Edit: Thùy Phạm
Beta: Crow Very Fun
Tần Thái ngồi thụp dưới đất, mặt mày lênh láng máu, tay phải vẫn nắm chặt thanh dao bổ hoa quả. Máu trên mặt từ từ đông lại, mắt sáng hết sức kiên cường, Đàm Hải chưa tỉnh, Đàm Tiếu thì ngẩn ngơ như khúc gỗ.
"Thông Gia.. chết rồi?!" Thanh âm của Đàm Tiếu mang nghi hoặc cùng sợ hãi.
Lòng Tần Thái rất loạn.
Sự thật là, cái thứ lươn tinh kia có thể không phải do cô giết.Thời điểm xử bắn phạm nhân thường sẽ gặp chuyện như vậy, tử tù bị trùm kín đầu,quỳ gối trước pháp trường, quân binh phía sau nổ một tiếng súng, không hề bắn trúng nhưng tử tù lại chết.
Tâm lý người thường có một loại ám hiệu do bản thân gây ra, ví dụ như tự mình tập trung chú ý xuống bụng sau đó liền có cảm giác sắp lên cơn đau. Chẳng mấy chốc, mơ hồ cảm nhận cơn đau bụng thực sự ập đến.
Tần Thái lớn lên ở nông thôn, hồi nhỏ cũng thường hay theo mấy thanh niên trong thôn đi bắt lươn. Cũng hiểu rõ tập tính của lươn.
Lươn tuy không có tính công kích lớn, nhưng bản tính cực kỳ hung hăng hiếu chiến. Tập quán ăn đêm, sợ ánh sáng mạnh. Muốn bắt lươn chỉ cần lấy ánh sáng mạnh chiếu vào nó, động tác của nó sẽ chậm dần lại, thậm chí không nhúc nhích.
Mà,đem đầu đóng cọc trên bàn, một dao rạch bụng càng là cách bắt lươn thường dùng hơn. Vậy mới nói, con lươn tinh kia có thể không phải bị giết chết,nếu như nhất định phải định nghĩa, có thể là bị hù chết đi.
Tự nó tạo cho mình thứ ám thị tử vong mãnh liệt nhất, do vậy tiêu biến luôn.
Nhưng mà hiện tại di chứng nó để lại vô cùng phiền phức, đầu óc Tần Thái xoay vèo vèo, so với ngày thường linh hoạt hơn nhiều. Đời vốn còn dài lại chết không rõ nguyên do, người ở trên không thể không truy cứu. Mà Thông Dương Tử gặp chuyện, là do cô lôi con lươn tinh không rõ lai lịch từ bên ngoài về.
Một khi bị kẻ khác tra ra... Cấp trên có thể cho cô có ý định mưu sát thủ trưởng hay không đây?!
Mà chuyện lần này chỉ có Đàm Tiếu đứng tại trận, Đàm Tiếu tận mắt thấy cô giết Thông Dương Tử.
Nếu như.. nếu như Đàm Tiếu cũng chết luôn thì..
Tần Thái trong lòng nhảy loạn xạ, cô nhìn về phía Đàm Tiếu, nhưng vừa vặn Đàm Tiếu cũng nhìn về phía cô. Bốn mắt nhìn nhau, Đàm Tiếu là người cỡ nào nhạy bén, ngay lập tức đã nhận ra sát cơ trong mắt cô!
Hắn không chút biến sắc nắm một cây gậy gỗ đào, mồ hôi trên trán để lộ hắn đang căng thẳng. Hắn vẫn nghĩ Tần Thái là người bình thường nhất trong các tổ trưởng.
Công trạng của cô không hề xuất chúng, làm việc không có gì đặc biệt, ở dưới trướng chị Hồng hầu như đều dáng vẻ khúm núm.
Thế nhưng hiện tại, mồ hôi lạnh trong giây lát đó ướt đẫm, suy cho cùng ----- công trạng của cô không xuất chúng nhưng chưa từng có một lần không hoàn thành. Cô làm việc không có gì đặc biệt nhưng chưa bao giờ phạm sai lầm. Cô dưới trướng chị Hồng là người không có chính kiến, nhưng tại thời điểm loại trừ Bạch Chỉ, cô ôm chặt bắp đùi chị Hồng không buông. Sau khi Bạch Chỉ thoát, khi cô nhận ra chính mình đang gặp nguy hiểm,trước tiên liền tự mình quy hàng.
Cuối cùng chị Hồng thụ hình, cô trở thành người thi hình.
Nếunhư nói Bạch Lộ chỉ là chị Hồng vô tình tạo nên, nếu như nói Bạch Chỉ cũng chỉ do chị Hồng vô tình tạo nên, vậy chuyện của chị Hồng cũng là vô tình sao?!
Sau khi cô thăng nhiệm làm trợ lý Thông Dương quán, quả thật cực kỳ an phận thành thật, thế nhưng hiện tại, không hiểu sao Thông Gia đã phát điên, cuốicùng chết thảm dưới tay cô.
Đàm Tiếu thừa nhận một khắc đó hắn sợ. Thời điểm Tần Thái mặt mũi be bét máu, nắm dao nhìn hắn, như một con dã thú chỉ chực động.
Đàm Tiếu nuốt ngụm nước miếng, hắn lập tức đề xuất kiến nghị hòa hoãn: "Thông Gia chết rồi, người trên nhất định sẽ truy cứu. Thế nhưng chúng ta đều chứng kiến hắn phát điên, phải không?!"
Tần Thái ngẩn ra, nhất thời thu hồi sát cơ. Cô cũng âm thầm hoảng sợ chính mình tại sao lại thành như vậy? Tại sao nghĩ đến đầu tiên lại là giết Đàm Tiếu, diệt trừ người duy nhất chứng kiến?!
Đàm Tiếu thấy vẻ mặt cô, lập tức tận dụng mọi thời cơ:"Lam Sầu, những ngày qua chúng ta ở chung vẫn rất vui vẻ, tôi tuy làm trợ lý của Thông Gia đã nhiều năm nhưng hắn và tôi.. cũng không có mấy tình nghĩa. So với đó, giao tình còn không bằng cô và tôi."
Tần Thái lần thứ hai loạn nhịp tim, cô rõ ràng -- Đàm Tiếu cũng nhận định cô có mục đích giết Thông Gia. Cho dù không tính lần này giết chết thân thể hắn, chí ít cũng phải làm gì đó với tay chân
. Tần Thái không muốn giải thích, Đàm Tiếu cũng không tin, người ở trên sao sẽ tin tưởng cô chỉ là muốn mang thứ đồ vật cho Thông Gia nghiên cứu đây?!
Cô ngồi tại chỗ bất động, Đàm Tiếu cũng không dám động. Ngươi từng thấy chó hoang chưa, động tác bất thình lình, khả năng gây công kích chính diện của nó.
Mà, Tần Thái đang suy nghĩ biện pháp. Người phía trên sẽ không tin vào nguyên nhân cái chết của Thông Gia, vì vậy biện pháp tốt nhất dĩ nhiên là không để người phía trên biết Thông Gia đã chết.
Mắt Tần Thái lóe lên __ ai biết Thông Dương Tử sống dai đến đâu?
Hắn có nhiều cỗ thân thể như vậy, đến giờ Tần Thái vẫn không biết cái nào là thân thể thật sự của hắn. Dù sao cũng không có người nào nhận ra, ai biết được hắn còn sống hay đã chết?!
Cô nhấc theo dao đứng dậy, nhìn thẳng Đàm Tiếu: "Đàm trợ lý, anh muốn chết hay là muốn sống?!"
Đàm Tiếuhơi run, lại nghe ra trong lời này có khả năng biến chuyển tốt: "Dĩ nhiên muốn sống."
TầnThái gật đầu:"Hiện tại đặt trước mặt chúng ta có hai con đường, thứ nhất, báo cáo đúng sự thật. Nhưng nếu như người trên thẩm tra, tôi gặp nguy chắcchắn sẽ khai anh và tôi hợp mưu giết chết Thông Gia."
Đàm Tiếukinh sợ biến sắc, dừng hồi lâu hỏi thẳng: "Điều thứ hai?"
Dao gọthoa quả trong tay Tần Thái vẫn không buông xuống: "Thông Gia không chết, hắn vẫn đang sống yên ổn."
Nhìn thi thể bị mổ bụng rạch toang nội tạng còn đóng trên tường, Đàm Tiếu khá là nghi hoặc: "Nhưng mà hắn đã.."
TầnThái lắc đầu: "Hắn còn sống. "
Cô đi tới gian phòng cách vách, lúc lâu sau liền có một người dáng mạo hoàn toàn bất đồng bước ra. Đó là một thiếu niên 17 tuổi, thân thể tuy rằng gầy gò, lạicó vẻ lại có vẻ vô cùng mạnh mẽ. Cậu đi tới trước mặt Đàm Tiếu, sắc mặt nghiêm túc: "Thông Gia còn sống. "
Thanh âm cũng theo biến thành mềm nhẹ như chàng trai trẻ tuổi. Đàm Tiếu bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Đây là.. Lam Sầu?"
Thiếuniên kia trong tay còn nắm thanh dao bổ hoa quả, quả giống như cử chỉ của Tần Thái: " Từ nay về sau, tôi là Thông Gia."
Đàm Tiếu ngửa đầu nhìn cậu, dao bổ quả trong tay cậu tỏa ra hàn khí dọa hồn. Đàm Tiếu lập tức thay đổi mặt vạn phần tôn kính: "Thông Gia."
Hắn không ngu, hầu hạ Thông Gia và hầu hạ Tần Thái có cái gì khác nhau? Ngược lại,Tần Thái có nhược điểm trên tay hắn, càng sẽ không bạc đãi hắn!
Tần Thái là dùng Ly Hồn thuật cưỡng ép tiến vào thân thể này, tuy rằng cảm thấy choáng váng nhưng kiên quyết chống đỡ không thể để Đàm Tiếu nhìn ra. Loại tình trạng này, chỉ có thể trước tiên chặn miệng hắn.
Cô thả thi thể đóng ở trên tường xuống, thay đổi thân thể cũng có thêm lợi mới, đau đớn ở thân thể cũ đều không cảm thấy nữa.
"Nơi này chắc chắn có chỗ hủy xác chứ?" Cô quay đầu hỏi Đàm Tiếu, Đàm Tiếu vội vàng gật đầu, nhẫn nhịn vết thương trên người khổ sở đứng dậy hỗ trợ.
Cạnh lầu một có một hố sâu, Thông Gia xử lí thi thể thất bại, chỉ cần trực tiếp ném xuống là được. Tần Thái đem Thông Gia và thi thể người làm trong gian chứa đồ đều ném xuống, người hôn mê trong thang máy kia là bởi nhìn thấy thi thể của người làm trong gian chứa đồ. Cái này có thể giao cho Đàm Tiếu xử lý, cần trả thù lao để cô ta không hé miệng,không đạt được thì dùng biện pháp khác để cô ta ngậm miệng vào.
Xử lý xong mấy cái này, nhìn lại Đàm Hải. Đàm Hải chưa chết, chỉ hôn mê. Tần Thái khiêng hắn đến phòng Đàm Tiếu, lúc định trở lại lầu một quay đầu nhìn qua. Chỉ thấy cánh cửa sắt đã đóng, từ trong khe cửa chảy ra một dòng máu đỏ tươi. Tần Thái nhận định đó chỉ là một giấc mộng, nhưng không nghĩ tới lại sẽ là một kết quả như vậy.
Nếu như đêm qua cô không đi canh cái chậu rửa mặt kia với Tả Lực Khôi, không chừng cô đã có thể đoán được việc sẽ phát sinh ngày hôm nay.
Nếu như nhìn thấy có lẽ cô sẽ nói cho Đàm Tiếu trước tiên, liên lạc lại người trên ở nhân gian sắp tới xử lý.
Nhưng mà cô lại vì cái chậu rửa mặt kia mà một đêm không ngủ. Đây là số mệnh đã định sao?
Người làm đang hôn mê rất nhanh sẽ tỉnh, cô ta cũng không phải người làm công bìnhthường, theo Thông Dương Tử nhiều năm rồi -- bằng không cũng không thể đi xuống tận cạnh lầu một. Giờ trước mắt Đàm Tiếu có hai loại lựa chọn, cô ta đươngnhiên là chọn cầm tiền.
Có điều cũng không muốn bỏ đi lắm, Thông Dương Tử trả cho cô tiền lương, ở những gia đình khác cũng không được trả cao như thế, còn cao hơn cả lương của Tần Thái.
Vì thế Tần Thái vừa tự hỏi vừa nổi giận, mẹ nó, té ra trợ lý đây còn không bằng đứa dọn vệ sinh!!
Vì thế thẳng tới mười hai giờ trưa, ngoại trừ người làm còn ở lầu kế quét tước, Tần Thái và Đàm Tiếu đều đang ngủ. Tần Thái tỉnh dậy, nguyên do vì lạnh. Đó là một luồng khí lạnh, hoàn toàn không phải vì thời tiết hay không đắp chăn kín mà thấy lạnh. Cô run lập cập, mới nhớ tới mình đang dùng một cái thân thể khác.
Mới bắt đầu cũng đâu cảm thấy gì, bây giờ sao lại gặp lạnh thế này? Cô xuống tầng ngầm, mạch máu như sắp đóng băng. Tốc độ của thang máy bỗng dưng tở nên cực kỳ chậm, Tần Thái cảm giác mình như là bị nhốt trong tủ đá, một phút so với một năm còn dài hơn dằng dặc. Lạnh đến mức cô đứng ở cửa thang máy, trơ mắt mà nhìn thang máy mở ra nhưng một bước cũng không thể tiến thêm.
Cuối cùng vẫn là người làm phát hiện cô không ổn, lập tức đi tìm Đàm Tiếu.
Đàm Tiếu lúc này mới tỉnh hẳn -- nhìn bộ dạng cô tuy rằng học được bản lĩnh của Thông Gia ( hắn cho rằng Tần Thái học được bản lĩnh của Thông Gia) nhưng vẫn là không tránh khỏi tác dụng phụ của âm khí quá nặng.
Hắn trong lòng hơi xác định, cũng không phải là không có những ý nghĩ khác — nhưng hắn và Tần Thái có cùng một nhược điểm chung, thân thủ vô lực. hơn nữa hắn hiểu về huyền thuật hơn Tần Thái.Thông Dương Tử để hắn bên người cũng là vì hắn làm việc cẩn trọng, biết nhẫn nại.
Thông Dương Tử cũng không ngốc, sẽ không giữ một kẻ thù mạnh bên người ngày ngày đều nhìn mình chằm chằm. Hiện tại một khi người phía trên biết chuyện Thông Dương Tử đã chết, nhất định sẽ cho người mới đến nhận bổ nhiệm. Có nên theo Tần Thái mạo hiểm không đây?
Đã nghĩ xong rồi, hắn cũng cũng không do dự nữa.Hắn làm chuyệnnày coi như hắn đã cực kỳ có đạo đức, trước mắt đem Tần Thái ôm vào trong ngực.
Tần Thái rấtnhanh phát hiện nguồn nhiệt, hệt như cô bé bán diêm đột ngột nhìn thấy ánh lửa,cô liều mình rúc vào trong ngực Đàm Tiếu.
Đàm Tiếu ôm cô trở về phòng, chỉnh nhiệt độ điều hòa cao lên, trong ngực như đang ôm tảng băng, hắn nhưng lại như đã thành quen.
Tần Thái ở trong lồng ngực của hắn vẫn run, cô vốn là hồn phách người sống, hồn phách thuần âm, nhưng thân thể này lại trung hòa âm dương một cách kì dị.
Hồn phách ở trong thân thể của chính mình không cảm nhận được dương khí trên thế gian, cũng không cảm nhận được âm khí từ thân thể, máu vốn là chất hỗn hợp thể của âm dương. Vì thế hồn phách có thể điều khiển thân thể, mà thân thể cũng bảo hộ được hồn phách.Hồn và xác có thể nói vẫn luôn dựa vào nhau để tồn tại.
Thế nhưng hiện tại, cô đang dùng là thân thể Thông Dương Tử dùng để bổ âm, những thân thể này tưởng như hoàn hảo, thực tế đã hoàn toàn thuần âm. Hồn phách người sống nhậpvào một thân thể của hắn tự khắc âm khí xung đột lẫn nhau, khiến hồn phách cực kì lạnh lẽo.
Đây cũng là lý do đại đa số người đã chết hồn phách không thể trở về thi thể.
Tần Thái ở trong một cái thân thể ba bốn tiếng khả năng vẫn chưa cảm giác được khó chịu,nhưng cô ngủ li bì như vậy, âm khí tăng vọt, còn chịu được sao?
Đàm Tiếu ôm rất ấm nhưng Tần Thái vẫn bất mãn, cô mơ màng kéo áo hắn, cố sức chen vào trong lồng ngực hắn, khiến da thịt dán vào nhau điệu bộ hút lấy dương khí.
Đàm Tiếu dở khóc dở cười, tay lần mò thân thể này của Tần Thái, là thuộc về một thiếu niên ngực bằng phẳng. Hắn dở khóc dở cười: " thật ra tôi có chút hoài nghi, chẳng lẽ trời sinh tôi là một cái mệnh trong suốt như pha lê sao?!"
......
Danh Sách Chương: