Tác giả: Superpanda
Dịch: Mặc Thủy
Chương 60
Nước lửa giao hòa (4)
Bốn ngày sau, Chu Sưởng từ Quảng Châu về Bắc Kinh.
Chuyến công tác này tổng cộng mất năm ngày, một khoảng thời gian khá dài.
Sau khi hạ cánh, trước tiên Chu Sưởng đến trụ sở Thanh Huy, nghe mấy chục bản báo cáo, ký hàng chục văn bản, chỉ đạo thêm hàng chục công việc khác, khi về đến nhà thì đã rất muộn.
Nhưng tâm trạng hắn lại hân hoan.
Hắn chưa từng trải qua cảm giác mong chờ này trong suốt ba mươi năm qua.
Kinh Hồng còn đang họp video, nhưng lại không đóng cửa mà để một khe hở nhỏ.
Chu Sưởng lập tức muốn lùi lại, nhưng cuộc họp có lẽ không quá quan trọng, sau khi Kinh Hồng chú ý đến Chu Sưởng thì liếc nhìn qua một chút, sau đó duỗi tay trái ra, ngón trỏ hướng xuống, chỉ vào khoảng đất ngay phía dưới đầu ngón tay, ý nói "đứng yên đấy".
Thế là Chu Sưởng im lặng chờ đợi.
Kinh Hồng mặc sơ mi trắng, đeo tai nghe Bluetooth, chống một tay lên bàn, hơi nghiêng người. Có lẽ đầu bên kia đã nói quá nhiều, Kinh Hồng lúc này tựa hồ không còn đủ kiên nhẫn, anh gõ gõ ngón tay trên mặt bàn mấy cái, cuối cùng ngắt lời đối phương: "Nói vào trọng tâm."
Người bên kia chắc là sợ hãi nên hồi lâu không nói gì, mãi mới thốt ra được một câu: "Ờ, trọng tâm là..."
Chu Sưởng cười cười.
Em yêu lúc nào cũng hung dữ, thật đẹp.
Quả nhiên, cuộc gọi video không phải về công việc mà là về hợp đồng bảo hiểm cho cá nhân Kinh Hồng khi anh ra nước ngoài.
Vài phút sau, Kinh Hồng cuối cùng cũng kết thúc cuộc gọi. Anh đứng dậy đi ra khỏi phòng, ra đến hành lang thấy được Chu Sưởng rồi mới bình tĩnh hỏi: "Về rồi? Thế nào, có thuận lợi không?"
"Về rồi. Mọi thứ đều tốt đẹp, chi tiết cụ thể thì không nói được." Chu Sưởng thấy Kinh Hồng đi tới, bèn vươn tay tháo tai nghe Bluetooth trên tai phải của anh xuống, cười nói: "Còn nữa, em quên tháo tai nghe ra, sếp Kinh của tôi."
Kinh Hồng biết hàm ý trong câu này thực ra là nói anh quá vội vàng, nhưng cũng không giận mà còn giơ tay lấy lại chiếc tai nghe Bluetooth trân tay Chu Sưởng, trong quá trình đó không tránh khỏi việc chạm vào hắn. Sau đó, vì chiếc quần Chu Sưởng mặc hôm nay có hai túi sau nên Kinh Hồng buông tay xuống, nhẹ nhàng nhét chiếc tai nghe vào túi quần sau của hắn. Khi tay trống rồi, anh mới một tay ôm cổ Chu Sưởng, một tay giữ gáy hắn, tiến tới hôn.
Chu Sưởng tất nhiên là nhanh chóng mất khống chế. Hắn vòng tay qua eo Kinh Hồng, lúc đầu hai người chỉ hôn rất nhẹ nhàng, quyến luyến, dịu dàng, sau đó bắt đầu cuồng nhiệt hơn.
Nhiệt độ xung quanh tăng dần.
Kết thúc nụ hôn, Chu Sưởng nói: "Đến đây một lát."
Kinh Hồng: "...?"
Chu Sưởng dẫn Kinh Hồng lên phòng ngủ chính ở lầu hai, lấy mấy hộp đựng đồ trang nhã đặt trên tủ, nói: "Sáng nay nhờ trợ lý Tần đi mua. Trên mạng có mấy cửa hàng bánh ngọt nổi tiếng, nghe nói là món tráng miệng sáng tạo."
Kinh Hồng suýt bật cười vì món quà này, anh cầm lấy rồi đặt sang một bên: "Em thích đồ ngọt nhưng cũng không đến mức ấy, cứ làm như em là trẻ con. Hơn nữa, mỗi năm em đều đi Quảng Châu vài lần."
"Có gì đâu." Chu Sưởng không quan tâm: "Cứ ăn đi. Em đi một mình thì sẽ không mua đâu."
Kinh Hồng nhìn mấy món điểm tâm tinh xảo trong hộp, hỏi: "Anh xách suốt cả đường về à?"
"Cũng không có gì." Chu Sưởng thực sự không quan tâm, hắn vừa cởi cà vạt ra vừa nói: "Đi máy bay riêng về Bắc Kinh, trợ lý Tần xách đến công ty rồi bỏ vào tủ lạnh. Tôi vừa mang nó về, tổng cộng chỉ có vài bước thôi mà."
"Cũng được. Cảm ơn." Kinh Hồng nhìn hộp đồ ăn nói: "Nhưng tối nay thì thôi nhé? Sáng mai rồi ăn. Bây giờ em no quá rồi, không nếm ra vị gì cả."
Chu Sưởng làm động tác xin mời.
Hắn lại hỏi Kinh Hồng: "Tối nay ăn rồi?"
"Ừ." Kinh Hồng nói: "Căn tin Phiếm Hải. Còn anh?"
Chu Sưởng đáp: "Căn tin Thanh Huy."
"Nói đến cái này..." Kinh Hồng ngước mắt lên, nhìn Chu Sưởng đầy vẻ trêu chọc: "Nghe nói sếp Chu lùi giờ ăn tối của Thanh Huy lại? Bắt đầu trễ hơn những 45 phút? Trước kia được ăn lúc 6 giờ 30, bây giờ là 7 giờ 15, nhân viên Thanh Huy muốn ăn ké một bữa thì phải làm việc đến 7 giờ 15? Ăn tối xong thấy đã 8 giờ, sau 9 giờ có thể bắt taxi, thế là lại làm việc đến 9 giờ? Sếp Chu miệng thì nói với nhân viên đừng 996, nhưng lại dụ dỗ họ ngày nào cũng 996*?"
* Khái niệm thời gian làm việc ở Trung Quốc, 996 nghĩa là làm từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, sáu ngày một tuần.
Chu Sưởng cười: "Không ai ép buộc họ. Nhưng nếu họ sẵn sàng làm việc đến 9 giờ tối mỗi ngày để hưởng phúc lợi thì tôi không có ý kiến đâu."
Kinh Hồng lắc đầu, tặc lưỡi: "Đồ tư bản lòng dạ đen tối."
Tuy nhiên, dù nói thế, Kinh Hồng cũng biết Chu Sưởng đã đưa ra nhiều chính sách mới để thay đổi "chế độ 996" này. Nhiều khi 996 không phải vì thực sự có quá nhiều công việc trong nhóm mà vì hiệu quả quản lý thấp. Ví dụ như khi các bộ phận khác nhau liên tục tham gia vào dự án, mỗi người đều có ý kiến mới, mỗi lần lại có một hướng đi mới, hoặc là khi hai kế hoạch rõ ràng là gần giống nhau, nhưng người lãnh đạo nhất quyết yêu cầu cấp dưới thực hiện cả hai để so sánh xem sao...
"Thế là may quá còn gì." Chu Sưởng đi sang một bên, ngồi xổm xuống đất trước chiếc vali, bàn tay phải xương xương mở khóa vali, thuận miệng nói: "May mà ngày đó em đồng ý. Trước đó tôi còn nghĩ nếu Kinh Hồng bảo mình moi tim ra thì phải làm sao đây. Cũng may là không, chứ moi ra một quả tim đen thì chết."
Kinh Hồng vừa nghe hắn nói lung tung, vừa tựa vào tủ bên cạnh, nở nụ cười nửa miệng rũ mắt nhìn hắn, đường cong nơi eo hông tuyệt đẹp.
Đã nhiều ngày không gặp, Kinh Hồng im lặng ngắm nghía một lúc rồi cuối cùng đứng thẳng lên, rời khỏi tủ, định mang theo điểm tâm xuống lầu, anh nói: "Em cất vào tủ lạnh trước đã."
Nói xong, anh giơ túi lên nhìn: "Chỗ này là bao nhiêu tiệm đây?"
"Bốn." Chu Sưởng không ngước mắt lên, đáp: "Toàn mua những cái được đánh giá cao nhất trên mạng."
"Trợ lý Tần cũng thảm thật đấy." Kinh Hồng nói: "Mới sáng sớm đã phải chạy tới bốn nơi."
"Thế còn tôi?" Nghe Kinh Hồng nói như vậy, Chu Sưởng hỏi. Hắn ngồi xổm dưới đất, bắt đầu thu dọn hành lý cá nhân. "Tối qua về khách sạn đã ba giờ sáng, hôm nay lại phải dậy sớm. Tôi còn không ngủ, ôm máy tính tra các quán các kiểu điểm tâm ở Quảng Châu."
"..." Kinh Hồng nhìn hắn, thật sâu, một lúc sau, anh lại nói cảm ơn, dừng lại rồi nói thêm: "Em rất thích."
Chu Sưởng ngước mắt nhìn Kinh Hồng, hai người nhìn nhau mấy giây rồi Kinh Hồng cầm đồ đi về phía cửa.
Tủ lạnh nhà Chu Sưởng rất lớn, to bằng cả căn phòng, mà nhà Kinh Hồng cũng vậy.
Khi Kinh Hồng trở lại phòng ngủ, vali của Chu Sưởng để trên sàn gần như trống rỗng.
Thấy Kinh Hồng quay lại, Chu Sưởng thu dọn nốt những thứ còn sót lại, cuối cùng lấy ra một thứ khác đưa cho Kinh Hồng, nói: "Đúng rồi, còn cái này nữa."
"...?" Kinh Hồng nhìn cái ống nhỏ, cau mày, bối rối cầm lấy, mới phát hiện ra đó là một ống son bóng.
Anh hỏi: "Đây là...?"
Chu Sưởng cười nói: "Trưa hôm nay tới sân bay, đi ngang qua một cửa hàng miễn thuế, tình cờ nhìn thấy cái này, vì kệ hàng hướng ra cửa."
Sân bay Bạch Vân khác với sân bay thủ đô ở chỗ nó không có sân dành cho máy bay riêng, mọi người đều phải đi qua nhà ga thông thường.
Nghe Chu Sưởng nói như vậy, Kinh Hồng không khỏi nhìn lại thỏi son trong tay, ngập ngừng hỏi: "Đây là...?"
Chu Sưởng đáp: "Là cây mà em đánh ở hành lang tại hội nghị các nhà phát triển AI Phiếm Hải năm ngoái."
Kinh Hồng hỏi: "Cái gì là cây mà em đánh?"
"Nói nhầm." Chu Sưởng xin lỗi rất nhanh: "Là cây mà em bị đánh, rồi dùng đầu cà vạt của tôi lau sạch ấy."
Kinh Hồng nghịch nghịch cây son, vặn ra, nhìn màu rồi vặn lại: "Anh còn biết số màu của son à?" Chắc hôm đó Chu Sưởng nhìn thấy cây son bóng của Kinh Ngữ, nhớ được hình dạng bên ngoài, nhưng còn màu sắc thì sao?
"Chắc là cái này." Chu Sưởng nói: "Trên đầu có ghi số."
Ngày hôm đó, một thứ gì đó đã lặng lẽ nảy mầm.
Kinh Hồng nhìn thỏi son bóng, khẽ cười.
Chu Sưởng bước tới, cầm lấy thỏi son trong tay Kinh Hồng, vặn ra một chút rồi đưa lại cho anh, giọng khàn khàn nói: "Em bôi cái này được không?"
Kinh Hồng liếc nhìn lên.
Một lúc sau, anh mới cười nhạt, nói: "Vậy cũng được. Tới đây. Bôi giống như ngày hôm đó?"
Cũng chẳng có gì.
Chu Sưởng hơi sửng sốt, không ngờ Kinh Hồng lại đồng ý đơn giản như vậy, cuối cùng gật đầu: "Phải."
Thế là Kinh Hồng bước vào phòng tắm, tắm rửa, khi ra ngoài cũng không thay áo choàng tắm mà mặc lại chiếc áo sơ mi, quần tây và cà vạt vừa rồi, chỉ thay qu@n lót. Giống với phong cách ngày hôm đó.
Sau đó anh nhìn vào gương, quẹt một đường như trong trí nhớ.
Trở lại phòng ngủ, Kinh Hồng phát hiện Chu Sưởng đã thay áo choàng tắm. Đó là ưu điểm của biệt thự, hai người không cần phải chen chúc vào một phòng tắm.
Kinh Hồng bước đến trước mặt Chu Sưởng, hơi ngước mặt lên, thè lưỡi ra một chút.
Chu Sưởng biết Kinh Hồng không muốn làm lem màu son nên cũng đưa lưỡi ra, vuốt v e đầu lưỡi của Kinh Hồng, nhẹ nhàng quấn lấy vài vòng, quyến luyến không rời.
Sau đó Kinh Hồng ngồi xổm xuống.
Gần nửa giờ sau, Kinh Hồng cuối cùng cũng ngước mắt lên.
Chu Sưởng nâng cằm anh, vuốt qua mặt anh. Lòng bàn tay của Chu Sưởng to đến nỗi khi ôm má Kinh Hồng, nó che gần hết khuôn mặt, thậm chí có thể chạm vào sau tai anh.
Sau đó Chu Sưởng nhìn Kinh Hồng, một tay nâng mặt anh, ngón cái của bàn tay đó bôi thứ trên môi Kinh Hồng dọc theo bờ môi anh, đầu tiên là môi trên, sau đó là môi dưới, từ khóe môi này đến khóe môi kia.
Lớp son màu đỏ tươi loang ra, chuyển từ đỏ tươi sang đỏ nhạt, lớp son cũng được phủ lên một lớp màng mỏng nào đó, sáng bóng, phản chiếu ánh sáng.
Kinh Hồng đứng dậy, nói với Chu Sưởng: "Đến lượt em. Anh không cần thoa son."
Chu Sưởng nhìn Kinh Hồng, mỉm cười, một tay nắm vạt áo choàng tắm ngồi xổm xuống, chỉnh lại áo một chút, dưới lớp áo trống trơn, là dáng vẻ trong lần đầu tiên Kinh Hồng mơ thấy Chu Sưởng.
Cuối cùng, đôi mắt sắc bén lạnh lùng của Chu Sưởng không còn lạnh nữa.
...
Sau đó Kinh Hồng lau miệng bằng khăn bông, Chu Sưởng thì đi rửa mặt.
Khi trở lại, Chu Sưởng kéo chiếc ghế thư giãn nghệ thuật đối diện với Kinh Hồng ra, ngồi xuống, nhìn anh. Kinh Hồng bắt đầu chậm rãi cởi chiếc áo sơ mi trắng của mình ra.
Đây là khu vực nghỉ ngơi trên tầng hai, chiếc ghế thư giãn là một tác phẩm nghệ thuật của một nghệ sĩ nào đó thiết kế, hình dạng độc đáo, sang trọng mà quý phái, thường quay lưng về phía cái cây ở giếng trời, rất phù hợp với khí chất của Chu Sưởng.
Ánh mắt Kinh Hồng như một chiếc móc câu, Chu Sưởng theo dõi động tác của anh mà không chớp mắt lần nào.
Kinh Hồng cởi áo ném xuống sàn nhà trước mặt. Sau đó Kinh Hồng lại nhìn Chu Sưởng, chợt nhấc một chân trần lên, hất cái áo ấy vào lòng Chu Sưởng.
Chu Sưởng ôm lấy áo, vừa nhìn chằm chằm vào thân trên trắng nõn nhưng rắn chắc của Kinh Hồng, vừa vo áo lại thành cục, đưa lên mũi hít hà.
Sau đó Kinh Hồng bắt đầu c ởi thắt lưng của mình.
Sau khi chiếc quần rơi xuống đất, Kinh Hồng lại móc lên, hất một cái, đá chiếc quần vào lòng Chu Sưởng.
Chu Sưởng vẫn nhìn Kinh Hồng, đưa tay nhấc một ống quần, nâng lên ngang mũi, ngửi ngửi lớp vải quần âu.
Tiếp đến là thứ cuối cùng. Cũng làm đúng như vậy.
Lần này, Chu Sưởng hít một hơi thật dài, thật sâu.
Cuối cùng Chu Sưởng không nhịn được nữa, liền cởi áo choàng tắm, bước tới ôm người mình yêu vào lòng.
Sau đó họ không vào phòng ngủ chính, cả hai đều không kiềm chế được bản thân trên tấm thảm ở khu nghỉ ngơi. Bên cạnh là giếng trời, trong giếng trời có một cái cây.
Hoàn toàn tuân theo bản năng.
Xong hai lần, Chu Sưởng đứng dậy trước.
Trước khi đi, hắn chợt nhìn Kinh Hồng mà nói: "Phải rồi, em yêu, tôi mới nhớ ra tấm thảm này rất đắt tiền, chất lượng rất tốt, không có gì thay thế được."
Kinh Hồng chẳng hiểu ra sao: "...?"
"Tấm thảm này rất tốt, nhưng không thể bị ướt, một khi dính nước là chỉ có vứt đi. Em chịu khó, đừng đứng dậy vội, tôi đi lấy khăn giấy rồi sẽ quay lại ngay."
"..."
Chu Sưởng đi rồi, Kinh Hồng tuy rất nghi ngờ nhưng vẫn cố gắng chịu đựng.
Cho nên khi Chu Sưởng trở lại, hắn nhìn thấy cảnh tượng này: Kinh Hồng nằm trên tấm thảm xù xì, nước da trắng ngần. Anh co đầu gối, duỗi thẳng cánh tay, đôi bàn tay đan lại chặn kín con đường "làm bẩn", những ngón tay thon dài và gầy mảnh. Anh khó chịu ngẩng cổ lên, vô thức bấu những ngón chân trắng nõn lên tấm thảm bên dưới. Lông dài trên thảm làm cọ khắp người anh, những đường nét dưới lưng như ẩn như hiện giữa lớp thảm lông.
Đầu óc Chu Sưởng như nổ tung, hắn đi tới mép thảm, nắm lấy cổ chân Kinh Hồng, kéo mạnh. Kinh Hồng hoàn toàn bất ngờ, cả người bỗng chốc thả lỏng, mọi cố gắng trước đó lập tức trở nên vô nghĩa, rốt cuộc thì thảm vẫn bị bẩn.
Kinh Hồng hơi giãn người ra, hỏi Chu Sưởng: "Anh nói là...?"
Chưa kịp nói xong, anh đã nhận ra mình lại bị lừa.
Chu Sưởng vừa hôn vừa nói: "Sao mà em đáng yêu thế này..."
Kinh Hồng hơi sững sờ, nhưng cũng không nổi giận mà lập tức chìm vào nụ hôn với Chu Sưởng.
Lần này, Chu Sưởng dường như đặc biệt điên cuồng, luôn ở trong trạng thái hưng phấn cực độ.
Thật lâu sau, thế giới hiện thực lại dần dần hiện ra.
Chu Sưởng hình như vẫn còn muốn nữa, nhưng Kinh Hồng đẩy hắn ra, đứng dậy nói: "Đủ rồi."
Thậm chí anh còn cảm thấy xấu hổ.
Chuyện gì đã xảy ra thế...
"Thế mà đủ à? Mới ba lần thôi." Chu Sưởng ở phía sau mỉm cười: "Tôi vẫn còn sung lắm."
Nhưng lần này Kinh Hồng chỉ lạnh lùng liếc hắn, nói: "Anh có thể đi mở vài cuộc họp."
Danh Sách Chương: