Xúc cảm ấm áp cùng hơi thở nóng rực trên môi truyền đến làm cho trong đầu Sở Quân Dật trong nháy mắt trống rỗng, lập tức mở mắt ra, khuôn mặt Cố Thành Chi phản chiếu vào trong đôi mắt của y, làm cho cả người y đều choáng váng.
Cố Thành Chi nhìn ra Sở Quân Dật đang thất thần, hơi bất mãn ở trên môi của y cắn một cái.
Đau đớn rất nhỏ lại gọi về thần trí Sở Quân Dật, cũng làm cho mặt và lỗ tai của y trong nháy mắt bị phủ đầy một màu đỏ, trái tim thiếu chút nữa muốn nhảy ra ngoài.
Khi đôi môi tách ra, Cố Thành Chi lại cắn y một cái, sau đó chống người lên, đưa tay vuốt ve gương mặt của y, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve môi của y.
Tong đầu Sở Quân Dật sớm đã loạn thành một nồi cháo, bị ngón tay của hắn đụng vào bờ môi thoáng có chút ngứa, còn mang theo đau đớn rất nhỏ, trên mặt nóng bừng, một cmả giác ngứa ngấy đánh úp tới, tựa như có dòng điện thật nhỏ chạy tới chạy lui trong thân thể, khiến cho thân thể của y dần dần nóng lên.
Cố Thành Chi liếm liếm môi, cảm thấy cảm giác vừa rồi tốt ngoài ý muốn, còn tốt hơn lần trước đút thuốc rất nhiều, chỗ trống trong lòng giống như là bị thứ gì đó nhét đầy, loại cảm giác thỏa mãn này hoàn toàn thay thế một tia do dự cuối cùng trong lòng hắn.
Sau khi đưa ra lựa chọn này, bản thân Cố thành Chi cũng không biết liệu nước đi này sẽ có một kết thúc có hậu hay cả bàn đều thua.
Chẳng qua hắn biết rằng có bỏ mới có được, thà đi theo trái tim mình chọn một con đường mà mình tin tưởng còn hơn cứ chần chừ mãi.
Kết quả này cũng coi như thành công, chí ít tại thời khắc này, hắn không hề thấy hối hận.
Sở Quân Dật cảm thấy mình sắp điên rồi, nếu như không phải mình điên, đó chính là Cố Thành Chi điên, dù sao một trong hai người bọn họ khẳng định có một người có vấn đề, nếu không vừa rồi sao lại thế!
Dùng sức đẩy người phía trên ra, Sở Quân Dật luống cuống tay chân bò dậy, khi hai mắt quét đến chỗ Cố Thành Chi, loại cảm xúc luống cuống kia càng thêm mãnh liệt, tựa như có vô số đem chùy nhỏ không ngừng gõ gõ gõ ở trong đầu y, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, không biết nên bày ra biểu cảm gì.
Sở Quân Dật dựa vào vách tường, trong mắt cảm xúc hỗn loạn, muốn hỏi hắn vừa rồi hôn mình là có ý gì, nhưng lại không dám mở miệng hỏi.
Cố Thành Chi nhìn Sở Quân Dật hồi lâu nhưng không thấy y mở miệng, cánh tay duỗi ra liền kéo lại cánh tay Sở Quân Dật, dùng sức một chút liền đem người ôm vào lòng.
"Không có gì muốn hỏi sao?" Tay Cố Thành Chi rơi xuống cổ của y, nhẹ nhàng vuốt ve.
Sở Quân Dật bị hắn làm cho lông tơ toàn thân dựng đứng, hai tay nắm lại đã sắp vặn thành bánh quai chèo.
"Muốn hỏi gì, thì cứ hỏi đi.
" Cố Thành Chi tiến đến bên tai của y, thấp giọng thì thầm.
Giọng nói trầm ấm êm tai thổi qua màng nhĩ, cảm giác tê dại truyền từ trên xuống dưới, Sở Quân Dật không khỏi run rẩy một cái, thân thể lập tức mềm nhũn.
Cố Thành Chi cũng không vội, dùng nhẹ tay khẽ vuốt ve lương của y, từ chỗ cổ dọc theo xương sống từng tấc từng tấc trượt xuống.
Mặt Sở Quân Dật càng đỏ hơn, hơi quay người đè lại con kia quấy rối tay, hơi xoay người đè lại bàn tay quấy rối kia, cố lấy dũng khí mở miệng, chỉ là âm thanh lại càng ngày càng nhỏ, "Ngươi vừa rồi! là ý gì! " Âm thanh mấy chữ cuối cùng nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Cố Thành Chi trong lòng thở dài, nắm lấy cằm của Sở Quân Dật hơi nâng lên, thời điểm bốn mắt chạm vào nhau, liền nói ra rõ ràng từng chữ từng chữ một: "Ngươi cảm thấy ta là có ý gì?" (*lưu manh >.
.
Danh Sách Chương: