Cho nên, vừa nghe thấy Uông Nhất Sơn nói thế, Hứa Triển liền nói: “Cũng được, anh ngủ ở đây đi.” Nói xong, cô lấy một cái gối, định ra phòng khách.
Uông Nhất Sơn vội duỗi một tay ra, tóm lấy cổ tay Hứa Triển, “Em cũng ngủ ở đây đi.”
Hứa Triển còn chưa kịp trả lời, anh đã nhanh nhảu nói tiếp: “Chỉ ngủ thôi, anh đảm bảo là không làm gì!”
Hứa Triển cắn môi, cúi đầu nhìn người đàn ông đang lắc lắc cánh tay mình. Mấy ngày ngủ dưới sàn, anh đã phải chịu khổ rồi, giờ anh là chủ lực kiếm tiền trong nhà, cũng nên được an giấc trên chiếc giường mềm mại.
Nghĩ thế, Hứa Triển lấy một chiếc chăn mỏng từ trong tủ quần áo ra, để hai chiếc gối cách xa nhau, sau đó nằm xuống một bên giường.
Chiếc giường rất rộng, giờ như dòng sông có hai bên bờ cách xa. Uông Nhất Sơn hơi híp mắt lại, rồi cũng nằm xuống một bên.
Trong bóng tối tĩnh mịch, hai người có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.
Qua một hồi lâu, Uông Nhất Sơn bỗng vươn một ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào ngón tay Hứa Triển. Cô khẽ rụt lại, muốn tránh đi, nhưng đã bị ngón tay kia quấn chặt lấy.
Hành động nhỏ đó lại khiến trong lòng Hứa Triển nảy sinh sự rung động khó tả.
Đột nhiên, cô nhớ lại tình cảnh bị rơi xuống hồ nước lạnh năm ấy.
Lúc đầu, cậu bé ngỗ nghịch chỉ mải vui sướng khi thấy người khác gặp nạn, nhưng sau thấy cô gần như chìm nghỉm nên đã kéo cô lên. Mấy thằng con trai khác thi nhau dọa nạt, nếu cô dám về mách bố mẹ, bọn chúng sẽ dìm cô xuống giếng!
Năm ấy đại hàn, cô khoác chiếc áo bông ướt sũng về nhà. Mẹ cô đưa em trai cô đi khám, chỉ có Trương Đại Hiền ở nhà. Lão ta mới nốc mấy ly rượu mà đã hùng hùng hổ hổ, thấy Hứa Triển vào nhà với cả người ướt như chuột lột, lão không nói nhiều mà cầm luôn cây chổi lông gà ở đầu giường, chẳng thèm hỏi phải trái gì đã vụt cô tới tấp.
“Mẹ mày nữa! Cái áo vừa mới mua đã để dính đầy bùn! Cút ra ngoài tìm mẹ mày đi! Đừng ở đây cho ngứa mắt tao!”
Bởi thế, còn chưa kịp cảm nhận sự ấm áp của căn phòng, Hứa Triển đã bị đá ra ngoài.
Cô vừa ngẩng đầu đã thấy Uông Nhất Sơn đang ngồi ở bậc thang nhìn mình.
“Anh…anh lại muốn làm gì nữa?” Khi đó, đúng là Hứa Triển hơi sợ cậu bé này.
Nhất định là cậu đã nghe thấy động tĩnh trong nhà, lúc này, cậu vẫn không nhúc nhích mà nhìn vào khuôn mặt còn hồng dấu tay của Hứa Triển.
Hứa Triển vội vàng chạy xuống cầu thang, nhưng chưa chạy được vài bước đã bị Uông Nhất Sơn đuổi theo, “Đi theo anh!”
Chỉ với một câu ngắn gọn, cô gái nhỏ đã bị một tên tiểu ma vương dẫn về nhà.
Khi đó, Uông Nhất Sơn không ở cùng Uông Dương mà thuê hai căn hộ đối nhau, vừa không làm ảnh hưởng đến việc ăn chơi đàn điếm của ông bố, vừa thỏa sức cho ông con làm bậy.
Đến lúc bị đẩy vào phòng tắm của căn hộ, Hứa Triển mới biết là anh chàng Uông Nhất Sơn muốn để cô tắm nước ấm.
Sau khi Hứa Triển tắm xong, Uông Nhất Sơn pha cho cô một cốc Nestlé nóng. Cô đã từng thấy loại đồ uống này trên tivi, hương vị ngọt ngọt chua chua khiến cô thấy Uông Nhất Sơn thuận mắt hơn rất nhiều.
Có phải, từ lúc đó, quan hệ của họ đã từ từ phát triển?
Mặc dù Uông Nhất Sơn học trong thành phố, nhưng cứ cuối tuần là lại về huyện, đến tận cổng trưởng đón cô rồi cả hai về căn hộ đó chơi điện tử và tán gẫu.
Khi đó, trong nhà Uông Nhất Sơn có rất nhiều truyện tranh Nhật Bản, cái gì mà “Cô gái điện ảnh”, “ADN”, hoàn toàn không phải là thứ mà người ngây thơ có thể đọc.
“Sao anh có thể đọc những thứ này chứ! Không biết xấu hổ!” Tuy rằng miệng nói như vậy, nhưng ánh mắt cô vẫn tò mò lần đến trang giấy, còn đang tiếc vì sao nam chính và nữ chính lại không đến được với nhau, cứ tới thời khắc mấu chốt là lại có người phá đám.
“Cái này thì có gì mà xấu hổ? Đầy đứa con gái tầm tuổi này đã hôn bạn trai rồi!” Thấy Hứa Triển mở to hai mắt vẻ ngạc nhiên, cậu chàng lại càng hăng say, “Ở sau trường anh ý, chẳng phải chỉ có hôn môi đâu, có thằng còn thò tay vào trong áo đứa con gái nữa kìa!”
Hứa Triển không khỏi tò mò, “Hôn môi là ý gì chứ? Bẩn chết đi được!”
Uông Nhất Sơn suy nghĩ một chút, “Có lẽ là do nước bọt của con gái ngọt! Nếu không thì tại sao bố anh lại thích gặm môi phụ nữ thế chứ!” Cô nàng nghe thấy thế thì liền chép miệng, định bụng thử nếm xem nước bọt của mình có vị gì.
Uông Nhất Sơn thấy hành động ngốc nghếch đó thì liền cảm thấy, cô bé quê mùa này còn xinh đẹp hơn hoa khôi trong trường gấp nhiều lần.
“Tự em không nếm được đâu. Hay là để anh hôn em thử xem?”
Hứa Triển nghe thế liền đỏ mặt, nhưng thật tình, cô cũng rất hiếu kỳ, vì sao mấy cô chú trên tivi lại thích hôn nhau như thế. Trong nháy mắt, cô không nói gì nữa, bắt chước trên tivi, nhắm hai mắt lại.
Khi đó, cô cảm giác được ngón tay của cậu thiếu niên kia đang nhẹ nhàng xoa má mình, rồi hơi thở ngày càng đến gần, hai bờ môi cũng khẽ chạm lên môi mình, chỉ như chuồn chuồn lướt nước. Mùi vị đó, tựa như một quả ô-liu xanh vậy…
“Cái lần anh khiến tôi bị rơi xuống hồ ý, tại sao sau đấy lại đến nhà tôi?” Bị hồi ức làm phiền loạn, trong bóng đêm, Hứa Triển chợt nhẹ giọng hỏi.
Uông Nhất Sơn im lặng trong chốc lát rồi cười khẽ, “Sợ em về mách bố mẹ, định đến nghe ngóng động tĩnh thôi.”
“…Thế tại sao lại kéo tôi đến nhà anh?”
“Bởi vì anh phát hiện ra, cây ớt nhỏ đó chẳng phải dạng vừa, không bắt nạt thì không có cảm giác thành tựu.”
Nghe thế, cô rút phắt tay ra. Biến thái thì vẫn là biến thái, còn hy vọng anh nói lời động lòng người?
Người đàn ông ở “bờ sông bên kia” thuận đà “bơi” sang, ôm chặt cô vào lòng.
“Hôm đấy, dáng vẻ lúc em tắm xong, đầu tóc rối tung, mặc áo ngủ của anh rồi nhấp từng ngụm trà nóng, đến giờ anh vẫn còn nhớ rõ…Triển Triển, từ nhỏ đến lớn, anh không hề chấp nhất điều gì, thậm chí, hồi chín tuổi, mẹ anh bỏ đi không lời từ biệt, anh cũng không hề nghĩ đến ngày đi tìm bà ấy…Nhưng chỉ có em, anh không tài nào buông xuôi được. Triển Triển, hay là em dạy anh đi, dạy anh làm thế nào mới buông tay em được?”
Hứa Triển nghe thấy mà dở khóc dở cười, cô kéo chăn lên, ngay bản thân cô cũng đang muốn học hỏi cách để thoát được đây! Nhưng còn chưa kịp mở miệng, đôi môi cô đã bị bờ môi ấm áp phủ lên.
Nụ hôn này khác hẳn với những nụ hôn nồng nhiệt trước đây. Nó giống như khoảnh khắc thuở thơ ấu, là sự trải nghiệm ngây ngô, bờ môi được ngậm lấy cách nhẹ nhàng, đầu lưỡi kia khẽ lướt qua môi cô, cảm giác êm ái như khi học tiểu học, ăn viên kẹo đường cả trăm lần không chán.
Có lẽ do ban ngày bận tiếp mẹ nên mệt mỏi, chân tay Hứa Triển bủn rủn, cơ thể hơi cứng ngắc nhưng không hề chống cự lại nụ hôn khẽ khàng này…
Uông Nhất Sơn quy củ đúng như anh đã nói, tuy có cùng giường, nhưng ngoài phúc lợi là một nụ hôn ra, anh hoàn toàn ngoan ngoãn ôm chăn ngủ.
Thật ra, Hứa Triển cũng cảm thấy quan hệ của mình và Uông Nhất Sơn hiện nay rất kỳ quái. Theo lý thuyết, cô muốn thoát khỏi anh nhưng lại cưới anh, hận anh thấu xương nhưng lại sinh con cho anh. Đến giờ, khi có cơ hội rời khỏi anh, thì hai người lại như đang nói với nhau rằng, anh/em đoán xem em/anh có ngây thơ nói lời yêu không?
Tối thiểu, ở ngày thứ ba Uông Nhất Sơn đi công tác, cô đã ngẩn ngơ cầm điện thoại gần hai tiếng đồng hồ.
Rõ ràng là mỗi ngày sẽ gọi điện cho cô vào giờ cơm, tại sao hôm nay lại không gọi?
Đến khi cô định thần lại, không biết ngón tay đã ấn vào dãy số đó từ lúc nào, bên kia vọng ra một tiếng: “Alô!”
Hứa Triển sợ đến mức kết thúc cuộc gọi ngay lập tức, chỉ chốc lát, bên kia đã gọi lại.
“Alô…” Hứa Triển chần chừ bắt máy.
Giọng nói ở đầu bên kia rất bình tĩnh, nhưng ngữ điệu hơi cao, để lộ ra chút vẻ phấn khích, “Vừa nãy em gọi cho anh à?”
Hứa Triển đành lấy cớ: “À…Tiểu Nặc nghịch di động, không cẩn thận chạm vào nút gọi.” Vừa nói, cô vừa lắc lắc tay con trai.
Tiểu Nặc cắn núm bình nước, không biết mẹ đang vu oan cho mình, chỉ thấy mẹ nghịch tay mình nên thằng bé tưởng mẹ đang chơi đùa với nó, nó ném bình nước trong tay xuống, vỗ hai bàn tay nhỏ xinh, ê a vài tiếng rất đáng yêu.
Ngữ điệu của Uông Nhất Sơn chậm dần, anh lại hỏi Hứa Triển xem hôm nay mẹ vợ có đến giúp cô nấu cơm không. Cuối cùng, anh nói: “À đúng rồi, có khi anh về muộn vài ngày, công ty cử anh sang Anh đàm phán với khách hàng. Em với con cần gì để anh mua?”
“Không cần đâu, anh đừng tiêu tiền lung tung, còn nữa…” Nói đến đây, Hứa Triển ngừng lại rồi mới tiếp tục: “Mấy hôm trước anh bị đau dạ dày, đừng uống nhiều rượu…Được rồi, cúp máy đây.”
Sau khi cúp điện thoại, Hứa Triển ôm ghì con vào lòng, ảo não lay lay nó, “Mẹ ghét bố con nhất! Làm phiền chết bố con đi! Không về càng tốt!”
Thằng bé cười toe toét để lộ ra cái răng mới nhú, rồi phì phì nước bọt với bà mẹ nghĩ một đằng nói một nẻo.
Uông Nhất Sơn sửng sốt một lúc rồi mới cất điện thoại, khóe miệng cong lên thành một nụ cười tươi rói, đẹp đến mê hồn.
Những người trong phòng hội nghị đều nín thở. Họp hành suốt một ngày, cho dù là người sắt thì cũng mệt mỏi, nhưng tại sao ông chủ lại cười vui vẻ như vậy? Có phải đã thâu tóm được một công ty có thực lực nào không?
Có điều, nụ cười trên mặt ông chủ họ nhanh chóng biến mất, đại boss lạnh lùng đã quay trở lại. Anh ngẩng đầu nhìn những nhân viên xuất sắc, rồi ra mệnh lệnh: “Trước khi tôi từ London về, mọi người phải làm cho cổ phiếu của Uông thị không đáng một đồng!”
Vẻ mặt của mọi người đều nghiêm nghị, họ đồng loạt gật đầu. Một trận chiến kinh doanh đang sắp tới hồi mở màn!