• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô muốn hỏi"Cô ấy thế nào?" lại không hỏi được.

Lăng Tuyên phì cười, cúi đầu lại ngẩng đầu lên, "Cô ấy không thích anh, có lẽ, anh đợi không được ngày cô ấy nói yêu anh đâu."

"Này, vậy còn anh." Nhịn đau phần thắt lưng, đau lòng sờ lên gương mặt tuấn tú của anh, Hạ Ngưng Âm chần chờ hỏi.

Hơi ấm chạm đến trái tim của Lăng Tuyên, cô có một chút cảm giác với anh sao, thế nhưng tại sao, tại sao không phải loại quan tâm yêu thương kia? Anh biết ví trí của anh trong lòng cô cũng như Lan Khả, cứ mãi đứng ở vị trí thứ hai, là bạn thân chỉ mãi là bạn thân.

"Cứ đợi, đợi đến lúc cô ấy có người trong lòng rồi nói cho anh biết, cô đã có người mình thích, hoặc là, đợi cô ấy nói là thích anh."

Ngữ điệu của anh, Hạ Ngưng Âm nghe ra được, trong tiềm thức của anh đã loại bỏ đi khả năng thứ hai.

"Anh. . . . . ." Hạ Ngưng Âm không biết nên nói gì, an ủi người khác, cô vốn rất hậu đậu, bộ dạng muốn nói lại thôi.

"Muốn hỏi anh vì cái gì không nói cho cô ấy biết?" Lăng Tuyên làm sao không hiểu ý cô, tâm tư của cô đã viết rõ trên mặt.

"Ừ."

"Bây giờ chưa thể, đợi khi cả hai tình huống xảy ra anh sẽ nói, bởi vì, thời điểm đó anh đã chết tâm, đến lúc đó anh sẽ hoàn toàn biến mất ở trong thế giới của cô ấy."

Hạ Ngưng Âm nóng lòng nhìn anh, hậm hực rống: "Anh không thổ lộ làm sao người ta biết anh có cảm tình với người ta? Hơn nữa, cứ cho là cô ấy không thích anh, lỡ anh nói ra lại có cơ hội, nói không chừng cô ấy liền thích anh á..., ngu ngốc!"

"Ha ha." Cười khổ trong lòng, thấy cô gắng gượng hoạt động cánh tay, Lăng Tuyên nắm lấy tay cô để xuống giường, anh quyến luyến nhiệt độ đó, cảm giác hơi ấm đó chỉ thuộc về anh.

Lăng Tuyên quay mặt sang chỗ khác, tự nhiên nói: "Lấy tính tình cô ấy, nếu như anh nói ra, chắc chắn cô ấy ở cùng anh một chỗ, bởi vì cô ấy sẽ ray rức khi từ chối anh cũng có khi người trong lòng của cô ấy chưa xuất hiện, nhưng anh dám bảo đảm cô ấy không có loại tình cảm kia với anh, nếu là như vậy thì có ý nghĩa gì nữa, càng làm anh thấy mình thất bại hơn, để khi cô có người mình thích, anh sẽ nói ra?"

"Ý anh là người ta hoàn toàn không biết chân tình của anh?" Chạm đến khóe mắt tuyệt vọng ấy khiến tim Hạ Ngưng Âm phải thắt chặt.

Mắt vẫn hướng về cửa sổ, thanh âm khan khàn: "Ngu ngốc, anh nhìn ra cô ấy đối với anh không có loại cảm giác này, tuy nhiên anh chẳng cách nào thoát khỏi cuộc tình này."

"Anh có thể bắt đầu mối tình khác mà?"

Thần sắc như cũ, chậm rãi nói: "Anh đã thử qua, nhưng vẫn không dứt được, chỉ thêm lãng phí tuổi thanh xuân của người khác, trừ phi có người đủ khả năng làm cho anh đủ lý do chết tâm thì anh mới bằng lòng buông tay thôi."

Chưa bao giờ nghĩ đến trong lòng của anh cất chứa câu chuyện đau buồn như vậy, vỗ vỗ bả vai của anh, Hạ Ngưng Âm mỉm cười:"Bề ngoài nhã nhặn lại không ngờ tới thâm tình đến thế."

Lăng Tuyên quay mặt lại khẽ cười.

"Lời em nói là ý gì? Ý chỉ anh giả bộ sao."

Hạ Ngưng Âm le lưỡi làm mặt quỷ"Em có nên hạ mình nói chút văn hoa tài nghệ để an ủi tâm hồn bé bỏng của anh?"

"Em chắc mình đang an ủi anh chứ không phải bỏ đá xuống giếng châm chọc anh?" Có mấy lời nghẹn đã lâu, nói ra cảm giác như trút được gánh nặng, huống chi, cũng là thói quen.

Đúng vậy a, thói quen.

"A, bị anh phát hiện rồi." Hạ Ngưng Âm mở lời, chớp chớp đôi mắt to, thấy sắc mặt anh khá hơn lòng cũng yên tâm nhiều.

"Cái gì cũng hỏi xong, có phải em cũng nên ăn rồi hay không? Anh cầm nảy giờ muốn gãy tay." Lăng Tuyên nhếch mày, lắc lư miếng táo trong tay.

"Em có thể từ chối sao?" Hạ Ngưng Âm làm mặt nghiêm túc.

"Có thể! Vậy anh đem nó nhét vào miệng em." Lăng Tuyên cũng làm mặt nghiêm túc.

"Oh, em là bệnh nhân." Hạ Ngưng Âm uất ức nói.

"Không nhìn ra."

Anh sẽ không trách cô không thích anh, dù cho hiện tại anh bắt buộc cô trả lời vì sao không thích anh, nói không giận cô là giả dối, tuy nhiên cái giận so ra còn ít hơn một phần anh thương cô, sao anh nỡ trách cứ cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK