• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng ngày, Thịnh Viễn Thời có lịch bay, sau khi chủ trì xong cuộc họp, anh lập tức chuẩn bị đến xưởng để nhận máy bay. Tuy nhiên, khi từ tầng trên của trung tâm chỉ huy đi xuống, anh lại thấy Nam Đình đang ngồi trong sảnh chờ ở tầng một, không biết là đến được bao lâu rồi. Khoảnh khắc nhìn thấy anh, cô gần như đứng bật dậy trong tích tắc, vì động tác quá nhanh quá mạnh nên chân đập vào ghế, nhưng cô chẳng quan tâm, mà đi vội về phía anh, hoàn toàn không giống với những lần chỉ im lặng đọc sách chờ anh như mọi khi.

Thịnh Viễn Thời khẽ nhướng mày, lời định trêu cô “Có phải nhớ anh Bảy rồi không?” thu vội lại, anh bước tới, vừa đến gần, cả người Nam Đình đã nhào vào lòng anh, cùng lúc đó, cánh tay cô ôm ghì lấy thắt lưng anh, lại như chưa đủ, hai cánh tay siết chặt thêm nữa.

Thịnh Viễn Thời còn đang cầm tài liệu bay, anh đưa một tay lên xoa lưng cô, dịu dàng hỏi: “Làm sao thế?”

Nam Đình không nói lời nào, chỉ úp mặt vào ngực anh.

Trung tâm chỉ huy lúc này đang đông người đến người đi, có phi công và tiếp viên đến nhận nhiệm vụ, còn có cả nhân viên ở các vị trí khác nhau của Nam Trình tới xử lý công việc. Thấy cảnh tượng đó, họ vừa không dám lại gần chào Thịnh Viễn Thời, vừa không khống chế được sự tò mò, mọi ánh mắt đều đổ dồn về, khiến hai người bỗng chốc trở thành tiêu điểm của sự chú ý.

Thịnh Viễn Thời chẳng bận tâm đến những ánh mắt đó, anh chỉ quan tâm Nam Đình có chuyện gì mà thôi. Tối hôm qua họ còn hẹn nhau, sau khi cô tan ca sẽ tự về nhà, còn anh thì bay theo lịch, hôm anh bay về, Nam Đình sẽ dẫn đường cho anh hạ cánh. Thế nhưng, vốn dĩ cô vẫn luôn nghe lời, vậy mà tan ca rồi vẫn chưa về, còn cố ý chạy đến trung tâm chỉ huy tìm anh.

Mối quan hệ của họ đúng là một bí mật đã được công khai cho cả cảng hàng không biết, nhưng Nam Đình không phải người thích thân mật với anh trước mặt người khác, thái độ bất thường lúc này của cô, khiến Thịnh Viễn Thời có chút lo lắng, “Nói anh Bảy nghe xem làm sao nào, hay là trong người khó chịu?”

Nam Đình lắc đầu, nhưng thế nào cũng không chịu mở miệng.

Thịnh Viễn Thời kéo Nam Đình ra khỏi lòng mình, phát hiện hai mắt cô giăng đầy tơ máu. Từ ngày biết cô không ngủ được, anh đặc biệt chú ý quan sát cô nhiều hơn, nhưng chưa bao giờ thấy cô có tình trạng này. Ánh mắt Thịnh Viễn Thời đột nhiên thay đổi, anh đưa tài liệu trong tay cho Tùng Lâm đang đợi ở cách đó không xa, “Cậu đến xưởng trước đi.”, sau đó nắm tay Nam Đình, “Đến văn phòng anh.”. Nói xong, anh liền đưa cô lên văn phòng của mình ở tầng trên.

Có lẽ do kìm nén đã lâu, vừa tới không gian chỉ có anh và cô, nước mắt Nam Đình bỗng lăn dài. Nhưng cô không muốn khóc trước mặt Thịnh Viễn Thời, đành vội vàng lau mắt, có điều vẫn bị Thịnh Viễn Thời nhìn thấy lúc anh xoay người lại sau khi đóng cửa.

Thịnh Viễn Thời kéo bàn tay đang dụi mắt của cô ra, “Nói đi, sao lại thế này, đừng làm anh sốt ruột.”

Biết rõ là không nên nói, nhưng mà… Nam Đình ngẩng đầu, nhìn anh bằng đôi mắt đẫm lệ, “Anh Bảy, hôm nay anh không bay có được không?”

Thịnh Viễn Thời tựa vào bàn làm việc, kéo cô đến trước mình, “Được, em có yêu cầu gì, anh Bảy đều có thể đồng ý với em, nhưng mà Man Man à, em phải cho anh một lý do.”

Nam Đình không dám nói, cô rất sợ một khi nói ra thì sẽ thành sự thật. Tình huống khẩn cấp, sự cố, tai nạn trên không, những từ đó, có lẽ mỗi một người làm trong ngành hàng không dân dụng đều cố gắng tránh đi. Trong lòng cô rất rõ ràng, Thịnh Viễn Thời là một phi công xuất sắc của ngành hàng không dân dụng, mang trách nhiệm cơ trưởng, mỗi lần anh nhận nhiệm vụ, đều có tính nguy hiểm nhất định. Tuy nhiên, khi cô bất chợt thiếp đi một cách khó hiểu, lại mơ thấy một giấc mộng mơ hồ, cô không thể giống như trước đây, chỉ cầu nguyện anh lên xuống bình an. Nếu có thể, cô thật sự không muốn để anh bay, cô rất sợ, sợ anh gặp tình huống khẩn cấp, sợ anh gặp chuyện ngoài ý muốn.

Nhưng lái máy bay như tín ngưỡng của anh, cô không thể bẻ gẫy đôi cánh của anh được. Nước mắt Nam Đình không ngừng tuôn rơi, chảy dài qua hai má, nhỏ cả xuống đất, cô vừa khóc vừa năn nỉ: “Chỉ hôm nay không bay thôi cũng được, chỉ hôm nay thôi, anh Bảy, em xin anh.”

Thịnh Viễn Thời thương yêu cô bao nhiêu, ai cũng thấy được, lúc này, cô khóc nức nở như một đứa trẻ, tâm trạng anh thế nào thì có thể hiểu được, nhưng anh không chỉ là anh Bảy của một mình cô, anh còn là phi công, là trưởng đội bay của Nam Trình. Thịnh Viễn Thời kéo cô vào lòng trấn an, dỗ dành, cho đến khi cô không còn nức nở dữ dội nữa, anh mới dịu dàng nói: “Man Man, anh chỉ đi làm thôi, giống hệt như những lần bay trước, đưa hành khách đến nơi rồi lại trở về. Anh Bảy đồng ý với em, sau này sẽ bay ít đi một chút, ở nhà với em nhiều hơn, được không?”

Nam Đình ôm lấy anh, như thể anh sắp rời đi vậy, cô không chịu buông tay, lại càng không chịu đáp lời, chỉ nép trong lòng anh lắc đầu, không đồng ý để anh đi, cũng không chịu cho anh đi.

Cô chưa từng tùy hứng như vậy. Thịnh Viễn Thời ngẩng đầu nhìn đồng hồ, rồi kiên nhẫn nói: “Anh Bảy là trưởng đào tạo bay, hoàn toàn không cần phải bay vất vả như các phi công khác, nhưng chuyến bay hôm nay có một vị khách quan trọng, không thể có sai sót, thậm chí còn phải đảm bảo chuyến bay không được chậm giờ vì trục trặc máy móc, Nam Trình đã điều một chiếc máy bay dự phòng, thế nên anh phải đích thân điều khiển. Với lại, từ giờ đến lúc cất cánh chỉ còn ba tiếng, không kịp sắp xếp cơ trưởng khác. Man Man, em có thể hiểu cho anh Bảy không?”

Là người làm trong ngành hàng không dân dụng, công việc của họ không chỉ là một công việc bình thường, mà còn liên quan đến sự an toàn của vô số sinh mạng, hơn nữa, anh còn là trưởng đội bay của một hãng hàng không, Nam Đình có thể hiểu được trách nhiệm trên vai Thịnh Viễn Thời. Có điều… Nghe anh nói, cô cố gắng để mình bình tĩnh lại, rồi nghẹn ngào bảo: “Đêm qua tự dưng em lại thiếp đi, sau đấy còn nằm mơ, mơ thấy… chuyến bay anh điều khiển gặp sự cố.”

Thịnh Viễn Thời nghe thấy vậy thì ánh mắt thoáng thay đổi, nhưng giọng anh nghe vẫn hoàn toàn thoải mái, “Người ta vẫn hay bảo mơ ngược với thực đấy thôi, chẳng lẽ Man Man của anh còn tiên tri được?”, nói xong, anh kéo cô vào lòng, rút một tờ khăn giấy lau nước mắt cho cô, “Vì một giấc mơ mà khóc khổ sở thế này, anh còn tưởng là chuyện sinh ly tử biệt gì chứ.”

Anh chỉ bâng quơ nói một câu mà khiến lòng hai người đều run lên, thấy cô lại sắp khóc, Thịnh Viễn Thời vội cầm tay cô lên tát vào miệng mình mấy cái, sau đó thoải mái cười, “Nói nhầm, anh còn nghĩ là Kiều Kính Tắc kể chuyện ngày trước anh làm quen với người khác cho em biết, nên em mới đến đây hỏi tội anh.”

Nam Đình nào còn tâm trạng so đo chuyện anh từng làm quen với người khác, cô khịt mũi, “Em mơ thấy máy bay của anh bị kẹt cánh tà sau.”

“Chỉ là kẹt cánh tà sau thôi?”, Thịnh Viễn Thời thoải mái cười, “Đừng nói là mơ, kể cả gặp phải tình huống này thật, chẳng lẽ anh lại không xử lý được à? Có phải em không tin kỹ thuật bay của anh không?”

Đương nhiên không phải Nam Đình không tin anh, nhưng nhân tố ảnh hưởng đến an toàn bay không chỉ có kỹ thuật bay của phi công, “Cánh tà sau có vai trò quan trọng trong cả lúc cất cánh lẫn hạ cánh, cũng không thể coi thường được.”

“Bây giờ anh Bảy không có thời gian nói cho em biết khi cánh tà sau kẹt thì đội bay phải thao tác thế nào, em chỉ cần nhớ kỹ, tình huống này anh Bảy gặp nhiều lần rồi, không làm khó được anh, OK?”, Thịnh Viễn Thời lại nhìn đồng hồ, “Hôm nay anh Bảy phải bay, nhưng anh Bảy đồng ý với em, bay xong lần này anh sẽ nghỉ một thời gian, tập trung trị liệu với em, chuyên làm tài xế cho em, được không?”

Nam Đình do dự hỏi: “Anh từng gặp tình huống kẹt cánh tà sau rồi thật à?”

Gương mặt Thịnh Viễn Thời đầy vẻ chắc chắn, “Đương nhiên, anh bay gần mười năm rồi, tình huống khẩn cấp nào mà chưa từng gặp? Cháy động cơ mà anh còn hạ cánh an toàn được, chẳng lẽ lại sợ kẹt cánh tà sau?”

Nam Đình quan sát anh, như thể đang kiểm tra tính chân thực trong lời nói của anh, cuối cùng, cô gật đầu.

Thịnh Viễn Thời thở phào, anh cúi đầu hôn cô rồi thấp giọng nói bên tai cô: “Đợi lần này anh về, anh sẽ ăn em.”

Nam Đình nhìn chăm chú vào mắt anh, cô hứa hẹn: “Được.”

Ánh mắt nóng bỏng chuyên chú dừng lại trên mặt cô trong chốc lát, Thịnh Viễn Thời nở một nụ cười.

Lúc hai người cùng nhau xuống lầu, Nam Đình vẫn không yên tâm phải dặn dò, “Anh ôn lại các bước xử lý kẹt cánh tà sau đi.”

Thịnh Viễn Thời bật cười, anh chỉ vào đầu mình, “Đều ở đây rồi, yên tâm.”

Nam Đình vẫn không yên lòng, sau khi Thịnh Viễn Thời chạy đến xưởng máy bay, cô không lập tức về nhà mà đến đài quan sát. Hai tiếng sau, chuyến bay Thịnh Viễn Thời điều khiển thuận lợi rời cảng đúng giờ, cô lại gọi điện cho Trình Tiêu, biết Trình Tiêu sắp đến sân bay, cô hỏi: “Có thể thông qua trung tâm chỉ huy hay phòng điều phối để mình biết trạng thái bay của anh ấy bất cứ lúc nào không?”

Trình Tiêu không biết nội tình nên cười bảo: “Giờ cậu theo dõi chuẩn thế, sao, trên chuyến bay anh ấy lái, ngoài hành khách ra còn có tình địch của cậu à?”

Nếu chỉ là tình địch, cô sẽ chẳng lo lắng như vậy. Nam Đình nhất thời không thể giải thích với Trình Tiêu chuyện mình không ngủ được, bỗng dưng ngủ được thì lại nằm mơ, mà lại vì trong mơ thấy cảnh Thịnh Viễn Thời gặp sự cố kẹt cánh tà sau nên lo lắng, cô hỏi lái đi: “Cậu cứ nói cậu có làm được hay không đi?”

“Chuyện cỏn con đấy mà còn không làm được, thì uổng cho cái danh bà Cố quá.”, ở đầu dây bên kia, Trình Tiêu nói: “Cậu đang ở đâu, đài quan sát à? Năm phút nữa xuống lầu, mình đón cậu qua bên đấy.”

Thật ra, Nam Đình là kiểm soát viên không lưu, cũng có thể nắm được tình hình bay của Thịnh Viễn Thời thông qua phòng kiểm soát tiếp cận và kiểm soát khu vực, nhưng như vậy cô không nghe được giọng Thịnh Viễn Thời, trong lòng vẫn không thoải mái nổi, vậy nên mới tìm thẳng đến Trình Tiêu nhờ giúp đỡ.

Trình Tiêu đưa cô đến trung tâm chỉ huy, sau khi liên lạc được với Thịnh Viễn Thời, cô nàng nói trước: “Chồng hai của em muốn nói chuyện với anh này.”

Bình thường, trung tâm chỉ huy mặt đất liên lạc với máy bay trên trời đều là do có chuyện khẩn cấp, Thịnh Viễn Thời vốn tưởng công ty có việc, kết quả là biết Nam Đình theo Trình Tiêu đến trung tâm chỉ huy, anh cười, “Anh đang trong trạng thái tuần tra, không cần lo.”

Trình Tiêu đưa tay huých Nam Đình một cái rồi nhỏ giọng nói: “Bạn gái có khác, mình quen anh ấy bao nhiêu năm, cho đến giờ mà anh ấy cũng chưa từng nói chuyện dịu dàng với mình như thế, mình còn tưởng từ bé anh ấy đã ăn nói cục súc rồi cơ.”

Nam Đình vẫn chưa hết lo lắng, không có tâm trạng đùa giỡn, cô cũng hiểu, không nên dùng quan hệ cá nhân để liên lạc với anh trong lúc chấp hành nhiệm vụ, xác định phía anh hoàn toàn bình thường, cô mới nói: “Vậy anh chú ý an toàn nhé.”

Giọng điệu Thịnh Viễn Thời vẫn không thay đổi, anh nói: “Hai tiếng nữa anh mới hạ cánh được, nếu em không vội về nhà thì ở lại trung tâm chỉ huy chơi với Trình Tiêu một lúc đi.”, ý là cho phép cô ở lại, trò chuyện với anh thông qua trung tâm chỉ huy.

Hốc mắt Nam Đình nóng bừng, cô thấp giọng đáp: “Vâng.”

Trình Tiêu nghe nói buổi sáng cô đã đến trung tâm chỉ huy một lần, còn ôm chặt Thịnh Viễn Thời trước mặt mọi người, cô nàng không khỏi kinh ngạc, “Không phải là cậu nghe nói Hà Tử Nghiên thích anh ấy nên đến đây công khai quyền sở hữu đấy chứ?”

Nam Đình cụp mí mắt, “Mình không nhàm chán thế đâu.”

“Cũng đúng, nhưng đừng coi thường Hà Tử Nghiên đấy.”, Trình Tiêu kéo một cái ghế lại, ngồi xuống, khoác tay lên thành ghế, “Hai người họ quen nhau từ hồi ở nước ngoài, với hồ sơ của Hà Tử Nghiên thì rõ ràng là có thể đến hãng hàng không khác làm giám đốc trung tâm ẩm thực, nhưng lại vì Thịnh Viễn Thời mà đến YG làm một đầu bếp bình thường. Lúc mình vừa đến YG, cô ta còn tưởng mình là người yêu của Thịnh Viễn Thời, lúc nào cũng tỏ ý thù địch với mình. Sau này Nam Trình được thành lập, cô ta vội vàng từ bỏ cơ hội thăng chức tăng lương ở YG để tự xin về làm cho Nam Trình. Với lại cậu đừng quên, lần Thịnh Viễn Thời giận đến mức bay thay người khác, cũng là vì một câu “chị Tang” của cô ta đấy.”

Chỉ số thông minh của Nam Đình quả thật không bằng Thịnh Viễn Thời, nhưng cô không ngốc, cứ cho là lúc đó cô không nhận ra, nhưng ngẫm đi ngẫm lại thì cũng đoán được tâm tư Hà Tử Nghiên dành cho Thịnh Viễn Thời. Có một dạo, cả cảng hàng không lan truyền mấy tin đồn nhảm về Nam Đình, Thịnh Viễn Thời là nam chính của tin đồn cũng bị kéo vào, không lý nào Hà Tử Nghiên không nghe được gì, nhưng cô ta vẫn cố tình làm trò trước mặt Thịnh Viễn Thời mà nói một câu như vậy, sao Nam Đình lại không hiểu?

Nhưng vì câu nói “Cô ấy là bạn gái tôi” của Thịnh Viễn Thời, nên cô không thật sự bận tâm đến Hà Tử Nghiên.

Nghe Trình Tiêu nói những điều đó, cô hỏi: “Cô ta vì anh Bảy nên mới đến Nam Trình làm à?”

“Bằng không sao phải chạy đến thành phố G ở trong cái ký túc xá nhân viên của Nam Trình, về biệt thự ở thành phố A ở không sướng hơn à.”, Trình Tiêu soạn sẵn tài liệu cho cô, “Nhà họ Hà làm ăn khấm khá lắm, còn hợp tác về mảng nhiên liệu với mấy công ty hàng không trong nước nữa cơ.”

Nhà họ Hà làm ăn lớn đến mức nào, hồi nhà Tư Đồ chưa phá sản, Nam Đình cũng có nghe nói, nhưng khi ấy công ty của nhà họ Hà chủ yếu kinh doanh bất động sản, không ngờ chỉ trong năm năm ngắn ngủi mà có thể lấn sân sang lĩnh vực nhiên liệu phản lực. Nam Đình tò mò hỏi: “Trung Nam cũng hợp tác với nhà họ Hà à?”

“Nhà họ Hà làm gì đến lượt.”, Trình Tiêu cười, “Trung Nam vẫn luôn hợp tác với tập đoàn Tề Nhuận.”, thấy Nam Đình không có phản ứng gì, cô nàng nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ cậu không biết chủ tịch tập đoàn Tề Nhuận là mẹ Thịnh Viễn Thời, là mẹ chồng cậu à?”

Nam Đình ngẩn ra.

Trình Tiêu vỗ vỗ đầu, “Hình như mình nhiều lời rồi.”

Hồi vẫn còn là Tư Đồ Nam, Nam Đình chỉ biết bố Thịnh Viễn Thời là lãnh đạo trong không quân, vì anh không chịu nhập ngũ, chọn ngành hàng không dân dụng, hai bố con anh đã từng xảy ra tranh cãi. Nam Đình vẫn còn nhớ, Thịnh Viễn Thời từng nói: “Vào quân đội, kể cả anh có xuất sắc đến mấy, người khác cũng sẽ bảo: Cậu ta là con trai Thịnh Tự Lương đấy.”. Vì thế, anh cố chấp lựa chọn ngành hàng không dân dụng. Còn về mẹ anh, Nam Đình chỉ từng nghe anh bảo: “Mẹ anh ủng hộ anh bay cho hàng không dân dụng, trong mắt mẹ, nếu anh thành phi công không quân, thì chỉ là để làm vật hy sinh cho bố anh thôi.”. Cũng bởi vậy, Nam Đình hoàn toàn không biết, mẹ của Thịnh Viễn Thời lại là chủ tịch một tập đoàn.

Thế nên, năm đó cô giấu giếm chuyện nhà Tư Đồ phá sản, anh mới giận đến vậy. Vì trong mắt anh, đó vốn là một cục diện hoàn toàn có thể cứu vãn, nhưng cô lại vì lòng tự tôn và sự kiêu ngạo, từ bỏ cơ hội duy nhất được ở bên anh.

Trong lúc nhất thời, tâm trạng Nam Đình có chút phức tạp, cô không biết, mình đang hối hận vì khi đó đã giấu giếm tất cả, hay vẫn kiên định mà cho rằng, mọi đau khổ mình trải qua đều giúp mình trưởng thành, và hoàn toàn là đáng giá.

Nam Đình lại nhớ tới cái đêm năm năm trước ấy, sau khi uống xong cốc sữa, trong lúc tưởng là mình đang mơ màng buồn ngủ, bỗng dưng suy nghĩ “Nếu Thịnh Viễn Thời lại đến tìm cô, cô sẽ nói hết mọi chuyện khó khăn của nhà Tư Đồ cho anh biết” lại hiện lên trong đầu. Bất chợt, cô không còn cảm thấy rối bời nữa, thì ra, tất cả đều đã được định sẵn, tất cả là số kiếp của cô, buộc cô phải tự mình trải qua. Thành công, cô sẽ lột xác; thất bại, cả đời này, cô cũng chỉ có thể như lời Tang Chất nói, là một bản thể chưa hoàn chỉnh do Thượng đế tạo nên mà thôi.

Nam Đình cười nói với Trình Tiêu: “Yên tâm, mình sẽ không cảm thấy hối hận vì rõ ràng anh ấy có thể giúp mình mà mình lại từ bỏ đâu, mình vẫn tin là, chỉ khi trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình, thì mới có thể gặp được một phiên bản ưu tú như vậy của anh ấy.”

Trình Tiêu thở phào, lại không quên trêu ghẹo cô, “Chua đến mức răng mình sắp rụng rồi đây này.”

Nam Đình tét cô nàng một cái, “Đừng tưởng là mình không tận mắt nhìn thấy cậu với Cố tổng yêu đương là sẽ không biết hai người làm người ta ghen tỵ thế nào đấy nhé.”

Trình Tiêu nhướng mày vẻ dửng dưng.

Có Trình Tiêu bầu bạn, hai tiếng trôi qua rất nhanh, lúc Thịnh Viễn Thời gọi điện tới bảo: “Hạ cánh rồi, mọi chuyện đều thuận lợi.”, Nam Đình mới yên tâm về nhà. Nhưng vì cứ ngủ thiếp đi là sẽ nằm mơ, cô không còn giữ thái độ chủ quan như trước nữa. Đêm hôm đó, cô nói chuyện với Thịnh Viễn Thời: “Anh Bảy, em vẫn muốn Tang Chất chữa cho em, em muốn được bình thường.”

Thật ra Thịnh Viễn Thời cũng dò hỏi bạn bè và các chuyên gia tâm lý, rõ ràng Tang Chất là người thích hợp nhất, có điều anh đã từng băn khoăn, chẳng phải vì dục vọng chiếm hữu khiến anh từ chối Tang Chất, mà vì anh lo Nam Đình sẽ chống cự. Nhưng nghe cuộc đối thoại giữa cô và Tang Chất ở nhà ga sân bay, cùng với bộ dạng khóc tức tưởi của cô chỉ vì một giấc mơ, Thịnh Viễn Thời cũng đã có quyết định, anh nói: “Đợi anh ta từ thành phố A về, mình sẽ bắt đầu trị liệu.”

Kết thúc cuộc trò chuyện với Nam Đình, Thịnh Viễn Thời đứng ngoài ban công khách sạn, hai tay chống lên lan can, nhìn về bầu trời đêm. Trong đầu anh cứ lặp đi lặp lại câu hỏi, đợi đến khi tập đoàn Tề Nhuận xô ngã nhà họ Tang và nhà họ Hà, phía Nam Đình, anh phải giải thích thế nào đây?

***

Cùng lúc đó, tại thành phố A, rốt cuộc Tang Chất cũng đợi được Tang Chính Viễn.

Tang Chính Viễn ra ngoài, nghe mẹ Tang nói là: “Vì chuyện nhiên liệu phản lực.”

Tang Chất hiểu ngay, Tề Nhuận đã bắt đầu hành động. Anh khá bất ngờ về hiệu suất của Thịnh Viễn Thời, nói một cách chính xác, là hiệu suất của Tề Nhuận. Anh khuyên Tang Chính Viễn: “Chủ lực của nhà họ Tang vẫn là dịch vụ hậu cần, mấy năm nay, tuy có nhiều công ty hậu cần mới trỗi dậy, nhưng vẫn chưa tác động được đến địa vị của nhà họ Tang trong lĩnh vực hậu cần. Bố, tốt nhất là bố nghe tôi, làm tốt mảng hậu cần đi, đừng động vào công nghiệp hóa chất, đừng động vào nhiên liệu phản lực nữa.”

“Hậu cần cứ làm mãi thì cũng chỉ thế thôi, không thể độc quyền được nữa, có khi còn càng làm càng nhỏ.”, Tang Chính Viễn già đi nhiều so với năm năm trước, nhưng vẻ sắc bén và tinh ranh trong ánh mắt thì vẫn còn, ông ta nói: “Mấy năm nay, hàng không dân dụng phát triển vù vù, nhu cầu về nhiên liệu phản lực cũng tăng theo từng năm. Tập đoàn Tề Nhuận ở thành phố G nhờ vào nhiên liệu phản lực mà vươn lên đầu ngành, tao đi theo người ta, sợ cái gì.”

Tề Nhuận đang định ra tay với ông ta, vậy mà ông ta còn đi theo người ta?

Tang Chất sắp không kiềm chế được mà phải cười nhạo ông ta, “Nếu tôi nói với bố, Tề Nhuận đang theo dõi bố, theo dõi nhà họ Tang, bố có tin không?”

“Mày nghe ai nói?”, sao Tang Chính Viễn có thể tin được chứ? Ông ta tự biết mình chưa từng đắc tội với tập đoàn Tề Nhuận, “Nhà họ Tang với Tề Nhuận chưa từng qua lại làm ăn, người ta theo dõi tao làm gì?”. Thấy Tang Chất còn định nói gì đó, ông ta liền trách móc với thái độ không vui, “Tao còn tưởng, trước năm ba lăm tuổi, mày sẽ không bước về cái nhà này cơ mà!”

Tang Chất không muốn nói chuyện khác với ông ta, anh dứt khoát bảo: “Nếu bố còn hy vọng tôi sau ba lăm tuổi có thể tiếp quản “Hậu cần Viễn Dương” từ tay bố, thì bố đừng đi theo Tề Nhuận nữa, nhất là mảng nhiên liệu phản lực, tuyệt đối đừng dính vào.”

Hiển nhiên Tang Chính Viễn không thể tiếp thu “lời khuyên” bất thình lình này, ông ta định thuyết phục Tang Chất đồng tình với mình, “Tao tìm hiểu rồi, toàn tin tức chính xác thôi, nhiều nhất là hai tháng, giá nhiên liệu phản lực trên thế giới sẽ tăng cao. Nếu tao nắm chắc thời cơ, tận dụng đúng lúc này, “Viễn Dương” có thể thuận lợi mở rộng mảng kinh doanh mới, mà lợi nhuận của mảng này thì mày không tưởng tượng được đâu.”

Vì thế, Tang Chất thay đổi một góc độ khác để nhắc nhở ông ta, “Chuyện “Viễn Dương” muốn mở rộng lĩnh vực kinh doanh, tôi không phản đối, nhưng tôi mong bố suy nghĩ kỹ đi rồi hẵng làm. Trước không nói đến chuyện nhiên liệu phản lực do bộ phận kỹ thuật của hãng hàng không quản lý, cần có công nghệ chuyên nghiệp và tiêu chuẩn riêng, nghiên cứu sản xuất là không thể, nhiều nhất bố chỉ có thể làm đại lý. Nếu là đại lý, khâu nhập hàng, vận chuyển, lưu trữ trong kho, phân phối, mỗi một khâu đều cần đầu tư một khoản tài chính lớn, chi phí cao mà lại phiêu lưu như thế, chẳng lẽ bố không tính đến à?”

“Tao tính cả rồi, thế nên mới quyết định, dựa vào ưu thế của mình trong mảng vận chuyển, hợp tác với “Hà Sang”…”

Tang Chất không đợi ông ta nói xong liền ngắt lời, “Bố hợp tác với nhà họ Hà ư?”

Tang Chính Viễn đáp một cách đương nhiên, “Từ ba năm trước “Hà Sang” đã tiếp xúc với mảng nhiên liệu phản lực rồi, giờ đang làm trơn tru như thế, tao không lợi dụng Hà Dũng sút luôn quả bóng gần gôn, còn đá ra ngoài làm cái gì?”

Chẳng trách đột nhiên ông ta muốn san một bát canh vào lĩnh vực hóa chất, thì ra là có liên quan đến nhà họ Hà. Tang Chất cười lạnh, “Nhà mình với nhà họ Hà có quan hệ gì, mà bố còn định mượn “Hà Sang” của Hà Dũng để với sang nhiên liệu phản lực? Chẳng lẽ bố không sợ bị ông ta lợi dụng à?”

Tang Chính Viễn trước giờ luôn tự phụ, đối mặt với đứa con trai chưa có lấy một ngày làm kinh doanh, ông ta nói như thể đã có dự tính từ trước: “Trên thương trường không có kẻ thù vĩnh viễn, mà chỉ có lợi ích vĩnh viễn thôi. Cái khác có thể mày không biết, nhưng Hà Tử Nghiên đang làm cho Nam Trình ở thành phố G, Nam Trình lại trực thuộc tập đoàn Trung Nam, một khi Hà Dũng thông qua mối quan hệ này để hợp tác với Trung Nam, bên mình lại hóa ngư ông đắc lợi.”

Hà Dũng còn khó mà giữ lấy thân được, vậy mà bố anh lại đòi làm ngư ông đắc lợi. Tang Chất hết cách, lúc này, đột nhiên anh thấy tiếc, tiếc vì mình không phải là người lèo lái “Viễn Dương”, không có quyền lên tiếng, càng không có quyền ra quyết sách, “Năm năm trước, nhà Tư Đồ phá sản thế nào, bố không quên đấy chứ?”. Thấy sắc mặt Tang Chính Viễn tối đi, Tang Chất quyết nói cho tới cùng: “Chủ tịch tập đoàn Tề Nhuận là một người phụ nữ, chắc bố cũng biết. Tôi muốn nói với bố là, vị chủ tịch này, không lâu nữa, sẽ thành thông gia với nhà Tư Đồ, thành… mẹ chồng của Tư Đồ Nam đấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK