Nghe xong Sơ Hạ tố cáo, Cố Hạo Trạch làm gì còn tâm trạng làm việc nữa.
Anh ôm thẳng cô tới hầm để xe, đặt cô vào ô tô rồi đi thẳng tới bệnh viện.
Sơ Hạ ở trong phòng khám bệnh, còn Cố Hạo Trạch ngồi đợi ở bên ngoài.
Tay anh run run lấy điện thoại ra gọi về cho Sở Dung.
“Mẹ, vợ con có thai rồi..”
Sở Dung nghe tin vui mừng bật dậy hét lớn.
“Con nói gì cơ.
Hạ Hạ có thai rồi.
Chuyện tốt, chuyện tốt..”
Bên này, giọng Cố Hạo Trạch vẫn còn run run..
“Con nên làm gì bây giờ..”
“Còn làm gì nữa.
Thằng ngốc này, mau đưa con bé về đây.
Mẹ phải tẩm bổ cho con bé.
Đúng rồi, phải nấu cháo cá chép..”
Sở Dung tự nói một mình rồi cúp máy luôn.
Cố Hạo Trạch vẫn đang ngơ ngác thì Sơ Hạ rốt cuộc cũng bước ra.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của anh, cô không nhịn được phì cười..
“A Trạch, chúc mừng anh được lên chức..”
Cố Hạo Trạch cẩn thận đỡ Sơ Hạ ngồi xuống, anh căng thẳng tới mức bàn tay đã tiết ra đầy mồ hôi.
Anh giơ tay lên lau mồ hôi trên trán cô.
“Hạ Hạ, em có thấy khó chịu ở đâu không..”
Sơ Hạ lắc đầu, cười hạnh phúc..
“Em không sao, anh đã gọi báo cho mọi người chưa..”
Cố Hạo Trạch gật đầu, đứa con này đến với anh quá bất ngờ, anh còn chưa chuẩn bị tâm lý gì cả.
Nhưng dù sao anh cũng vui vẻ đón nhận.
Đây là kết tinh tình yêu giữa anh và cô, sẽ là báu vật của cuộc đời anh..
30 phút sau, họ hàng hai bên đã có mặt đầy đủ.
Sơ Hạ trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Lục Tử Hân biết chuyện cũng vội chạy tới, Cố Hạo Trạch nhìn thấy cô đến thì chột dạ.
Bị Lục Tử Hân mắng nhiều tới nỗi anh sinh ra ám ảnh, nhìn thấy cô là tự động thấy sợ.
Lục Tử Hân không thèm để Cố Hạo Trạch vào mắt, cô tiến thẳng tới chỗ Sơ Hạ.
“Hạ Hạ, bệnh tim của em đã ổn định, có thai cũng không có vấn đề gì.
Nhưng cẩn thận vẫn hơn.
Lúc nào thấy trong người khó chịu lập tức liên hệ với chị, biết không..”
Lại nhìn người đàn ông đang đứng sau Sơ Hạ, cô khẽ hắng giọng.
“Cố Hạo Trạch, chăm sóc tốt cho vợ cậu.
Con bé mà chịu ấm ức ngày nào tôi sẽ không tha cho cậu..”
Bị hành cả ngày trời, cuối cùng hai người cũng được nghỉ ngơi.
Nhưng vừa đặt lưng xuống giường, Sở Dung lại đi tới gõ cửa.
“Hạ Hạ, con ngủ chưa.
Mẹ pha sữa cho con rồi đây.
Uống xong rồi ngủ..”
Sơ Hạ bị ép ăn cả ngày, bây giờ cô nhìn thấy đồ ăn là buồn nôn.
Không phải vì ốm nghén, mà là vì ăn quá nhiều.
Cô vội đẩy Cố Hạo Trạch lên chịu trận.
“Mẹ cứ để đó đi, chút nữa con cho cô ấy uống..”
Sở Dung cũng không nghi ngờ gì, giao lại ly sữa cho con trai rồi rời đi.
“Bây giờ giải quyết thế nào..”
“Anh tự xử đi.
Em không ăn nổi nữa rồi..”
Cố Hạo Trạch ngậm đắng nuốt cay, uống một hơi hết ly sữa, sau đó đem cái ly không xuống nhà.
Sở Dung nhìn thấy thì ngạc nhiên.
“Uống nhanh vậy à.
Con bé này sức ăn tốt thật.
Chút nữa mẹ pha thêm ly nữa, sợ đêm con bé sẽ đói..”
Cố Hạo Trạch vội vàng cự tuyệt..
“Mẹ ơi đừng, cô ấy không đói đâu.
Con sợ uống nữa cô ấy sẽ nôn ra mất..”
Thật ra là anh sợ mình sẽ không chịu nổi mà nôn ra.
Cả ngày hôm nay anh chính là thùng rác di động của cô, cứ cái gì cô không ăn được là lại chuyển sang cho anh.
Ban đầu Cố Hạo Trạch còn vui vẻ thưởng thức, nhưng sau đó anh cũng sợ khả năng ép ăn của mẹ mình.
Từ bé đến giờ anh chưa bao giờ biết dạ dày của mình lại lớn tới vậy...
Danh Sách Chương: