Tại một căn phòng nọ, người đàn ông nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trầm tư nhìn cây xanh bơ phờ. Có tiếng gõ cửa, anh quay người ngồi vào ghế, cất tiếng:
-Vào đi!
-Kẹt….- cánh cửa mở ra, một người đàn ông cung kính bước vào – Lâm thiếu! Xin lỗi tôi không điều tra được gì hết!
-Tại sao? – Lâm Bình Anh chỉ hỏi một câu.
-Tôi cũng đã điều tra lại một lần nữa nhưng mọi thông tin của người đàn ông này được giấu rất kín, mọi mối quan hệ đều được huy động nhưng không điều tra ra một cái gì! Từ nơi ở, địa vị, thông tin cá nhân đều trống không. Kể cả số xe đăng ký cũng chỉ có một cái tên duy nhất! Theo dõi trong thành phố cũng cho biết, có bám theo anh ta nhưng rồi luôn bị chặn dường, tổn thất không nhỏ.– Người đàn ông giọng nói càng lúc càng cảm thấy kì quái, không biết có bị trách phạt hay không?
-Thôi được rồi! Anh ra ngoài đi! – Lâm Bình Anh phất phất tay.
Người đàn ông cung kính đóng cửa, đi khuất sau hành lang. Chỉ còn lại một mình, Lâm Bình Anh khẽ cười:
-Không hổ là Dark! Mọi mối quan hệ cũng được huy động mà không thể điều tra được thân thế của anh! Tôi không tin, tôi không đụng đến anh được.! Tôi sẽ không để Tiểu Ngọc phải sống trong mối nguy hiểm như vậy!
Nói xong, anh lại cười, một nụ cười chứa đầy sự toan tính.
Hôm nay, Thanh Ngọc đã bắt đầu nghỉ dưỡng thai.
Mấy ngày trước làm đơn, viện trưởng Trần cũng ký, chỉ nói cô an tâm dưỡng thai, làm cô rất ngại. Xuống phòng nói vài câu chào hỏi với mọi người, ai cũng cười nhẹ nhàng chúc cô mẹ tròn con vuông.
Thanh Ngân biết tin, khóc rống lên, than thở với cô liên tục, cô chỉ đành lắc đầu. Ngồi dưới mái vòm gần hồ bơi, cô uống 1 ngụm sữa, rồi giở sách dạy cách chăm con, cô không biết có người đang đến gần:
-Bà xã! – Minh Diệp ôm cô, hôn lên mái tóc – Sao hôm nay em lại dậy sớm vậy? Không nghỉ ngơi thêm tí nữa?
-Quá trưa rồi mà anh bảo sớm?- cô lắc đầu cười nhẹ.
-Nhưng bình thường buổi trưa anh vềnhà, em vẫn còn nằm trên giường mà? – anh như tò mò hỏi lại.
-Em muốn ra ngoài đi dạo một chút cho khỏe, em thấy bụng hơi nặng, hơi mệt nên ra ngoài cho thoáng!
-Em mệt sao? Nhóc con lại đá em à? – Minh Diệp đau lòng xoa bụng cô, nói giọng đầy oán trách – Nhóc con ngoan, nằm yên trong bụng mẹ rồi sinh ra, đừng làm mẹ đau đớn, ra đời ba đánh đòn con đấy.
-Á….- Thanh Ngọc kêu lên một tiếng.
-Em sao vậy? Lại đau nữa sao?Anh đưa em đi bệnh viện – anh lo lắng hỏi.
-Chắc do anh hù con, nên nó mới kháng nghị, đạp vào bụng em. – cô lắc đầu giải thích.
-Hừ Nhóc con này thật hư! Dám làm đau bảo bối của anh! Chưa ra đời mà đã hư như vậy rồi, quá nghịch! Chẳng biết giống ai nữa!!!! – anh thở dài.
-Ừ nhỉ, không biết con giống em nhiều hơn hay giống anh nhiều hơn nhỉ?
-Tiểu nữ nhi chắc chắn xinh đẹp giống em rồi! – anh cười lớn.
-Sao anh biết lànữ mà không phải nam? Nghịch ngợm như vậy thì chỉ có con trai thôi!
-Chắc chắn là con gái, anh khẳng định mà! – anh tự tin nhấn mạnh – Phải không con gái của ba?
-Xì…thật là! – cô chẳng thèm nói với anh nữa.
Lúc nào mà nhắc đến giới tính của cái thai trong bụng, anh cũng nói là con gái.
Nhiều lúc Minh Chi nói muốn xem ai đúng thì đi siêu âm giới tính mà anh cũng không chịu, anh chỉ nói 1 câu “ chắc chắn là con gái, không cần phải siêu âm” rồi thôi.
Cô cũng không nói nữa. Cô chỉ muốn mình sinh cho anh 1 đứa con trai, sinh cho ba một đứa cháu đích tôn để ông vui mừng tỉnh lại.
Vậy mà anh lại nói con gái dễ thương sẽ nghe lời, anh không thích con trai nghịch ngợm, cô làm sao mà hiểu trong lòng anh đang nghĩ gì!
Còn Minh Diệp thì khác! Anh không muốn cô sinh con trai, anh sợ giống như Tom, bị con trai suốt ngày giữ lấy mẹ, không để cho anh yêu thương.
Lúc đó tình mẫu tử trỗi dậy, không phải anh sẽ thiệt thòi hay sao? Nhất quyết anh tin chắc đây là con gái.
Nhẹ nhàng nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, anh xoa bụng cô.
Anh cũng thấy thương cô, cô có thai mới hơn 7 tháng mà đi đứng nặng nhọc, bụng to hơn người bình thường. Bác sĩ nói cô mang thai đôi, cần phải chú ý đi đứng trong 3 tháng cuối thai kỳ.
Lúc đầu anh cũng rất ngạc nhiên, sau đó là vui đến mức điên khùng. Anh và cô yêu nhau, kết tinh tình yêu của họ chính là cái thai này, vậy mà có một lúc 2 tim thai, anh xúc động tột độ.
Đến mức anh tăng luôn 20 % lương cho tất cả nhân viên, bỏ tiền ra cho họ nghỉ 3 ngày đi du lịch. Anh muốn chia sẻ niềm vui của anh lúc đó cho mọi người biết. Sau đó có mấy chị làm trong ban lãnh đạo chỉ cho anh một số đồ ăn, bài thuốc, cách hoạt động…..dành cho người phụ nữ mang thai làm anh cảm kích vô cùng.
Bây giờ, anh cũng chưa dám tin tưởng vào hạnh phúc đang có như vậy. Yêu thương nhìn cô, anh lẳng lặng ôm cô vào ngực.
Thấy hai người đang tình cảm, Tom cũng không muốn cắt ngang, chỉ là Vũ đang ở trong thư phòng, có việc cần báo cáo gấp, nên anh thay mặt anh ta ra gọi Minh Diệp:
-Ừm hừm! – anh hắng giọng – Tôi không phá ngang chứ?
-……………….- cả Minh Diệp và Thanh Ngọc thấy trên đầu 1 đám quạ đen bay ngang qua, nhìn Tom chòng chọc.
-Hì tôi có chuyện muốn gặp cậu , không cần phải nhìn tôi như vậy – Tom cười haha, mà trong đầu lại nghĩ “ hú hồn! Suýt nữa chọc phải ma vương”.
-Vậy vào thư phòng đi, lát nữa tôi đến! – Minh Diệp gật đầu, anh biết Tom có việc gì đó khó nói, anh quay sang Thanh Ngọc – Em có muốn lên nhà nghỉ ngơi không?
-Thôi khỏi! Em muốn ngồi đây một lát, có Vú Ngô được rồi.
-Vậy nhớ ngồi một lát rồi lên phòng nghỉ nhé! Xong việc anh qua!
-Vâng! Anh đi đi – Thanh Ngọc gật đầu.
Minh Diệp đi rồi, Thanh Ngọc lại nhấp 1 ngụm sữa, lấy điện thoại ra xem. Có Tin nhắn, lại một tấm hình khác của anh. Cô không nhìn rõ mặt nhưng cô thấy là biết họ đã làm gì! Một cú nhói đau trong lòng, người đó muốn quay về, muốn cô rời khỏi.
Đau đớn, cô định gấp điện thoại thì điện thoại reo lên, là Tiểu Bình, cô bắt máy:
-Alo!
-……………………
-Ừ vậy cũng được! Tớ sẽ đến đó
-………………..
-Nhưng bây giờ tớ không rảnh, chiều được không?
-……………………….
-Ừ vậy bye!
Gấp điện thoại, cô đứng lên, quay sang nói với Vú Ngô:
-Cô Ngô! Chiều cháu muốn ra ngoài, cô đưa cháu đi!
-Vâng tôi biết rồi thưa cô chủ! – Vú Ngô gật đầu.
-Khoảng 4giờ cháu đi, cô nói Chú Ngô chuẩn bị xe nha!
-Vâng!
-Bây giờ cháu muốn lên phòng nghỉ ngơi một lát!
Cô biết mình đã thai tháng thứ 7, ra đường một mình cũng không tiện nên để Vú Ngô đi cùng cho yên tâm, ít ra cả nhà cũng không lo lắng. Nghĩ vậy cô quay người để Vú Ngô đỡ cô vào nhà.
Ở trong thư phòng, 2 người đàn ông mỗi người một vẻ, ngồi trên bộ ghế, mặt trầm ngâm:
-Tại sao lại là người của Hắc Ưng? – tiếng Minh Diệp.
-Chẳng lẽ Hắc Ưng điều tra ra thân thế của Minh Diệp rồi? – Tom hỏi.
-Tôi cũng không chắc nhưng mà những người theo dõi cậu toàn bộ đều là người của Hắc Ưng! Ngoài ra có một số thành phần là người Pháp, tôi cũng không rõ tại sao? – Vũ nói.
-Phong vẫn còn điều tra sao? – Minh Diệp hỏi.
-Ừ thông tin ban đầu những người còn lại thuộc hội Mafia Pháp! – Vũ gật đầu.
-Sao lại có Mafia Pháp ở đây? Chẳng lẽ Phi Ưng có quan hệ với chúng? – Tom giật mình.
-Cậu tiếp tục điều tra nguyên nhân cho tôi? Phải truy dò đến cùng! Tận dụng mọi mật thám, tìm rõ nguyên nhân, cậu hiểu chứ? – Minh Diệp lạnh lùng phân phó.
-Vâng tôi biết rồi! – Vũ gật đầu.
-Lôi, Hỏa chưa có thông tin gì sao? – Minh Diệp lại hỏi.
-Hỏa nói đến bây giờ vẫn chưa có thông tin gì? Cả người của cậu Tom cũng không có thông tin gửi về, tôi e họ đã chặn mọi đường điều tra của chúng ta rồi.
-Thôi được rồi, cậu ra ngoài đi!
Vũ ra ngoài, đóng cánh cửa lớn. Còn 2 người đàn ông trong gia đình, thỉnh thoảng liếc nhau:
-Anh có suy nghĩ gì? – Minh Diệp hỏi. Anh biết Tom có chủ ý gì đó!
-Tôi đang nghĩ tại sao người bên Mafia Pháp lại nhúng tay vào chuyện này? Hơn nữa lại huy động người hỗ trợ cho Hắc Ưng. Còn cậu?
-Tôi chỉ không hiểu vài vấn đề. Một là mọi thông tin tôi đã xử lý hết, chắc chắn không thể lộ ra ngoài, vậy tại sao họ có khả năng nhận ra. Hai là nếu như chưa nhận ra, vậy mục đích họ bám theo tôi làm gì? Ba là mối quan hệ với Hắc Ưng. – Minh Diệp lạnh lùng đặt câu hỏi.
-Cái này cũng không chắc chắn! Thông tin có thể bị lộ nhưng tôi không hiểu, Hắc Ưng và cậu là mối thù diệt môn, 11 năm trước cậu ra tay tiêu diệt sau khi giành lại Devil từ tay Trần Chí Trung. Vậy tại sao họ chỉ như theo dõi, mà không có bất kì hành động gì? Hay là họ đang sắp xếp kế hoạch nào đó lớn hơn. – Tom cũng lạnh lùng không kém đưa ra vấn đề.
-Tôi cũng không rõ về vấn đề này! – Minh Diệp lắc đầu – Anh có thể đứng ra tìm hiểu mối quan hệ bên Mafia Pháp không?
-Dĩ nhiên! Chuyện này có liên quan đến an nguy của mọi người trong gia đình, tôi sẽ không ngồi yên! Cậu hiểu mà! – Tom lạnh lùng khí thế.
-Cảm ơn anh! Thời gian này chuyện công ty anh đã giúp tôi khá nhiều, bây giờ lại đến chuyện này nữa.
-Cậu khiêm tốn như thế từ lúc nào vậy? – Tom ngạc nhiên.
-Hừ….- Minh Diệp hừ lạnh.
-Haha dù sao cũng nhận phần tình cảm này của cậu, tôi nhớ bà xã rồi, lát đến công ty sau nhé.
Lời nói vừa dứt, bóng dáng Tom đã khuất sau cánh cửa. Minh Diệp cười, hắn lúc nào cũng hấp tấp như vậy, anh đứng lên, chuẩn bị đến công ty.
Bước sang phòng ngủ, anh thấy phòng trống, chắc Thanh Ngọc chưa lên, anh đành đi xuống. Thấy cô đang ngồi trong phòng khách, anh đi lại gần:
-Em còn chưa lên nghỉ nữa à?
-Anh đi làm à? – Thanh Ngọc quay sang – em chưa mệt, lát em lên nghỉ.
-Ừ đừng để mệt quá, giờ anh đến công ty, tối về chờ anh nhé! – Minh Diệp nháy mắt, hôn nhẹ lên môi cô.
-Anh thật là….đi đường cẩn thận nhé!
-Anh biết rồi, em nghỉ đi, đừng tiễn.
-Vâng, em biết rồi.
Tiếng động cơ dần dần mất hẳn. Thanh Ngọc đi lên phòng ngủ, nằm nghỉ ngơi.
Chưa đến giờ hẹn, cô đành mở cuốn sách, mở bản nhạc opera nhẹ nhàng, rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Hẹn Thanh Ngọc 4 giờ nhưng Lâm Bình Anh đến sớm chừng 15 phút. Bây giờ anh chắc chắn khẳng định Trần Minh Diệp kia là Dark, người đứng đầu Devil, người làm thế giới ngầm trong nước phải nể sợ.
Thế nhưng anh lại lo lắng, lại phân vân không biết có nên nói sự thật này cho Thanh Ngọc biết hay không? Anh cũng suy nghĩ không biết cô đã biết hay chưa?
Nếu như anh nói mà cô biết rồi thì có gây hiểu lầm gì cho cô không. Uống hết ly café đen đặc, anh vẫn chưa thấy cô đến. Kêu thêm 1 ly nữa, bồi bàn vừa bưng ra thì cô đẩy cửa, từ từ bước vào.
Cô đi cùng một người phụ nữ trung niên, bà ấy chắc là người giúp đỡ cô trong quá trình mang thai, anh thấy vậy cũng đứng lên, nở 1 nụ cười, đi lại đỡlấy cô:
-Cậu đến lâu chưa? – Thanh Ngọc hỏi trước.
-Tớ mới đến, café vừa mới đưa lên thôi – Lâm Bình Anh gãi đầu cười.
-Ừ!
Thanh Ngọc ngồi vào ghế, nhìn quanh căn phòng này.
Phòng không quá lớn nhưng trang trí khá ấm cúng. Một quán ăn có phòng riêng nhưng sang trọng thế này không phải cô chưa từng vào. Nhưng cô không hiểu bình thường LÂm Bình Anh hẹn cô ra, cũng chỉ ngồi ở bàn bình thường, hôm nay sao lại kín đáo vào phòng VIP như thế này, cô thắc mắc.
Nhìn thấy Vú Ngô đứng đó, cô liền nói:
-Vú Ngô đây là bạn cháu! Vú cứ ra xe với chú đi, khi nào xong, cháu sẽ gọi!
-À vậy tôi ra trước. – Vú Ngô cũng gật đầu.
Vú Ngô đi rồi, phục vụ bưng ly sinh tố vào, trong phòng chỉ con hai người.
-Sao hôm nay cậu không nói gì? – Cô nhìn qua Lâm Bình Anh, sắc mặt có vẻ như khó nói – Có chuyện gì mà hôm nay lại chọn phòng này vậy?
-Tớ chỉ muốn nói chuyện với cậu, ngoài kia không tiện – LÂm Bình Anh đăm chiêu, nhìn Thanh Ngọc trả lời.
-Tiểu Bình! Cậu có biết hôm nay cậu rất lạ hay không?
-Có sao? – Lâm Bình Anh giật mình – Cũng có thể?
-Có chuyện gì, cậu nói với tớ được không?
-Thật ra thì….Tiểu Ngọc…tớ..tớ muốn hỏi, cậu có biết chuyện của thế giới ngầm không?
-Thế giới ngầm? – Thanh Ngọc hỏi lại – Có liên quan gì đến cậu vậy? Không phải cậu vay nặng lãi bị đòi nợ chứ?
-Không có. Tớ chỉ hỏi vậy, cậu từng nghe nói đến Devil chưa? Bang phái bây giờ được xem là mạnh nhất ấy – nói xong, Lâm Bình Anh nhìn thẳng vào Thanh Ngọc, theo dõi nét mặt cô.
-Có từng nghe nói, nhưng tớ cũng không chú ý lắm!
-Cậu không biết gì sao? – LÂm Bình Anh giật mình.
Anh tin Thanh Ngọc không biết gì về sự thật đó. Cũng phải thôi, có ai lại đồng ý người mình yêu là trùm xã hội đen, mà người đó lại hiền dịu như Thanh Ngọc.
-Biết cái gì? – Thanh Ngọc lại hỏi lại – Cậu hôm nay rất khác lạ, có chuyện gì vậy? Tại sao lại hỏi những chuyện ngoài lề như thế này?
-Thật ra, Tiểu Ngọc….- Lâm Bình Anh ngập ngừng, rồi hít một hơi thật sâu, anh quyết định nói ra sự thật – TRần Minh Diệp, người đàn ông của cậu, chính là trùm xã hội đen, bang chủ của Devil!!!!
-Hả…..- Thanh Ngọc giật mình, muỗng khuấy sinh tố trên tay rớt ra bàn. – Cậu nói cái gì?
-Tớ chắc chắn! Tớ đã điều tra rồi! Cậu phải tin tớ. – LÂm Bình Anh nói.
-Cậu chắc chứ?
-Ừ tớ khẳng định trên tình bạn bao nhiêu năm nay của chúng ta, tớ 100% khẳng định.
-Nhưng tại sao cậu lại biết chính xác là Diệp, cậu có nhầm ai đó không? – cô nghi ngờ hỏi lại. Dù đây là bạn thân nói, cô có tin 1 nửa nhưng sự thật này quá khó tiêu thụ.
-Cậu không cần biết tớ làm sao biết! Cậu chỉ cần biết bây giờ, cậu đang rất nguy hiểm. Hắn có rất nhiều kẻ thù, nếu một ngày họ phát hiện ra thân thế thật sự, chỉ sợ gia đình cậu đều bị hắn liên lụy.
-A….- cô giật mình.
-Vậy nen, Tiểu Ngọc! Nếu cậu yêu hắn, cậu cũng nên nghĩ một chút cho con cậu, cho gia đình cậu. Cậu mợ và mẹ của cậu cũng lớn tuổi rồi, chuyện này không thể dùng tình cảm nam nữ giải quyết được, cậu hiểu không? – LÂm Bình Anh thận trọng nhắc nhở.
-Ừ tớ biết rồi. – Thanh Ngọc gật đầu – Cậu có biết trước đây, bang chủ, hắn,…..
Đầu óc Thanh Ngọc bây giờ rối thành 1 đoàn.
Điều này cô thật sự chưa chấp nhận nổi. Có ngạc nhiên, có giật mình, có lo âu, có sợ hãi…mọi cảm xúc cô không thể diễn tả được. Anh! Người đàn ông ấm áp chân thành đó lại là trùm xã hội đen, người máu lạnh sao? Người trên tay dính nhiều mạng người, ra tay ác độc hay sao?
Cô không tin nổi, cố gắng giữ cho mình thật bình tĩnh, cô lại run run mở miệng:
-Cậu biết gì về đời sống trước đây không?
-Tớ cũng không biết nhiều lắm, cậu muốn hỏi gì sao?
-Tớ chỉ muốn hỏi, nếu cậu đã biết như vậy thì chắc chuyện đời tư của hắn, cậu cũng biết đôi chút chứ?
-Cũng không nhiều. Tớ chỉ nghe nói trước đây một người bác của hắn làm bang chủ, hắn đứng lên giành lại. À còn nghe nói trước đó, hắn có một người phụ nữ bên mình họ Dương! Sau đó thì tớ không biết!
-…………………..- “ Người phụ nữ họ Dương”….Cái câu này làm cô đình trệ mọi giác quan.
Thật sư sao? Chính là người phụ nữ đó? Cô ngây người, Lâm Bình Anh gọi:
-Tiểu Ngọc, cậu sao vậy?
-Không sao. Tớ thấy hơi mệt, tớ muốn về nhà nghỉ. – cô lắc đầu, mặt mũi tái nhợt.
-Ừ vậy cậu về nghỉ đi.
Khoảng 5 phút, Vú Ngô đi vào đỡ cô ra về, trước khi về Lâm Bình Anh chỉ nói một câu với cô:
-Cậu phải suy nghĩ thật cẩn thận, còn có tớ!
Cô cũng chỉ ừ một cái rồi đi ra xe.
Cảm xúc của cô bây giờ ngổn ngang, không để ý xung quanh. Còn LÂm Bình Anh nhìn theo bóng cô trầm tư. Định đứng dậy thì có một người phụ nữ dáng vẻ xinh đẹp, nước da trắng ngần, nở 1 nụ cười với hắn:
-Tôi là người phụ nữ họ Dương đó! Hi vọng hợp tác với anh!
Là người từng trải, anh hiểu được ý của cô ta muốn gì.Sự tự tin đó, làm anh do dự.
Anh muốn giành lấy Thanh Ngọc. Anh đưa tay, cũng nở 1 nụ cười với cô ta.