Lúc Ly Tương về đến chỗ giới tử thì đã là giờ Tuất.
Dọc đường đi hắn liên tục dặn dò đủ chuyện làm Tiết Tử Dung có xúc động muốn vứt bỏ, không vào bí cảnh nữa.
Mấy lần y dẫn đề tài đi đều bị đại sư huynh lái về một cách hiểm hóc.
Ngay khi y nhìn thấy giới tử thì thở phào: "Sư huynh, sư huynh.
Đệ nhớ hết rồi."
Ly Tương đang vui vẻ nói chuyện với Tiết Tử Dung thì đụng phải Xương Úc, nàng ta cau mày đứng ở ngoài cổng giới tử, vừa thấy hắn đã vội nói: "Ly sư huynh! Đã khuya như vậy huynh còn đưa Bùi sư đệ ra ngoài.
Huynh không phân nặng… đệ ấy đâu?"
Bỗng chốc bị hỏi đến, Ly Tương có chút không hiểu Xương Úc đang nói gì bèn hỏi: "Sao chứ? Chi An làm sao?"
Nhìn vẻ mặt giật mình của hắn, Xương Úc bỗng hiểu ra gì đó.
Nàng ta hốt hoảng nói: "Chi An không đi với hai người sao? Nhưng đệ ấy cũng không có ở đây! Muội tưởng đệ ấy ra ngoài với hai người."
"Có khi đệ ấy chạy vào thành đó." Quân Duyệt nói, "Buổi chiều đệ ấy có nhờ ta đưa vào nhưng cuối cùng không được.
Biết đâu đệ ấy tự mình chạy vào thì sao?"
Giờ phút này Ly Tương lo lắng hơn bất kỳ ai, hắn cảm nhận được chuyện không may sắp kéo đến nhưng vẫn phải trấn an mọi người theo thói quen: "Đừng lo, huynh sẽ tìm thử."
Hắn vừa nói vừa đưa bàn tay lên, linh khí ở lòng bàn tay hắn ngưng tụ lại thành sợi dây mỏng màu vàng.
Khi sợi kinh khí ấy vừa xuất hiện, trên trán hắn đã xuất hiện mồ hôi.
Cũng không biết vì sao mà hai tay hắn run rẩy, mấy lần bắt hụt mới bắt đầu bện dây linh khí thành hình nút thắt.
Đó là nút thắt liên hệ giữa các sư huynh ở đỉnh Túc Phong, chỉ cần không ở quá xa nhau thì có thể tìm thấy bằng cách này.
Tiết Tử Dung thấy vậy nhưng không dám ngăn cản.
Y biết sư huynh mình luôn lo cho tiểu sư huynh, không để tự tay hắn làm thì hắn sẽ không an tâm.
Nút thắt linh tuyến đó lơ lửng giữa không trung, một đầu dây quấn lấy cổ tay hắn, sau đó đầu còn lại chỉ thẳng về một phía.
Đó là hướng bí cảnh Lạc Nguyệt!
Ly Tương không kịp suy nghĩ nhiều, hắn đạp vội lên phiến lá dưới chân.
Tiết Tử Dung thấy tư thế của sư huynh mình thì nắm lấy tay áo của hắn hỏi: "Sư huynh định làm gì? Đó là hướng bí cảnh Lạc Nguyệt… Huynh không…"
"Đệ ấy là phàm nhân, không vào trong bí cảnh được đâu, đệ cứ yên tâm." Nói xong, hắn thấy mặt tiểu sư đệ mình đen lại thì cười lên, dặn y: "Đúng rồi, đừng làm kinh động sư thúc."
Nói xong hắn gạt bàn tay tiểu sư đệ đang nắm tay áo của mình ra rồi lao vút theo hướng linh tuyến chỉ đường, chớp mắt đã biến thành một chấm nhỏ.
Bàn tay Tiết Tử Dung còn chưa kịp buông thõng y đã quay sang hỏi: "Sư thúc ở đâu?"
Xướng Úc thấy vậy thì chau mày, nàng ta nói: "Đại sư huynh vừa dặn…"
"Ta hỏi sư thúc đang ở đâu?" Tiết Tử Dung mất kiên nhẫn gằn từng tiếng.
Thấy thái độ của Ly Tương và Tiết Tử Dung, Xương Úc bỗng đoán ra chuyện này không đơn giản, nàng ta quyết đoán nói: "Sư phụ với tiền bối các phái hôm nay đến Băng Hỏa Môn làm khách."
Nàng ta vừa nói xong, Tiết Tử Dung đã xoay người đi.
Y tự biết nếu thật sự có chuyện xảy ra thì mình chẳng giúp gì được, thay vì đuổi theo sư huynh thì đi tìm sư thúc sẽ tốt hơn.
Mặc kệ huynh ấy dặn dò cái gì, bây giờ không phải là lúc che che giấu giấu.
"Tiết sư đệ, ta đi với đệ."
Tiết Tử Dung đương vội, nghe tiếng nói đó, y nóng nảy quay lại thì thấy một thiếu nữ áo vàng bước ra từ cổng giới tử bên cạnh.
Đông Phong Ý bước tới cạnh y rồi nói: "Các tiền bối đến làm khách, chưa chắc mình sư đệ vào gặp được Ly chân nhân."
Mặc dù Đông Phong Ý không hiểu hành động của hai người họ nhưng nàng cảm thấy Tiết Tử Dung sẽ không làm việc thiếu suy nghĩ, không liều lĩnh.
… Như Ly sư huynh.
Tiết Tử Dung ngẫm nghĩ, y cảm thấy nàng nói không sai.
Các môn phái hội họp, chỉ mình y đến e là chưa gặp người ngay được, mà thời gian thì không cho phép y đứng chờ bèn gật đầu.
Sau đó y nói với các sư huynh, sư tỷ khác: "Còn đứng đó làm gì? Mọi người mau đến bí cảnh Lạc Nguyệt giúp sư huynh đi."
Nói xong, y đạp chân lên kiếm gỗ rồi lao về hướng thành Viễn Phương.
Đông Phong Ý cũng đạp kiếm đuổi theo sau.
Giờ phút này, không ai nghĩ y là tiểu sư đệ non kém nữa, tất cả bỗng dưng nghe theo lời phân phó, nhất loạt đạp kiếm nhằm hướng bí cảnh Lạc Nguyệt mà đi.
Vài người trong các phái lân cận thấy núi Thúy Vi bày trận như vậy cũng không khỏi hiếu kỳ, đạp gió theo sau.
Bí cảnh Lạc Nguyệt cách nơi đặt giới tử khá xa, Ly Tương không cách nào dùng bùa tốc hành được, hắn chỉ có thể ngự vật đi đến.
Càng đến gần bí cảnh, hắn càng cảm thấy hỏng bét rồi.
Đầu kia của nút thắt linh tuyến không chỉ thẳng phương hướng nữa mà như bị lực cản lại, càng lúc càng có xu hướng dựng thẳng thành dây chống trời.
Điều này nói rõ với Ly Tương: Trường hợp may mắn nhất là sư đệ hắn ở ngay lối vào bí cảnh.
Ly Tương không dám chậm trễ, hắn bay đến bí cảnh nhanh hơn.
Mặc dù hắn trấn an Tiết Tử Dung là người phàm thì không thể vào bí cảnh, nhưng rõ ràng Bùi Chi An cũng đâu thể tự chạy đến bí cảnh được.
Nếu đã đến bí cảnh thì khả năng vào trong bí cảnh cũng rất lớn.
Nếu thần thức của người phàm bình thường lọt vào trong bí cảnh thì vẫn có thể được linh đài che chở trong hai khắc nhưng Bùi Chi An vốn chẳng phải phàm nhân bình thường.
Năm đó nó bị lôi kiếp Trúc Cơ chấn, thần thức chịu tổn thương.
Một khi vào bí cảnh, được linh khí dồi dào bao phủ lấy thì thần thức sứt mẻ đó sẽ không chống chịu được dù nấp trong linh đài, còn kém cả thần thức của người phàm bình thường.
"Chỉ mong đệ ấy không vào nhầm bí cảnh." Ly Tương nhủ thầm.
Hắn gắng sức lao thật nhanh đến đó…
Bên này Tiết Tử Dung cũng đạp kiếm thật nhanh.
Y đã Trúc Cơ cũng không trễ nãi tu luyện nên dĩ nhiên tu sĩ dẫn linh muốn vượt qua y không hề dễ dàng.
Đến khi y đáp xuống đất, Đông Phong Ý hãy còn chưa đến nơi.
Tiết Tử Dung không để ý đến nàng ta, y nhìn hai tu sĩ gác cửa trước phủ của Phù môn chủ rồi không chút do dự bước lên báo tên, xin gặp Ly Nguyên Huyền.
Hai tu sĩ gác cổng nhìn cách ăn mặc và nói năng của y thì đoán không phải kẻ tầm thường, đang khi còn do dự thì Đông Phong Ý cũng nhảy xuống cạnh Tiết Tử Dung.
Nàng ta cũng làm y hệt y, báo tên sư môn và xin gặp Ly chân nhân.
Nàng ta không xin gặp người trong môn phái mình mà muốn gặp Ly Nguyên Huyền khiến cho hai tu sĩ gác cửa hơi ngạc nhiên.
Chốc sau, một trong hai tu sĩ b ắn ra một tia linh khí vào cổng thông báo.
Không còn cách nào khác, Tiết Tử Dung và Đông Phong Ý chỉ đành đứng ở ngoài chờ.
Đông Phong Ý nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của y bèn hỏi: "Tuy Bùi sư đệ là phàm nhân nhưng khu vực này cũng không có hung thủ hay tà tu, Ly sư huynh đến đó là được, sao phải kinh động người khác với Ly chân nhân?"
Tiết Tử Dung sốt ruột đến không muốn đáp nhưng nghĩ lại nàng ta bỏ công theo giúp mình bèn miễn cưỡng dành ra chút nhẫn nại, y nói: "Ly sư huynh sắp kết đan."
Đông Phong Ý là tu sĩ chính quy, nàng ta nghe thế thì xem như đã hiểu hết vấn đề.
Tu sĩ gần đến lúc kết đan, nếu còn vào bí cảnh thì có thể lập tức kết đan, dẫn đến lôi kiếp.
Mà vượt lôi kiếp trong bí cảnh thật sự ác liệt hơn khi chịu lôi kiếp ở ngoài.
Không ai biết có vượt qua được hay không.
"Huynh ấy sẽ không vào bí cảnh đâu." Đông Phong Ý nói.
"Hi vọng là như vậy." Tiết Tử Dung vẫn nhìn vào cánh cổng Phù phủ, y không muốn nhiều lời nữa.
Chốc sau, có một tu sĩ già bước ra.
Người này ôn tồn nói với hai tu sĩ gác cổng: "Môn chủ cho mời hai vị đây."
Nói xong, ông ta quay sang kính cẩn hành lễ với hai người rồi dẫn vào.
Tiết Tử Dung sốt ruột vội đi vào, Đông Phong Ý cũng vội vã bước theo.
Hai người đi hết mấy lần hành lang thì đến sảnh.
Cảnh tượng trong sảnh quả thật đặc sắc vô cùng.
Không tính đến bày trí trang nhã, đâu đâu cũng khắc gia huy là ngọn lửa băng thì bây giờ trưởng lão các phái, thậm chí cả chưởng giáo cũng có có mặt ở đây.
Nghe nói có hậu bối tìm gặp, bọn họ nhao nhao đòi người vào.
Người vừa vào đến nơi đã bị bao nhiêu trưởng bối nhìn chằm chắm đánh giá.
Tiết Tử Dung còn thấy nữ tu khoác áo màu vàng, màu sắc của phái Thương Uyên, lộ vẻ kiêu ngạo.
Cũng phải thôi, luận trong thế hệ nữ tu trẻ, có ai xinh đẹp, tu vi cao hơn Đông Phong Ý kia chứ?
Tiết Tử Dung bị các vị đức cao vọng trọng khắp Tứ Địa nhìn chằm chằm, may mà y theo Ly Tương đã nhiều năm, có thể đảm đương một phương nên mới trấn tĩnh được, y bình tĩnh hành lễ với các vị đang ngồi đây cho đầy đủ lễ số.
Vừa hành lễ vừa nhìn quanh.
Sự kiện trọng đại thế này mà Phù môn chủ không đưa con trai mình là Phù Thanh Hoằng ra giới thiệu hay sao? Lẽ ra Phù công tử phải đứng sau lưng phụ thân mình mới phải chứ.
Ly Nguyên Huyền thấy sư điệt mình vội vàng lắm rồi nhưng vẫn cố tỏ ra trấn tĩnh, y cũng không muốn nó sốt ruột thêm mới hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Tiết Tử Dung chỉ chờ có thế để nói: "Sư thúc, Tứ sư huynh bị bắt đến bí cảnh Lạc Nguyệt.
Đại sư huynh qua đó trước rồi."
Một câu nói ngắn ngủi mà chứa lượng thông tin rất lớn.
Cả sảnh đường bất giác yên lặng cả.
Đệ tử núi Thúy Vi bị bắt ở nơi Băng Hỏa Môn làm chủ, vậy mặt mũi Băng Hỏa Môn biết giấu đi đâu? Nhưng nếu một đệ tử bị bắt thì tại sao Ly Nguyên Huyền thân là trưởng bối lại không cảm ứng được, không phải người nào lĩnh dẫn đệ tử sư môn tới bí cảnh đều đặt linh khí mình vào đệ tử để dõi theo, chở che hay sao? Nếu Ly Nguyên Huyền không cảm nhận được, vậy là tu sĩ bắt đệ tử Thúy Vi tu vi cao đến nhường nào, hay phải nói tu vi của Ly Nguyên Huyền xảy ra vấn đề gì mới đúng?
Rốt cuộc vị thiếu niên này nói dối hay nói thật?.
Danh Sách Chương: