Giao chuyện thích khách cho Kỳ Ninh lo liệu, sau đó cũng không có chuyện gì cần đến Đường Tô Mộc nữa.
Ngày hôm sau, Đường Tô Mộc đến cửa tiệm đan dược của Nhạc Thư đúng như lời hạn, dọn đồ đã chuẩn bị từ hôm qua đến, đặt ở các nơi theo thứ tự.
Đặt hàng lên rất dễ làm, kệ hàng và đan dược đều sẵn có, trực tiếp gọi điếm viên đưa tới là được.
Trái lại việc sửa sang có hơi phiền phức, dù sao thì nơi này cũng khác với cửa tiệm đan dược, không có các nào trực tiếp thay một bộ quần áo mới được.
Cũng may các loại mẫu trang trí trong nt có thể mua riêng được, suy nghĩ về phong cách của cửa tiệm nơi đây, Đường Tô Mộc cố ý chọn một mẫu tên là "Hội tiên Dao Trì".
Đồ trang trí được mở ra chính là một "Dao Trì" có thể di động, đào tiên và ly rượu có thể trôi lơ lửng trong không trung, đèn lồng sẽ hóa thành hạc tiên, cùng với vách tường giấy có mây khói và tiên khí lượn lờ.
Sửa sang xong cửa tiệm, vấn đề còn dư lại chỉ là nên tuyên truyèn như thế nào.
Sau xế trưa, trên phố lớn hẻm nhỏ bay đầu những truyền đơn của chi nhánh mới khai trương của cửa tiệm đan dược.
"Ai yo, quả nhiên vẫn là dtc có cách, bây giờ mới chưa quá nửa ngày đã hấp dẫn được nhiều khách như thế." Nhìn cửa tiệm vắng tanh dần dần đầy ắp những người, Nhạc Thư thật sự cười thấy răng không thấy mắt.
"Không có gì kỳ lạ, là người thì đều thích xem náo nhiệt." Đường Tô Mộc nhấp một ngụm trà nóng, nhìn ra bên ngoài một lúc, nói: "Truyền đơn hôm nay mới vừa phát ra ngoài, qua một thời gian ngắn khách sẽ càng nhiều hơn so với bây giờ, tốt nhất vẫn nên thuê thêm mấy người đến coi tiệm, để tránh xảy ra hỗn loạn."
"Ngài đúng là suy nghĩ chu toàn, bần đạo cũng đã sắp xếp xong xuôi từ sớm rồi, tuyệt đối sẽ không xảy ra bất kỳ vấn đề gì." Nhạc Thư vội vàng nói.
Bên này Đường Tô Mộc đang tán gẫu với Nhạc Thư, bỗng nhiên có một tiểu nhị vội vã tìm tới.
"Nhạc đạo trưởng, Đường công tử, vừa rồi Trưởng công chúa điện hạ tới, một hơi mua rất nhiều đan dược, nói là có chuyện muốn gặp hai vị, hiện giờ đang chờ ở bên ngoài kia."
"Biết rồi, ngươi bảo đám hạ nhân thết đãi cho cẩn thận, ngàn vạn lần không được sơ suất." Nhạc Thư sợ hết hồn, không nhịn được quay đầu liếc Đường Tô Mộc một cái.
Trưởng công chúa mang thân phận bậc nào, hôm nay có thể tới ủng hộ, rõ ràng cho thấy tới vì Đường Tô Mộc.
"Đừng có suy nghĩ quá nhiều, cứ qua xem thử trước đi đã."
Ích Niên Đường là cửa tiệm chuyên bán đan dược, tất nhiên không có nhã gian như bình thường, mà lại có một gian Nhạc Thư dùng để nghỉ ngơi uống trà bình thường.
Trong phòng bài trí đẹp đẽ, đồ dùng trong phòng được trưng bày đều cực kỳ tinh xảo, thỉnh thoảng có vài vị khách quen đến tìm Nhạc Thư xem bệnh, cũng đều được dẫn tới nơi đây.
Nhưng mà mặc dù nơi này không tệ, giờ phút này Trưởng công chúa lại không có tâm trạng rảnh rỗi uống trà, nhìn thấy Đường Tô Mộc tới, liền vội vàng đứng lên nghênh đón.
"Đường công tử rới rồi, ta vốn định tới trong phủ của hoàng huynh để tìm ngươi, bỗng nhiên nghe nói ngươi mở chi nhánh ở bên này, nên dứt khoát chạy qua đây.
Chắc là không gây phiền phức gì cho Đường công tử chứ?"
"Không sao.
Trưởng công chúa điện hạ tới rất đúng lúc, chi nhánh bên này mới mở, đang buồn vì không có vị khách nào đây." Đường Tô Mộc cười nói.
Lần đầu tiên thấy Trưởng công chúa đối xử với người nào thân thiết và ôn hòa như thế, Nhạc Thư đúng là nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.
"Vậy thì ta yên tâm rồi." Bởi vì quả thực Kỳ Vũ Tang có việc gấp, nên cũng không tiếp tục khách sáo nữa, mà là trực tiếp mở miệng nói: "Trong tiệm của Đường công tử trước kia từng bán loại đan dược có thể xoa dịu bệnh mắt, ta muốn biết, nếu như có một người bỗng nhiên bị mù mắt, vậy thì đan dược kia có thể chữa được hay không?"
Đan dược có thể xoa dịu bệnh mắt.
Đang nói đến đan sáng mắt à?
Đường Tô Mộc suy nghĩ một chút: "Nguyên nhân bị mù có rất nhiều, mặc dù đan sáng mắt dùng rất tốt, nhưng cũng cần phải chữa đúng bệnh.
Chỉ là không biết người mà ngươi nói đến kia rốt cuộc vì sao mà đột nhiên lại bị mù mắt vậy?"
"Ta cũng không quá rõ nữa." Trên mặt Kỳ Vũ Tang hiện lên vẻ khổ sở: "Người nọ nguyên là nhũ mẫu của ta, vẫn luôn chăm sóc ta từ khi còn bé, sau đó được ân điển xuất cung, nghe nói được vãn bối đón về nhà, sau đó ra cũng không gặp lại bà ấy nữa."
"Cũng là trùng hợp, mấy ngày trước ta có linh cảm muốn chạy tới trang viên ngoài thành tránh nóng, trùng hợp gặp được tên vãn bối đã đón bà ấy về nhà kia.
Cuối cùng lúc này mới biết được chỗ ở của bà ấy hiện tại.
Vốn là một chuyện tốt, thế mà hai mắt bà ấy lại bị mù, hiện giờ ngay cả ta là ai cũng không nhớ nữa..."
Kỳ Vũ Tang vừa nới vừa không nhịn được rưng rưng.
Đường Tô Mộc suy nghĩ một chút: "Nếu không biết nguyên nhân cụ thể bị mù mắt, vậy cũng chỉ có thể tự mình tới xem thử mới biết được."
"Đúng vậy, ta cũng chính là có ý này, chỉ là không biết hôm nay Đường công tử có thời gian rảnh hay không..." Kỳ Vũ Tang vừa nói, vừa mang ánh mắt đầy mong đợi nhìn về phía người đối diện.
Đường Tô Mộc bị nhìn, cảm thấy áp lực như núi lớn, chỉ có thể gật đầu một cái: "Vậy thì qua đó ngay hôm nay đi."
Chuyện trong tiệm đã làm xong hết rồi, còn lại cứ giao cho tiểu nhị trong Ích Niên Đường là được.
Chỉ là đi xem bệnh cho người ta, chắc là cũng không mất quá nhiều thời gian.
Trước khi đi, Đường Tô Mộc liếc nhìn Nhạc Thư vẫn luôn đi theo phía sau, dường như đang hỏi hắn ta còn có việc gì cần làm nữa không.
Nhạc Thư cười hê hê: "Đừng hiểu lầm, bần dạo chỉ đang tò mò mà thôi, sẽ không gây thêm rắc rối cho ngươi.
Đường công tử chỉ cần an tâm xem bệnh cho người đó, cứ coi như bần đạo không tồn tại là được, không cần để ý."
Đường Tô Mộc: "..." Muốn tham gia náo nhiệt thì ngươi cứ nói thẳng ra đi.
Chỗ ở của nhũ mẫu Trưởng công chúa mặc dù cũng gần kinh thành, nhưng mà bởi vì vị trí hẻo lánh, đường xá gập ghềnh, cho nên xe ngựa cực kỳ khó đi.
Rõ ràng cách không xa, nhưng đi khoảng một tiếng cuối cùng cũng đã đến nơi.
Cũng là lúc ở trên đường Đường Tô Mộc mới biết được, nhũ mẫu của công chúa tên là Miêu Nguyệt Hồng, năm nay năm mươi ba tuổi, trượng phu và hai nhi tử đều đã bệnh qua đời, tám năm trước sau khi xuất cung được cháu ngoại đón về nhà.
Dựa theo lời giải thích của Kỳ Vũ Tang, vốn từ lúc ở trong cung thân thể của nhũ mẫu đã không coi là quá tốt, hằng năm bệnh tật đau ốm không ngừng, cũng chính vì vậy mới có thể xin ân điển xuất cung thấtowms.
Chỉ là có một điểm ngay cả Kỳ Vũ Tang cũng cảm thấy kỳ lạ, mặc dù quanh năm nhũ mẫu yếu ớt, nhưng cũng là có bệnh về mặt tim phổi, theo lý mà nói không thể nào liên quan đến mắt mới đúng.
"Nếu không phải do bệnh cũ ảnh hưởng, vậy có lẽ có thể dễ dàng hơn một chút." Đường Tô Mộc nói.
"Ý là mắt mù của bà ấy có thể chữa khỏi, đúng không?" Đôi mắt Kỳ Vũ Tang nhất thời sáng lên.
"Phải nhờ vào vận may." Đường Tô Mộc không dám chắc chắn lắm, chỉ có thể châm chước trả lời: "Nếu như thời gian bị mù của bà ấy không tính là quá lâu, quả thật có thể chữa khỏi được."
"Có hy vọng là tốt rồi." Kỳ Vũ Tang nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Nhạc Thư bên cạnh đang định nói gì đó, bỗng nhiên để ý thấy tình hình ngoài cửa sổ có vẻ không đúng, vội vàng chỉ ra bên ngoài xe ngựa, nói:
"Các ngươi nhìn sân nhà kia kìa, không phải là nơi mà chúng ta phải tới ngày hôm nay sao?"
Bởi vì vẻ mặt của Nhạc Thư trông nghiêm trọng quá mức, Đường Tô Mộc hơi sửng sốt, cũng vội vàng nhìn sang, chỉ thấy bên ngoài sân treo hai cái đèn lồng trắng, một cái quan tài toàn thân đen nhánh lẳng lặng đặt ở chính giữa sân nhỏ.
Bên trong sân trống rỗng, gần như không thấy được những thứ đồ trang trí dư thừa nào khác, chỉ có mấy người trẻ tuổi vây quanh quan tài, vừa đốt giấy vừa thấp giọng khóc tỉ tê.
Kỳ Vũ Tang hít một ngụm khí lạnh vào, bỗng nhiên có một loại dự cảm vô cùng xấu.
Thị vệ đánh xe cũng cảm thấy chuyện không đúng, vội vàng dừng xe lại: "Điện hạ yên tâm, đừng nóng vội, cứ để tiểu nhân đi hòi thăm trước đã."
"Không cần." Kỳ Vũ Tang vội đến mức hốc mắt đỏ lên, mở cửa xe định đi xuống: "Bổn cung, bổn cung muốn tự mình đi xem."
Kỳ Vũ Tang không thể ngờ.
Mới chỉ qua có một ngày, lúc hôm qua nàng tới nhũ mẫu vẫn rất tốt, mặc dù mắt không thấy đường, cũng không nhận ra nàng là ai, nhưng ít ra tinh thần coi như không tệ.
Cho dù là có mắc phải bệnh cấp tính gì, cũng không nên đi nhanh vậy mới đúng.
"Điện hạ đừng nóng vội, có lẽ người chết là người khác không biết chừng." Nhạc Thư không biết nên an ủi như thế nào, chỉ có thể nhìn sang Đường Tô Mộc xin sự giúp đỡ.
Đường Tô Mộc đồng ý nói: "Nhạc đạo trưởng nói không sai, bây giờ có vội cũng chẳng được ích lợi gì, trước mắt cứ đi xuống hỏi thăm rồi hẵng nói tiếp."
Sắc mặt Kỳ Vũ Tang trắng bệch, chỉ có thể gật đầu thật mạnh một cái.
Nhưng mà chuyện không như móng muốn.
Thị vệ đi qua đó dò hỏi trước đã nhanh chóng hỏi ra được mọi chuyện, người chết đúng là nhũ mẫu của Trưởng công chúa, không sai.
Còn về việc chết như thế nào, người trẻ tuổi đốt giấy vốn là tiểu bối, cũng nói không biết, chỉ nói bà bỗng nhiên tối qua di bà bảo không khỏe, không kịp mời đại phu, sáng sớm hôm nay liền đi mất.
"Cái gì mà không kịp mời đại phu hả?" Kỳ Vũ Tang vừa tức vừa vội: "Không phải hôm qua bổn cung đã đưa bạc cho các ngươi rồi hay sao? Dặn các ngươi nếu có chuyện nhất định phải kêu đại phu tới, bây giờ mới qua bao lâu hả?"
"Điện hạ tha mạng." Một người trung niên chạy về từ bên ngoài, phát hiện chuyện không ổn, vội vàng ngã quỵ dưới đất: "Hôm qua bỗng nhiên di mẫu ho khan, vốn cho rằng chỉ là bị nhiễm phong hàn, nên không vội đi tìm đại phu.
Ai mà ngờ hôm nay, hôm nay..."
Người trung niên có dáng người mập lùn, mặc y phục vải thô màu nâu, chính là người cháu ngoại Tiền Quang Viễn của Miêu Nguyệt Hồng.
"Đồ khốn." Kỳ Vũ Tang ném thẳng đồ vật trong tay lên mặt ông ta: "Hôm qua bổn cung đã nói với các ngươi như thế nào hả? Lão nhân gia đã lớn tuổi, thân thể không tốt, nhất định phải chăm sóc kỹ lưỡng.
Các ngươi thì sao? Bây giờ mới qua có một ngày thôi đấy!"
"Xin điện hạ hãy nén bi thương." Nhạc Thư cũng không đành lòng, nhưng chỉ có thể nhỏ giọng an ủi.
Người chết rồi không thể sống lại, cho dù đại phu có lợi hại hơn nữa, đoán chừng cũng không có chỗ dùng.
Trái lại Đường Tô Mộc không vội đi an ủi Trưởng công chúa, mà là đi vào trong sân, vươn tay đẩy quan tài ra.
Mấy vãn bối muốn ngăn cản, nhưng vì ngại thân phận của đối phương mà không dám lên tiếng, trù trừ hồi lâu, không thể làm gì khác hơn là lúng túng đứng sang một bên.
Nhũ mẫu của Trưởng công chúa mới vừa đi không bao lâu, hiện giờ vẫn chưa hoàn toàn cứng ngắc.
Đường Tô Mộc nhíu mày lại.
Không đúng.
Không chỉ không cứng ngắc, trái lại vẫn giống như người bình thường.
Nếu như không phải trên ngực đối phương không phập phồng gì cả, nhìn qua sẽ giống như đang ngủ.
"Đều là do bổn cung sai, nếu như hôm qua đưa ra quyết định đón người về trong phủ, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy." Kỳ Vũ Tang lắc đầu một cái, gần như khóc không kìm được.
Đúng rồi.
Hôm qua nàng cũng không nên nghe chuyện hoang đường của Tiền Quang Viễn, cho rằng thân thể nhũ mẫu không khỏe, thạm thời không tiện di chuyển, vì thế mới rút ý định đón người về.
Nếu không với tay nghề của ngự y trong phủ, sao đến nỗi trơ mắt nhìn người xảy ra chuyện được.
"Điện hạ đừng vội thương tâm."
Vì chắc chắn suy đoán của mình, Đường Tô Mộc trực tiếp mở kỹ năng ra.
Không ngoài dự liệu, y nhanh chóng thấy ánh sáng trắng trên người lão nhân ảm đạm đi nhiều, nhưng vẫn lưu động chậm rãi như cũ.
Đường Tô Mộc suy tính trong chốc lát, duỗi tay đẩy hoàn toàn quan tài gỗ ra, nhìn sang Tiền Quang Viễn đứng bên cạnh: "Có chuyện ta cần ngươi xác nhận một chút, lão nhân trút hơi thở vào lúc nào sáng nay?"
Tiền Quang Viễn cũng không rõ lắm: "Ước chừng là vào lúc gà gáy."
"Sao, sao rồi?" Nghe thấy câu hỏi của Đường Tô Mộc, Kỳ Vũ Tang bỗng nhiên dâng lên một tia hy vọng yếu ớt.
Từ lúc gà gáy tới rạng sáng, chính là lúc mà âm dương chuyển đổi, vậy hẳn là không có vấn đề gì.
"Trước hết đặt lại lão nhân vào trong phòng đi." Đường Tô Mộc vỗ quan tài gỗ một cái, nói với mấy người trẻ tuổi đang ngẩn ra ở bên cạnh: "Người vẫn còn chưa chết hẳn đâu, nắm bắt thời gian, có khi còn có thể cứu sống được."
Mọi người: "...!!".
Danh Sách Chương: