Trồng cây xong, Thẩm Tiêu kéo Giản Tinh đến vườn cây ăn quả hái nho và đào mà cậu thích, lúc quay lại căn nhà gỗ thì đã là gần trưa.
“Anh Thẩm, buổi trưa chúng ta cũng ăn cơm ở đây ạ?”
Thẩm Tiêu cười nói: “Ừ, trưa nay cũng do tôi nấu.”
Giản Tinh nghi hoặc: “Anh Thẩm, hôm nay là ngày gì sao?”
Thẩm Tiêu nhìn cậu một cách kỳ lạ, nụ cười có phần bất đắc dĩ và cưng chiều: “Ừ, hôm nay là ngày vô cùng đặc biệt.”
Nói rồi, anh vào phòng bếp rửa sạch hoa quả, mang ra phòng khách cho Giản Tinh vừa ăn vừa xem TV, còn mình thì quay lại phòng bếp.
Giản Tinh cầm đào lên ăn, vừa lo lắng vừa mong đợi nhìn về phía phòng bếp.
Đúng lúc này, điện thoại của cậu đổ chuông, người gọi đến là bố mẹ cậu.
Giản Tinh nhấc máy, nghe thấy ngay tiếng nói vui vẻ của bố mẹ: “Tiểu Tinh à, sinh nhật vui vẻ nhé.”
Giản Tinh sững sờ, mở lịch ra xem mới phát hiện hôm nay là sinh nhật mình.
Tập tục ở quê nhà cậu là đón sinh nhật theo lịch âm, ngày xưa lần nào sinh nhật bố mẹ cũng phải nhắc cậu mới nhớ ra.
Cậu nhìn vào phòng bếp, đột nhiên hiểu được sự khác thường của Thẩm Tiêu hôm nay.
Trái tim cậu chợt đập rộn ràng, ngay cả quả đào trong tay cũng trở nên ngọt ngào hơn hẳn.
Trong điện thoại, bố mẹ hỏi cậu hôm nay ăn gì, trải qua thế nào.
Giản Tinh cười đáp: “Bố mẹ ơi, hôm nay anh Thẩm tổ chức sinh nhật cho con đó.”
Bố mẹ cậu nghe vậy thì còn kích động hơn cả cậu, bảo Giản Tinh nhớ cảm ơn người ta.
Nói chuyện với bố mẹ thêm một lát, Giản Tinh lại nhận được điện thoại của Phó Nguyên và Lâm Tuệ, ngay cả thầy, cô và chị cũng không quên chúc cậu sinh nhật vui vẻ và gửi lì xì cho cậu.
Giản Tinh cảm ơn từng người một, vui sướng nhận lì xì, lòng ấm hôi hổi.
Sinh nhật năm nay náo nhiệt quá.
Thẩm Tiêu nấu bữa cơm này mất gần hai tiếng, thế mà cũng chỉ có ba món một canh.
Mặc dù bàn ăn trông vô cùng thê thảm, nhưng món nào cũng là thứ Giản Tinh thích ăn, cậu cười tít mắt: “Cảm ơn anh Thẩm.”
Thẩm Tiêu nhướng mày: “Cuối cùng cũng nhớ ra hôm nay là ngày gì rồi à?”
“Vâng, bố mẹ vừa gọi cho em.”
Thẩm Tiêu mỉm cười: “Thử tay nghề của tôi xem nào.
Mong cậu Giản đừng chê nhé.”
Giản Tinh đương nhiên không chê, cậu vốn không kén ăn, giống như bữa sáng, cậu ăn sạch các món một cách nhiệt tình.
Tuy không ngon lắm, nhưng không hề khó ăn.
Giản Tinh thán phục: “Anh Thẩm siêu thật đấy, không ngờ anh còn biết nấu cơm nữa.”
Thẩm Tiêu cười không nói.
Lúc này, trong biệt thự của Thẩm Tiêu, Bạch Đồ đang chỉ huy người giúp việc theo giờ đổ hết cả đống thực phẩm chế biến thất bại đi.
Chỗ thực phẩm ấy giống hệt ba món một canh Thẩm Tiêu nấu.
Ăn trưa xong, nắng hè chói chang, hai người đều không muốn ra ngoài, bèn làm tổ trên sofa với điều hòa mát lạnh.
Thẩm Tiêu hỏi Giản Tinh: “Em có muốn làm gì không?”
Giản Tinh nhìn vào trong phòng, ánh mắt dừng ở máy chơi game.
Thẩm Tiêu hiểu ý, cười nói: “Muốn chơi?”
“Vâng.” Giản Tinh gật đầu, đôi mắt như vì sao sáng lập lòe, “Hồi đi học em toàn làm bài tập thôi, chưa chơi game bao giờ.”
Thực ra Thẩm Tiêu cũng chẳng chơi mấy, nhưng tốt xấu gì vẫn giỏi hơn Giản Tinh.
Thế là sau đó, Thẩm Tiêu dạy Giản Tinh chơi game, một lần nữa cảm nhận sâu sắc cảm giác thành công khi được ngưỡng mộ.
Nhưng cảm giác ấy ngắn chẳng tày gang, chỉ trong nửa tiếng, Giản Tinh đã học thành tài, quay ra hành Thẩm Tiêu thê thảm.
Hai người lập nhóm chơi game, ban đầu còn là Thẩm Tiêu bảo vệ Giản Tinh, sau đó trở thành Giản Tinh bảo vệ Thẩm Tiêu suốt dọc đường.
Thẩm Tiêu nhìn người bên mình tươi cười rạng rỡ, mắt sáng lấp lánh, hoạt bát đến vậy, thông minh là thế, khiến người ta không rời nổi mắt.
Hai người chơi chán mới ngừng, trong phòng chỉ có một cái giường, Thẩm Tiêu bảo Giản Tinh vào trong nghỉ ngơi, còn anh thì định tựa vào sofa ngủ, nhưng Giản Tinh nào chịu.
Hai người đưa đẩy một hồi, cuối cùng, Giản Tinh kéo Thẩm Tiêu cùng nằm lên giường.
Thẩm Tiêu cứng đờ, nằm ở tận sát mép giường.
Ban đầu Giản Tinh cũng hơi khó ngủ, nhìn Thẩm Tiêu nhắm mắt tựa như ngủ rồi, cậu nhìn trần nhà hồi lâu, dần dần thiếp đi.
Đợi cậu ngủ rồi, Thẩm Tiêu mới mở mắt ra.
Anh quay người, mượn ánh sáng len qua rèm cửa sổ, ngắm người sau khi say giấc thì càng ngoan ngoãn và mềm mại, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.
Giản Tinh tỉnh dậy, trước mắt đen thui.
Cậu chớp mắt mấy cái mới nhận ra, Thẩm Tiêu đang nghiêng người ngủ và chắn ánh sáng ngoài cửa cho cậu.
Lúc đầu hai người cách nhau xa lắc xa lơ, bây giờ lại chỉ cách có một nắm tay, cậu mà nhúc nhích một chút là sẽ chui vào lòng Thẩm Tiêu ngay.
Giản Tinh bất giác đỏ mặt tía tai, cuống cuồng bò dậy.
Cảm nhận được động tĩnh của cậu, Thẩm Tiêu mở mắt, giọng khàn khàn: “Dậy rồi à.”
“Vâng.”
Thẩm Tiêu cũng rời giường, anh kéo rèm cửa sổ ra, mặt trời đã ngả bóng về tây.
Thẩm Tiêu hỏi Giản Tinh: “Có đói không?”
Giản Tinh lắc đầu, thành thật đáp: “Hồi trưa em ăn nhiều quá.”
Thẩm Tiêu buồn cười: “Thế tối nay chúng ta không ăn cơm nữa, ăn cái khác.”
Anh gọi điện thoại, mười phút sau, mấy nhân viên gõ cửa đi vào đặt vỉ nướng và thức ăn trong vườn hoa sau căn nhà gỗ.
Lúc này Giản Tinh mới thấy, sau căn nhà gỗ có một vườn hoa tư nhân nhỏ, rộng khoảng mười mấy mét vuông, dưới mái hiên có đặt một cái màn hình chiếu.
Thẩm Tiêu cười nói: “Nhóc sinh nhật, tối nay chúng ta ăn thịt nướng và xem phim có được không?”
Mắt Giản Tinh sáng lấp lánh.
Chợt nhớ mấy ngày trước Thẩm Tiêu hỏi cậu có việc gì mà trước kia cậu mong muốn không, Giản Tinh thuận miệng nói mình chưa từng được nướng thịt, không ngờ anh lại nhớ rõ.
Thẩm Tiêu bảo Giản Tinh ngồi vào ghế, anh bật máy chiếu, hỏi cậu muốn xem cái gì.
Giản Tinh nghĩ ngợi, đoạn nói ra một cái tên làm Thẩm Tiêu sửng sốt.
Đó là phim điện ảnh duy nhất anh từng tham gia, hồi ấy anh vừa mới ra mắt, bộ phim đó cũng không gây được tiếng vang quá lớn, chẳng ngờ Giản Tinh vẫn nhớ.
Thẩm Tiêu nhìn sâu vào Giản Tinh hồi lâu, lòng vui vẻ mở bộ phim ra, đưa nó lên màn hình chiếu.
Giản Tinh lập tức chăm chú theo dõi, Thẩm Tiêu mỉm cười, anh bắt đầu đi nướng thịt, thi thoảng lại nhìn sang Giản Tinh.
Từ đây, anh chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt nghiêm túc của cậu.
Sao Nhỏ của anh làm việc gì cũng vô cùng nghiêm túc, chỉ có người như vậy mới có thể làm xuất sắc tất cả mọi việc.
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của anh, Giản Tinh ngoái đầu lại nở nụ cười rạng rỡ, Thẩm Tiêu cũng cười theo.
Đợi nướng xong thì trời đã tối hẳn rồi.
Ánh đèn lờ mờ treo trên mái hiên hắt xuống, sự dịu dàng mông lung rải đầy khoảnh sân.
Thẩm Tiêu lấy từ đâu đó ra một chai sâm banh, rót vào hai ly.
Bộ phim vẫn đang chiếu được vặn nhỏ tiếng, hai người vừa xem phim vừa tán gẫu, cùng nhau uống rượu và ăn thịt nướng.
Giản Tinh không biết uống rượu, sâm banh ngòn ngọt như nước hoa quả, cậu vô tình uống hơi nhiều, chẳng mấy chốc đã váng vất mơ màng.
Gương mặt ửng đỏ tựa lưng vào ghế, cậu nhìn Thẩm Tiêu, ánh mắt mê ly.
Dáng vẻ ấy khiến Thẩm Tiêu đang uống rượu dần dừng lại, sắc đêm lờ mờ che đi ngọn lửa nóng rực trong đáy mắt anh.
“Say rồi à?” Giọng nói dịu dàng và nhẹ nhàng như có thể bị gió đêm thổi tan, song Giản Tinh vẫn nghe thấy.
“Em chưa, nhưng hơi choáng.”
Ánh mắt tối đi, Thẩm Tiêu ghé sát lại: “Tôi xoa bóp cho em nhé.” Anh đặt tay lên thái dương của cậu, nhẹ nhàng xoa bóp.
“Cảm ơn anh Thẩm.” Giản Tinh ngoan ngoãn tựa vào sát hơn để tiện cho Thẩm Tiêu thao tác.
Hai người đều không nói gì, trong sân chỉ có âm thanh nho nhỏ phát ra từ bộ phim.
Thẩm Tiêu nhìn gương mặt trắng nõn gần trong gang tấc, trái tim mềm mại khôn tả.
Một lúc sau Giản Tinh mới tỉnh táo hơn chút.
Cậu không dám uống nữa, chỉ cầm cốc nước lọc và tiếp tục xem phim với Thẩm Tiêu.
Lúc hết phim đã là hơn chín giờ, thấy Thẩm Tiêu không nói sẽ rời đi, Giản Tinh hỏi: “Anh Thẩm, hôm nay chúng ta không về nhà sao?”
Hai chữ “về nhà” khiến Thẩm Tiêu vui sướng, anh cười dịu dàng: “Ừ, hôm nay chúng ta ở ngoài.”
“Ồ.”
Thẩm Tiêu mỉm cười: “Không hỏi tôi tại sao à?”
Giản Tinh nghe lời hỏi: “Tại sao ạ?”
Thẩm Tiêu cười nói: “Bởi vì quà tặng em đang ở trên núi.”
Trước ánh mắt nghi hoặc của Giản Tinh, Thẩm Tiêu nhìn đồng hồ, dắt cậu ra khỏi cửa.
Trong đêm, có mấy công nhân ra khỏi nông trường hóng gió, còn lại không có khách khứa nào khác.
Hai người đi ở ven đồng, bên tai toàn là tiếng côn trùng kêu râm ran.
Họ đi men theo đồng lúa một đoạn, đến ven một cái hồ lớn.
Ven hồ được tô điểm bởi vài ngọn đèn mờ thưa thớt, dựa vào ánh sáng, có thể thấy bóng dáng rậm rạp ven hồ, nhìn kỹ mới nhận ra đó là những bụi lau cực kỳ tươi tốt.
Mặt hồ gợn sóng trong vắt phản chiếu bầu trời đầy sao.
Cái nóng ban ngày đã bay sạch sẽ, cơn gió mơn man cuốn theo cảm giác mát rượi, không hề lạnh mà rất thoải mái.
Giản Tinh đứng ở ven hồ, thích ý giơ hai tay ra và hít sâu một hơi, cảm nhận gió đêm.
“Anh Thẩm, đây là quà anh tặng em ạ? Em thích lắm.”
Thẩm Tiêu cười nhẹ, dắt cậu đến một bến đò ven hồ.
Có một con thuyền nhỏ đang đậu ở đó, hai người lên thuyền, Thẩm Tiêu bảo Giản Tinh ngồi vững, bắt đầu chèo ra giữa hồ.
Trong ánh mắt tò mò của Giản Tinh, anh lấy ra khỏi túi một thứ trông như cái công tắc, ấn nhẹ một cái.
Ven hồ chợt vang lên tiếng nhạc du dương, đồng thời có vô số chấm sáng li ti bay ra khỏi bụi lau, chúng bay dần lên mặt hồ, vây quanh hai người.
Giản Tinh ngắm biển sao bên mình, vẻ mặt từ kinh ngạc biến thành vui sướng.
Thẩm Tiêu nhìn Giản Tinh, nhìn cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt phản chiếu ánh sáng của muôn vàn con đom đóm, trông còn lung linh hơn cả bầu trời đầy sao.
“Em thích quà sinh nhật này không?”
Những vì sao sáng giống hệt như cậu.
Giản Tinh nở nụ cười, một nụ cười chói mắt như ánh nắng giữa hè: “Thích, cảm ơn anh Thẩm! Đây là món quà tuyệt vời nhất mà em nhận được!”
“Hôm nay không có bánh kem cũng không có nến, Sao Nhỏ ước dưới trời sao này nhé.”
“Ơ, không phải em đã ước ở cây ước nguyện rồi ạ?”
Thẩm Tiêu mỉm cười: “Cho em ước thêm một điều nữa.”
Giản Tinh cười thích chí, nhắm mắt bắt đầu ước.
Không biết cậu ước gì mà lẩm bẩm mãi một lúc lâu, khiến Thẩm Tiêu phì cười.
Sau đó, hai người ngồi yên trên con thuyền nhỏ, nghe âm nhạc du dương, ngắm đom đóm rợp trời, không một ai cất tiếng.
Mãi đến hơn mười một giờ, âm nhạc nhỏ dần, đom đóm cũng từ từ biến mất.
Giản Tinh ngước nhìn ánh sao trên trời, vẫn cười vô cùng vui vẻ.
Thẩm Tiêu cười nói: “Nếu em thích, sau này chúng ta sẽ thường xuyên đến đây.”
Giản Tinh lắc đầu: “Em đã ghi nhớ cảnh lúc nãy vào lòng mình rồi, sẽ mãi mãi không bao giờ quên.”
Thế tức là sẽ mãi mãi không bao giờ quên anh? Thẩm Tiêu cười rộ lên, Sao Nhỏ của anh ấy à, nói bất cứ câu nào cũng khiến anh động lòng.
Đom đóm dần mất hẳn, hai người vẫn ngồi ven hồ, mãi đến 12 giờ, vào phút giây cuối cùng, Thẩm Tiêu nói với Giản Tinh:
“Sinh nhật vui vẻ nhé Sao Nhỏ!”
Tôi hôm ấy, hai người ở lại trong núi.
Giản Tinh định như lúc trưa, ngủ tạm một đêm là được rồi, nhưng Thẩm Tiêu im lặng thật lâu, nhất quyết không chịu, kiên trì muốn ngủ ở sofa.
Giản Tinh muốn nhường giường cho anh, Thẩm Tiêu lấy lý do người sinh nhật là to nhất để từ chối.
Thế là, Giản Tinh ngủ trên giường, Thẩm Tiêu ngủ trên ghế.
Giản Tinh nào ngủ được, cậu trằn trọc tới lui trên giường, nằm không biết bao lâu, cuối cùng không nhịn được bò dậy đi ra phòng khách.
Trong phòng khách chỉ có tiếng thở đều đều của Thẩm Tiêu.
Nương theo ánh trăng mờ ngoài cửa sổ, Giản Tinh ngắm gương mặt say ngủ của anh, bất giác không rời nổi mắt.
Cậu nghe theo lòng mình, ngồi xuống tấm thảm trước sofa, cứ thế yên tĩnh ngắm anh say giấc, không biết đang nghĩ ngợi gì.
Mãi đến khi buồn ngủ rồi cậu mới về ngủ.
Chờ cậu lên giường, Thẩm Tiêu mới mở mắt ra, cười trong im lặng.
Ngày hôm sau, lúc Giản Tinh dậy trời đã sáng trưng, Thẩm Tiêu không có ở trong phòng.
Cậu muốn ra ngoài hỏi thăm, nhưng sợ bị người ta nhận ra nên đành đứng đợi ở cửa.
Mãi một lúc sau mới thấy Thẩm Tiêu đi từ trên núi xuống, xách một cái giỏ trong tay.
Nhác thấy cậu, Thẩm Tiêu cười nói: “Dậy rồi à.”
“Vâng.” Giản Tinh thò đầu nhìn hoa quả đầy trong giỏ, “Quả ở đâu vậy ạ?”
“Em thích ăn nên sáng tôi đi hái rồi mang về ăn.”
Giản Tinh cười hì hì đón lấy: “Cảm ơn anh Thẩm.”
Thẩm Tiêu nhìn cậu, ánh mắt chan chứa ý cười dịu dàng.
Đến gần sáng anh vẫn không ngủ được, dứt khoát bèn dậy luôn.
Anh lên rừng Ước Nguyện trên núi, tìm đến cây ước nguyện của Giản Tinh.
Anh vốn định âm thầm giúp cậu thực hiện điều ước, nhưng không ngờ, tất cả các điều ước của Giản Tinh đều không dành cho mình.
Mong bố mẹ và thầy cô khỏe mạnh.
Mong anh Phó sớm có bạn gái.
Mong chị Nhan sau này bình an.
Mong chị Tuệ thi đỗ đại học.
Mong anh Thẩm ngày ngày vui vẻ.
Mong anh Thẩm sau này có thể diễn những vai mình thích.
Mong anh Thẩm có thể cười nhiều hơn, anh ấy cười trông rất đẹp.
Mấy điều ước ở trên đã viết kín cái thẻ gỗ, cuối cùng Giản Tinh còn viết chữ nhỏ xíu bổ sung thêm một câu.
Mong anh Thẩm sau này không cô đơn nữa.
Thẩm Tiêu thấy lòng mình căng phình và đầy ắp.
Tại sao lại có người tốt đến vậy, hơn nữa còn để anh gặp được.
Lần đầu tiên anh biết, thì ra trái tim mình nhỏ như thế, đã chứa đựng một người thì không thể chứa thêm bất kỳ thứ gì khác nữa.
Danh Sách Chương: