôn nói tớ lớn lên giống y như đứa nhóc trong mộng của bà, thế nhưng ngoại trừ bà thì chẳng ai biết bà mơ thấy gì, tuy tớ luôn hoài nghi một cách sâu sắc là đứa nhóc mà bà tớ mơ thấy chính là Kim Đồng bên cạnh Quan Âm, bởi vì nhà bà tớ có treo một bức.
Đương nhiên, tớ tự nhận là mình vẫn đáng yêu hơn Kim Đồng một tí, dù sao thì quần áo của tớ cũng đẹp hơn mấy cái yếm.
Mẹ tớ là người dẫn chương trình trên ti vi, tuy tớ thường thấy mẹ mình trên đó, nhưng tớ luôn cảm thấy mẹ trên ti vi không giống mẹ tớ cho lắm. Bởi vì mẹ trên ti vi thì có vẻ rất thông minh nhưng trong cuộc sống hiện thực thì ngay cả việc mua táo mẹ tớ cũng tính không ra được số tiền phải trả.
Ba tớ là một người bận rộn, thường thì nhân lúc tớ ngủ mới chịu về nhà. Trên người ba tớ còn có một mùi thuốc sát trùng kinh khủng nữa.
Thế nhưng mỗi lần ba tớ về đến nhà thì chắc chắn sẽ vào phòng nhìn tớ, cũng không biết bà nội nói có đúng không nữa, bà nói trong mơ thấy tớ sinh ra từ kim quang, vừa nhìn đã biết là một đứa trẻ có tiền đồ, vì vậy tớ mới hiểu chuyện sớm hơn người khác.
Mỗi lần ba đến phòng tớ thì mặc kệ tớ có vui hay không cũng phải hôn tớ một hồi lâu, lúc đó tớ lại không biết nói chuyện, chỉ có thể la oe oe, tớ vừa la thì ba tớ liền cười, vì vậy đã có lúc tớ cho rằng ba tớ không thích tớ một chút nào.
Thường thì lúc tớ la oe oe mẹ tớ sẽ đến ngay, lúc đầu thì tớ cho rằng mẹ tớ rất yêu tớ, thế nhưng chỉ cần có ba thì tớ sẽ bị làm lơ...
Không biết có bao nhiêu buổi tối, ba tớ hôn tớ hồi lâu, mẹ tớ hôn tớ một hồi, sau đó hai người còn muốn hôn môi nhau trước mặt tớ nữa.
Hừ... Cho rằng tớ còn nhỏ nên không biết gì sao? Hôn môi chắc chắn là hơn hôn mặt rồi, hôn môi tỏ vẻ càng thích người kia hơn!
Đến lúc tớ bốn tuổi, khi chị Linh Đang vẫn còn chơi búp bê thì tớ đã biết rất nhiều chữ, còn có thể đếm đến 100. Có một lần tớ và mẹ đến phòng làm việc của dì Hiểu Nguyệt, dì Hiểu Nguyệt cho bọn tớ một cái hộp sao nhỏ, bảo nếu bọn tớ có thể lấy được 99 ngôi sao sẽ mua cho bọn tớ cây kẹo sữa hình con thỏ.
Tớ không thích ăn kẹo đâu, tớ thích chơi ghép hình hơn.
"Chị Linh Đang đang làm gì thế?" Tớ thấy chị Linh Đang lấy một ngôi sao rồi lại lấy một ngôi sao, bên người chị ấy toàn là các ngôi sao nhỏ nằm rải rác.
"Chi đếm xong thì đi đổi kẹo ăn."
"Chị rất thích ăn kẹo?"
"Thích!" Chị Linh Đang gật đầu.
"Vậy chị cứ từ từ đếm đi." Ông nội luôn nói phải trả giá mới có thu hoạch, nếu tớ không muốn ăn thì cũng không thể để chị Linh Đang không làm mà hưởng được, bởi vậy tớ sẽ không giúp chị ấy.
Thế nhưng thật lâu sau, lâu đến mức tớ đã ghép hình xong luôn, chị Linh Đang vẫn chưa đếm sao xong.
"Chị vẫn chưa đếm xong sao?" Tớ không nhịn được hỏi.
"Ngôi sao nào cũng giống nhau, chị đếm một hồi thì không biết cái nào đã đếm rồi, cái nào chưa đếm nữa..." Vẻ mặt của chị Linh Đang như sắp khóc đến nơi.
Tớ thở dài phiền não, bỏ tất cả ngôi sao vào lọ thủy tinh lần nữa, sau đó lấy một ngôi sao ra rồi để dưới đất.
"Nhiêu đây là 99 ngôi sao đó, chị cầm đi đổi kẹo đi."
"Oa, Thất Thất, em thật là giỏi!" Chị Linh Đang không hề nghi ngờ tớ, cầm ngôi sao đi tìm dì Hiểu Nguyệt để đổi kẹo.
Ai, con gái thật là ngốc mà, trên lọ thủy tinh đã ghi bên trong có 100 ngôi sao, cần 99 ngôi sao thì lấy một ngôi sao ra ngoài là được, còn phải đếm lâu như vậy nữa chứ.
Buổi tối mẹ dẫn tớ đến phòng thí nghiệm của ba, ăn cơm xong với ba, tớ nói chuyện này với hai người họ.
Ba nói, tớ thông minh hơn các bạn nhỏ khác, tuy nhiên không được kiêu ngạo. Nhưng tớ còn chưa có kiêu ngạo gì, mẹ tớ đã gõ đầu tớ một cái rồi bảo tớ bắt nạt chị Linh Đang, tớ đâu có làm vậy đâu.
Tớ tức muốn chết luôn, nhưng ba đã nói con trai không được tính toán với con gái, mẹ cũng là con gái sao? Thế nhưng chị Linh Đang ít nhất cũng đếm được đến số hai mươi, còn mẹ tớ thì mua một ký rưỡi táo cũng không biết phải trả bao nhiêu tiền. Vì vậy lý do mà mẹ gõ đầu tớ chắc chắn là do mẹ ghen ghét tớ thông minh hơn mẹ rồi.
Ừm, hình như trước đó tớ đã nói, tớ vô cùng không hài lòng với tên ở nhà của mình, tớ là một bé trai, tại sao lại có cái tên Thất Thất chứ, lớp tớ có rất nhiều bạn nữ tên là Kỳ Kỳ*, mỗi lần giáo viên gọi tên thì tớ chẳng biết đang gọi ai nữa.
(*Kỳ Kỳ đọc là qí qí, Thất Thất đọc là qī qī)
Cho nên vào một buổi tối của một ngày nào đó, tớ cực kì nghiêm túc thương lượng chuyện này với ba mẹ mình.
Mẹ nói, Thất Thất là ngày ba mẹ kết hôn, là một ngày rất hạnh phúc, thế nhưng tại sao hạnh phúc của ba mẹ lại xây dựng trên nỗi đau khổ của tớ chứ.
Cậu luôn nói ba mẹ rất thích tú ân ái, lẽ nào tên của tớ cũng là một phần trong việc tú ân ái của họ sao?
Lúc đầu thì ba đã đồng ý việc đổi tên ở nhà cho tớ rồi, nhưng mẹ tớ vừa trợn mắt, ba lập tức thỏa hiệp, một chút khí khái cũng không có, tớ nhỏ như vậy, cũng biết chống lại mẹ, ba lớn như vậy rồi, sao không thể... kiên trì ý kiến của mình chứ.
Tớ đi méc ông nội bà nội, ông nội nghe lời ba nội, còn bà nội lại qua loa với tớ.
Tuy nhiên tớ biết mẹ cũng có khắc tinh, chính là mẹ của mẹ tớ, bà ngoại thân yêu của tớ. Bà ngoại không ở trong cùng thành phố với nhà tớ, chỉ có điều lâu lâu bà sẽ đến thăm tớ, có lúc đi cùng ông ngoại, có lúc lại đến một mình.
Bà ngoại thích tớ nhất, vì vậy tớ định sẽ nhờ bà giúp đỡ. Tớ mang một ly sữa bò, đưa đến căn phòng của bà ngoại.
"Thất Thất sao, thật ngoan." Bà ngoại vừa lòng sờ đầu tớ.
"Bà ngoại ơi, bà đừng gọi con là Thất Thất nữa, hãy gọi con là Dương Dương có được không? Thất Thất là tên con gái. Bạn học trong lớp đều cười nhạo con." Nhân dịp này tớ nói ngay.
"Là như vậy sao, vậy sau này bà ngoại không gọi con là Thất Thất nữa, bà sẽ gọi con là Dương Dương." Quả nhiên bà ngoại là người dễ nhất.
"Bà ngoại tốt nhất." Tớ nhón chân lên hôn bà ngoại một lát, chị Linh Đang từng nói mấy ông bà thích nhất là chiêu này, chỉ cần hôn thì chuyện gì cũng đồng ý với bọn tớ.
Quả nhiên bà ngoại cười càng vừa lòng hơn, khen tớ là bé ngoan.
"Bà ngoại nói với ba mẹ con luôn đi, bảo ba mẹ cũng gọi con là Dương Dương." Tớ thừa cơ nói: "Không thể vì ba mẹ kết hôn vào ngày bảy tháng bảy, liền gọi con là Thất Thất được."
"Không đúng, ba mẹ con kết hôn vào tháng năm mà."
"Không phải, đám cưới thì vào tháng năm, ngày bảy tháng bảy là đăng kí kết hơn." Tớ nhớ rất rõ đấy, bà nội đã nói với tớ nhiều lần lắm rồi.
"Con nhớ nhầm rồi, ba mẹ con đăng kí kết hôn vào lúc Tết xong, chắc là khoảng tháng hai, sau đó mới mang thai là con, còn đám cưới thì vào tháng năm."
Là một đứa bé từ nhỏ đã thông minh hơn những đứa bé khác, tớ muốn chứng minh cho bà ngoại thấy là tớ không nhớ nhầm. Cho nên tớ chạy vào phòng của ba mẹ lấy giấy kết hôn của họ ra, hừ... Ai biểu mỗi lần hai người họ đàn áp quyền lợi đổi tên của tớ thì sẽ lấy nó ra, chỉ vào ngày trên đó rồi đọc cho tớ nghe chứ.
Tớ đưa tờ giấy kết hôn cho bà ngoại, lúc đầu thì bà cười ha ha, thế nhưng không hiểu vì sao, sau khi bà nhìn thì sắc mặt của bà trở nên rất khó coi, lẽ nào bởi vì trí nhớ của bà không tốt bằng tớ, vì vậy bà đã tức giận?
"Dương Dương à, đã trễ rồi, con đi ngủ trước đi."
Tớ thấy bà ngoại không vui lắm, thế nên tớ cũng không dám nói đến chuyện đổi tên nữa mà ngoan ngoãn trở về phòng của mình.
Không lâu sau, tớ nghe được tiếng giày cao gót của mẹ, tớ biết là mẹ đã đi làm về. Tớ đang lo mẹ phát hiện tớ làm bà ngoại không vui, bỗng nhiên lại nghe được tiếng kêu đau đớn của mẹ, tớ hiếu kỳ mở hé cửa ra. Tớ thấy bà ngoại hung dữ nhéo tai mẹ, còn mẹ tớ thì nghiêng người la đau.
"Nói đi... Con và Hạ Phong là sao hả?" Bà ngoại hung dữ để tờ giấy kết hôn trước mặt mẹ.
Tớ biết, chắc chắn mình đã làm gì đó, tuy tớ không biết mình đã làm gì nữa.
"Mẹ, mẹ, con sai rồi, con giải thích cho mẹ... Ui da, đau, đau, đau..."
Cách một cánh cửa tớ nghe được tiếng kêu thảm thiết của mẹ, tớ lén lút lấy điện thoại ra gọi cho ba.
"Thất Thất, sao vậy? Con muốn hỏi ba chuyện gì sao?"
"Ba ơi, ba mau về nhà đi, mẹ bị bà ngoại đánh rồi."
"Bà ngoại? Sao vậy con?"
"Con không biết, con thấy bà ngoại nhéo lỗ tai của mẹ, à... trên bàn còn có giấy kết hôn nữa..."
Tớ mới gọi điện thoại xong chưa được bao lâu, ba liền lái xe về nhà, bây giờ mới là tám giờ tối thôi, ba chưa bao giờ về nhà sớm như vậy hết, có lần tớ bị mẹ la, tớ gọi điện thoại méc ba, ba cũng không thèm về, tớ đã chứng minh được lần thứ hai là ba thích mẹ hơn tớ.
Chuyện sau đó thì tớ không biết, tớ chỉ biết sau khi bà ngoại khó chịu với mẹ mấy ngày, mẹ bán địa chỉ của cậu xong mới nhận được một khuôn mặt tươi cười của bà ngoại.
Nói đến cậu, tớ rất thích cậu, bởi vì cậu là người duy nhất sẽ giúp tớ đối phó với mẹ khi tớ bị bắt nạt.
Thế nhưng chỉ cần bà ngoại xuất hiện, cậu sẽ biến mất, hai người họ không bao giờ xuất hiện ở cùng một chỗ cả, điều này làm tớ rất phiền não.
Có một lần tớ nghe được ba mẹ tớ nói chuyện với nhau, tớ mới biết được thì ra vì cậu không tìm mợ cho tớ, thế nên bà ngoại mới tức giận. Hình như bà ngoại đã chuẩn bị cho cậu rất nhiều mợ ở nhà, để cậu về nhà chọn một nhưng cậu lại không chịu về.
Mỗi lần nói đến đây, mẹ đều sẽ vui vẻ đầy mặt nói: "Ha ha... Sông có khúc, người có lúc*... Không kết hôn... Em còn chưa hỏi anh ấy có bị bệnh kín gì hay không đó..."
(*nguyên văn "Sơn thủy luân phiên chuyển")
Tớ vẫn chưa hiểu được câu thành ngữ này cho lắm nên hỏi cậu. Sau khi nghe xong thì cậu cười hôn tớ một lát, sau đó thì bỏ nửa bịch muối vào hộp đồ ăn mà mẹ thích nhất.
Ông bà nội biết ba mẹ tớ bận rộn, vì vậy ông bà nội luôn dẫn tớ tham gia các cuộc thi đấu dành cho thiếu nhi trong lúc đó. Viết chữ, vẽ tranh, đánh cờ vây, từ khu nhà đến tổ dân phố, từ tổ dân phố đến quận, cuối cùng thì vô tình lấy được giải nhất cuộc thi thư pháp thiếu nhi toàn thành phố.
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của ông bà nội, ép ba mẹ đi theo tớ lãnh thưởng, ông bà nội nói là để ba mẹ được chứng kiến giờ phút vinh dự của tớ. Thật ra thì tớ biết... hôm đó là ngày ông bà nội tham gia cuộc thi vũ đạo dành cho người lớn tuổi.
Người trao giải thưởng cho tớ hình như là một ông chủ lớn, hơn nữa còn quen với mẹ.
Bởi vì sau khi kết thúc lễ trao giải, ông chủ này vẫn luôn nói chuyện với mẹ.
"Cô là người chủ trì Ngư Đống đúng không, tôi không có nhận sai chứ."
"Là tôi."
"Không biết cô có còn nhớ tôi hay không? Lúc cô chủ trì tiết mục trên radio, tôi đã gọi điện thoại đến."
"Anh là... Tráng Tráng?"
"Ôi chao, quả nhiên cô vẫn còn nhớ tôi, ngày hôm nay tôi có được thành tựu này là nhờ có cô."
"Ha ha... Không dám nhận không dám nhận."
"Sao không dám nhận chứ, nếu lúc trước cô không cổ vũ tôi đi xây dựng sự nghiệp, sao bây giờ tôi có thể trở thành ông chủ của ngành bất động sản chứ? Tôi đã nghe theo đề nghị của cô, trong cao ốc của tôi toàn là người đẹp, không đẹp thì không được nhận, hơn nữa còn phải có bằng đại học."
"Ha ha..."
"Chỉ có điều, có tiền cũng có sự buồn phiền của nó, trước đây lúc không có tiền thì không ai thích tôi, bây giờ có tiền thì người thích tôi lại quá nhiều. Thế nhưng tôi lại không phân biệt được họ thích tôi hay là thích tiền của tôi nữa? Cô nói xem chuyện này nên giải quyết thế nào?"
"Ha ha ha..."
"Tôi cũng biết chuyện này rất khó khăn, vì thế tôi đã nghĩ ra được một ý, mỗi lần hẹn hò tôi đều hẹn ở quán ăn, một bữa ăn chỉ tầm 20 khối, tôi nghĩ nếu có người có thể hẹn hò như vậy với tôi một năm, vậy chắc chắn là người đó thích tôi..."
"Vậy anh đã thành công chưa?"
"Cô có nhìn thấy người đẹp chân dài bên kia không, cô ấy là người bạn gái thứ mười của tôi, tôi rất thích cô ấy, hy vọng là cô ấy có thể kiên trì được..."
"Ha ha... Chúc anh thành công."
"Đúng rồi... Gần đây tôi vừa mở một khu bất động sản ở vùng ngoại thành, phong cảnh rất đẹp, đang định xây biệt thự, tôi tặng cho nhà cô một căn nhé."
"Nó quá quý trọng rồi, không được không được..."
"Không có cô thì sẽ không có gia tài bạc tỷ này, một căn biệt thự có là gì chứ, toàn bộ khu bất động sản đó đều là của tôi...
Nhưng cuối cùng thì nhà tớ cũng không ở trong biệt thự.
Năm 2017, tớ học tiểu học. Trong lớp có rất nhiều bạn học đều lo lắng mẹ mình sẽ sinh thêm một đứa*, sợ địa vị của mình sẽ mất, thế nhưng tớ chưa bao giờ lo lắng điều đó cả.
(*Năm 2017 TQ ban hành luật cho mỗi cặp vợ chồng được sinh đứa con thứ hai)
Bởi vì mỗi lần bà ngoại nhắc đến mẹ thì đều nói mẹ bận rộn như vậy, có thời gian rảnh để sinh tớ thì đã tốt lắm rồi.
Thế nhưng bỗng nhiên có một ngày, ba rất vui vẻ chạy về nhà nói với mẹ, nói thí nghiệm của ba đã thành công, sau này sẽ không bận rộn như trước nữa.
Lẽ nào đứa thứ hai lại quan trọng đến vậy sao, vì đứa thứ hai mà người ít khi về nhà dù là lúc tớ bị bệnh như ba cũng không thèm làm việc nữa?
Không lâu sau, cả nhà tớ ra nước ngoài.
Mẹ nói ba đã đạt được một giải thưởng rất lớn, có thể cứu sống rất nhiều người, cả nhà chúng ta muốn đi lãnh thưởng.
Thực là không công bằng mà, từ nhỏ tớ đã đạt được nhiều giải thưởng như vậy, cuối cùng vẫn là do ông bà nội không có thời gian nên ba mẹ mới đi lãnh thưởng cùng tớ, ai ngờ ba vừa đạt được một giải thưởng, cả nhà chúng tớ còn phải trang điểm tham gia.
Lúc ba nhận giải thì mẹ khóc ở dưới, khóc đến mức con mắt đều đen luôn.
Sau khi quay lại khách sạn, mẹ vẫn ôm ba khóc, tớ chưa bao giờ thấy mẹ khóc như vậy, mẹ còn thích khóc hơn mấy bạn học nữ trong lớp của tớ nữa.
Là một đứa con trai, từ nhỏ ông bà nội và ba đã dạy dỗ tớ là phải biết nhường nhịn con gái, tớ suy nghĩ một lát rồi đến kéo áo của mẹ.
"Thất Thất?" Cuối cùng thì mẹ cũng chịu nhìn đến tớ.
"Mẹ đừng khóc nữa, con đồng ý cho hai người sinh thêm một đứa là được chứ gì." Tớ mang vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
"Sinh cái gì?" Chắc là mẹ đã sướng đến phát điên rồi... lại còn phải xác nhận thêm một lần nữa cơ.
"Em trai hoặc em gái đều được... ba mẹ tùy ý đi." Tớ lại bảo đảm lần thứ hai: "Con sẽ không ghen tị với tụi nó."
Vốn tớ cho rằng mẹ sẽ hài lòng, ai ngờ mẹ lại đánh vào đầu tớ một cái.
Tớ thở hổn hển nghĩ con gái thật là hay thay đổi, dù vui hay không vui cũng đều thích đánh người.
Có điều dì Hiểu Nguyệt đã nói lời nói của người đàn ông cũng không thể tin hết, ví dụ như ba tớ vậy, ba đã nói sau này sẽ không bận rộn như trước nữa, ai ngờ tớ đã đồng ý cho bọn họ sinh đứa thứ hai nhưng cuối cùng ba tớ vẫn bận rộn như cũ.
Trước đây tuy ba tớ không ở nhà nhưng ít nhất cũng ở cùng một thành phố, mẹ cũng hay dẫn tớ đến ăn tối với ba. Nhưng bây giờ thì căn bản không biết ba đang ở nước nào nữa, ba trở nên giống mẹ, chỉ có thể nhìn thấy được trên ti vi.
Tuy mỗi lần về nhà đều mang quà cho tớ, tuy nhiên tớ lại phải giúp ba chăm sóc một đống hoa ngay ban công, rõ ràng hoa là sở thích của mẹ, tại sao tớ lại phái chăm sóc chứ, tớ còn cần có người chăm sóc mà.
Hơn nữa vừa đến hè thì toàn là muỗi, tớ cũng bị chích mấy cái, mỗi ngày trước khi đến trường thì tớ phải xem dự báo thời tiết, nếu thấy thông báo trời mưa thì phải kéo mái hiên ra.
Có một lần tớ tham gia trại hè, chỉ đi có một tuần thôi, nhưng lúc về đến nhà thì hoa trên ban công đã héo hết một nửa rồi, còn mẹ thì gọi video rồi khóc méc ba.
Nếu biết trước như vậy thì tớ sẽ không giúp mẹ tưới cây đâu, có khi không tưới còn đỡ héo hơn đó.
"Đừng đau lòng nữa, đợi anh giảng bài xong kỳ này thì anh về ngay, chúng ta mua một căn nhà có sân, sau đó trồng các loại hoa mà em thích, cả cây thường xuân nữa." Ba vội vàng an ủi mẹ.
"Anh còn nhớ sao."
"Chuyện anh hứa với em anh đều nhớ rất rõ."
"Vậy anh về nhanh đi."
"Ừ!"
Tớ rất muốn nói với ba mẹ rằng, chưa có ai dính nhau như hai người họ cả.