Đồ đệ dùng loại ngữ điệu "lưu manh" này để nói chuyện với mình, sợi dây mang tên lý trí trong đầu Mục Thần trực tiếp bị đứt đoạn, giơ tay liền muốn đánh, nhưng còn chưa chạm được vào người trước mắt, cổ tay của hắn đã bị tóm lấy.
Mục Thần giật giật, y lại dám không buông ra, lúc này hắn liền nổi giận, "Ngươi lại muốn hồ đồ!"
"Đùa ngươi thôi, vậy mà cũng nổi giận." Cố Vân Quyết bất đắc dĩ kéo tay Mục Thần, sủng nịch hỏi: "Sao lại hệt như con nhím nhỏ vậy, không biết chịu thua chút nào."
"Nghiệt đồ!"
Mục Thần bị giọng nói này làm hoảng hồn, lúc này mới phát hiện Cố Vân Quyết đang đùa mình, trong lòng bỗng thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng đầu hắn lại trống rỗng. Ngoại trừ tiếng tim mình đập, những thứ khác hắn đều không nghe thấy, loại cảm giác xa lạ này khiến Mục Thần cảm thấy hoảng sợ.
Ngực đột nhiên trầm xuống, Cố Vân Quyết cầm tay Mục Thần, hắn lập tức bị kéo vào ngực y, hai bàn tay đan vào nhau, không thể tránh né, một cảm giác nặng nề không thể giải thích được bỗng nhưng dâng lên, thêm vào tiếng tim đập như trống bỏi, cảm giác ấy lại càng thêm rõ ràng.
Hai người trán chạm trán, Cố Vân Quyết nhẹ giọng nhắc nhở: "Sư tôn, trái tim của ngươi, đập loạn rồi."
Mục Thần sửng sốt, không biết điều này đại biểu cho thứ gì, hoặc là hắn không dám nghĩ tới điều này đại biểu cho thứ gì, trong lúc nhất thời lại có chút hoảng hốt.
"Ta đã sớm nói, vị trí của ta ở trong lòng ngươi là không thể thay thế, nếu không thể rời bỏ, vậy cứ để chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau, chỉ là quan hệ có chút chuyển biến mà thôi." Thanh âm của Cố Vân Quyết dường như mang theo một luồng ma lực thần kỳ, như một ma âm đầu độc lòng người, khiến cho Mục Thần có chút hoa mắt mê mẩn.
Vĩnh viễn ở bên nhau, chỉ là quan hệ có chút chuyển biến thôi... sao?
"Mai sau chúng ta cũng vẫn ở chung như thế này, không quản đi nơi nào, ta đều ở bên ngươi." Cố Vân Quyết nói bằng ngữ điệu ôn nhu, nhẹ nhàng vuốt lại sợi tóc ngổn ngang trên trán Mục Thần, "Ngươi vẫn là sư tôn của ta, ta vẫn kính ngươi yêu ngươi, chỉ cần ngươi không đẩy ta ra là tốt rồi."
Không thể phủ nhận, thời khắc này tâm tư của Mục Thần có hơi động.
Sau đó Mục Thần lập tức nổi giận, cái tên nghiệt đồ này lại dám dùng ma công với hắn!
Vừa định trở mặt, Mục Thần liền phản ứng lại, không, hiện tại linh lực của bọn họ đã bị áp chế, giờ họ chỉ là người bình thường mà thôi. Hắn có loại ý nghĩ này là bởi vì đã quá để ý đến người trước mắt, lưu ý đến mức ném cả nguyên tắc của chính mình.
Sau đó Mục Thần liền bắt đầu xoắn xuýt.
Dường như tiểu đồ đệ nói cũng rất có đạo lý.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy không đúng chỗ nào.
Đến cùng là không đúng chỗ nào?
Cố Vân Quyết hé mắt, hệt như một tay thợ săn đang chờ đợi con mồi tiến vào cái lưới mà mình đan sẵn, dùng hơn hai mươi năm để tỉ mỉ dệt ra một tấm lưới tình, hiện tại đã bắt đầu chậm rãi thu lưới, mãi đến tận khi siết chặt con mồi, khiến nó không thể nào tránh thoát, y mới có thể bộc lộ ra nanh vuốt của bản thân, chậm rãi thưởng thức.
Lúc này, xung quanh dần dần sáng lên, Mục Thần bị cắt đứt dòng suy nghĩ, trong nháy mắt đã nhấc lên lòng cảnh giác.
Cố Vân Quyết chậc một tiếng, lại bị cắt đứt, cần phải thêm một liều thuốc mạnh hơn mới được.
Hai bên vách tường, trên những tấm thủy tinh màu xanh ngọc khắc đầy bích họa, ngay vị trí của bọn họ chính là một bức tranh vẽ cảnh một tu sĩ phi thăng thành tiên.
Càng đi về phía trước, vẫn là tu sĩ này, nhưng là cảnh tượng tứ hải vân du.
Hình ảnh tiếp theo lại chuyển biến, tu sĩ này ngồi trên mặt tuyết, trong lòng ôm một người toàn thân đều có vết máu, biểu tình thống khổ.
Đi lên trước nữa, là một trận đại chiến, hai nhân vật chính đang ở hai lập trường bất đồng.
"Đây là hồi tưởng lại?" Mục Thần ngạc nhiên, nghi ngờ hỏi một tiếng, trong nháy mắt phát hiện bức vẽ này bất đồng, hắn lui lại mấy bước để nhìn lại hai bức vẽ vừa nãy, quả nhiên thấy biểu hiện trên mặt của người này vô cùng cô đơn, nếu nói đúng hơn, thì đây chính là cảm giác sống không còn gì luyến tiếc.
Vừa nãy hắn chợt có một loại cảm giác không ổn, nguyên lai là do ánh mắt của người này.
Phi thăng Thần giới, ánh mắt lại giống như một vũng nước đọng, nguyên lai là nỗi đau mất người yêu.
Tiếp tục xem xong mấy bức tranh còn lại, Mục Thần mắc nối một chút liền hiểu hết ý tứ. Hai người có lập trường bất đồng lại yêu mến nhau, một người vì một người khác mà "thân tử đạo tiêu", người còn lại dù phi thăng Thần giới, nhưng bi thương lớn lao bởi vì tâm đã chết.
Biểu tình của Mục Thần có chút cứng ngắc, không biết nghĩ tới điều gì, ánh mắt hắn nhìn Cố Vân Quyết một cách đầy phức tạp, khó nén đau lòng.
Lúc này Cố Vân Quyết đang xem bức họa ôm thi thể kia, sắc mặt cũng có chút khó coi. Khi người quan trọng nhất của ngươi nằm trong lòng ngươi rồi dần dần biến thành một bộ thi thể lạnh như băng, mặc cho ngươi làm thế nào cũng không thể thay đổi, loại tuyệt vọng ấy có thể khiến người ta rơi vào điên cuồng.
"Đi thôi, đừng nhìn." Mục Thần đột nhiên mở miệng, đánh gãy bầu không khí nặng nề này, không ngờ trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một trận gió lớn, Mục Thần bị đẩy đến loạng choạng, thân thể cũng không thể khống chế mà ngã ra sau.
Cố Vân Quyết tay mắt lanh lẹ, nhìn thấy phía sau Mục Thần đột nhiên xuất hiện một cái hố đen, không kịp nghĩ nhiều, y liền vồ tới ôm lấy eo Mục Thần, chặt chẽ bảo hộ người vào trong lòng, song song rơi vào trong hố đen kia.
Sau khi rơi xuống đất, Cố Vân Quyết trước tiên kiểm tra người mà y đang ôm trong ngực, sốt sắng hỏi: "Có té trúng không? Đau chỗ nào?" Thấy Mục Thần chỉ lo mở to hai mắt nhìn y, không có bị thương, lúc này Cố Vân Quyết mới thở phào nhẹ nhõm.
Tình hình đột nhiên xuất hiện này làm cho y có chút không rõ manh mối, kiếp trước khi y tiến vào bí cảnh, căn bản cũng không có đi tới nơi đây, sau khi tiếp thu truyền thừa liền bị văng ra ngoài.
Mục Thần mặt lạnh, biệt nữu ngọ nguậy trong lòng Cố Vân Quyết, phát hiện đối phương ôm rất chặt, hắn nổi giận mà không chỗ phát tiết, "Ngươi cái tên nghiệt đồ này, buông tay!"
"Không buông! Vất vả lắm mới ôm được." Người phía sau thế mà lại chơi xấu, hôn một cái lên cổ hắn.
Mục Thần cứng đờ cả người, "Ngươi, ngươi cái tên nghiệt đồ!"
"Sư tôn, tại sao không hỏi sau khi ngươi chết ta đã làm gì?" Ngữ khí của Cố Vân Quyết đột nhiên trầm thấp rất nhiều, ở trong hoàn cảnh phong bế này lại trở nên càng thêm nặng nề, từng chữ đều như đánh vào ngực Mục Thần, một nơi trong lòng mà hắn chẳng dám động vào kia, đau quá.
Nhìn phản ứng này của hắn, Cố Vân Quyết nở nụ cười, "Đời này, chỉ cần ta không chết, ta liền quấn lấy ngươi, nếu như ta chết rồi, ta liền mang ngươi theo, dù luân hồi bao nhiêu đời cũng không buông ngươi ra, sư tôn cũng phải chuẩn bị cho tốt mới được."
Mục Thần: "... Ngươi cái tên, nghiệt đồ."
Cố Vân Quyết nhìn vành tai hồng hồng của hắn, không nhịn được đến gần, hôn một cái.
Mục Thần rụt cổ, thẹn quá hóa giận cho người phía sau một cái tát.
Sau đó bầu không khí trở nên vắng lặng, hai thầy trò cứ duy trì tư thế này, ôm đã lâu, họ đều đắm chìm bên trong bức tranh kia, thật lâu cũng không thể tự thoát ra được.
Rốt cục, Mục Thần thở dài, "Ngươi muốn sao thì cứ làm vậy đi." Hắn và Cố Vân Quyết đã dằn vặt nhau đủ rồi, người này còn ảo tưởng hơn hắn, còn điên cuồng hơn hắn. Không quản thế nào, hắn đều phải trông giữ tên khốn này chặt chẽ ở bên người, chỉ cần không giẫm vào vết xe đổ của kiếp trước, y nói cái gì thì chính là cái đó. Chỉ cần mình bảo vệ được đường ranh giới kia, không vượt quá giới hạn, vậy thì không có gì khác với lúc trước cả.
Dưới cái nhìn của hắn, đây cũng chính là một lý do trói buộc Cố Vân Quyết, để cho y ở bên người hắn mà ngoan ngoãn nghe lời, không được chạy loạn. Dù đi đến đâu thì hai người vẫn là thầy trò, Cố Vân Quyết vẫn gọi hắn là sư tôn, còn theo chân hắn chạy khắp nơi. Cố Vân Quyết cũng nói, không có gì thay đổi so với lúc trước. Nếu như vậy thì hắn không có gì phải xoắn xuýt.
Cố Vân Quyết siết chặt cánh tay đang ôm Mục Thần, cười đặt cằm lên trên vai của hắn, trầm giọng nói: "Sư tôn, không cần biết tại sao ngươi lại đồng ý, ta đều tin tưởng ngươi, ngươi sẽ không gạt ta, đúng không?"
Mục Thần bất mãn đẩy cái đầu trên vai ra, kiêu căng nói: "Vi sư chưa bao giờ lừa người!"
Mâu sắc Cố Vân Quyết thâm trầm, nói: "Ta đương nhiên tin ngươi."
Mục Thần có chút bất mãn với phản ứng hiện tại của Cố Vân Quyết, lúc này không phải y nên biểu hiện ra dáng vẻ rất cao hứng sao, không phải nên giống như khi còn bé mỗi lần y được tặng món quà yêu thích thì liền ngọt ngào cảm động mà nhìn sư tôn sao? Mâu sắc âm trầm như thế để làm gì?
Không muốn tiếp tục dỗ dành cái tên đồ đệ khó chiều này nữa, Mục Thần ngẩng đầu lên nhìn hướng bốn phía, nếu không còn biết gì về hoàn cảnh hiện tại, vậy họ chỉ có thể đi được tới đâu hay tới đó. Cảm thụ được linh lực trong cơ thể đang dần dần khôi phục, xem ra chỉ có con đường kia là áp chế tu vi. Hắn đẩy người phía sau ra, bắt đầu tĩnh tọa khôi phục linh lực.
Sau một canh giờ, Mục Thần mở mắt ra trước, linh lực trong cơ thể đã khôi phục như lúc ban đầu.
Hắn nhìn người đang tĩnh tọa bên cạnh, ánh mắt có chút phức tạp. Người này, thế mà không chút do dự nhảy xuống cùng hắn, lại còn trong tình huống cơ thể không có một tia linh lực nào.
Khó giải thích được, trong lòng hắn có chút ngọt, bất kể nói thế nào, đồ đệ vẫn rất hiếu thuận.
Đợi Cố Vân Quyết khôi phục linh lực xong, Mục Thần lập tức thu lại tâm tình của mình, đứng lên lạnh nhạt nói: "Đi thôi, đi tìm Thương Ly kiếm."
Đây là một gian thạch thất, bốn phương tám hướng đều không có một cái cửa ra, bọn họ là do bị trận pháp dời vào, muốn đi ra ngoài chỉ có thể dựa vào chính mình.
Mục Thần cảm thụ xung quanh một chút, phát hiện nơi này không hề có một chút sóng linh lực, hắn cau mày lại, nhấc chân, đạp!
Ầm một tiếng, vách tường bị đá ra một cái lỗ thủng to!
Mục Thần vẩy vẩy tay áo, thổi đi đám bụi chướng mắt, ngạo nghễ nói: "Đi theo phía sau ta."
Cố Vân Quyết cười híp mắt đuổi theo, kéo tay Mục Thần, nghiêm túc nói: "Ta sợ bị lạc."
"Nắm chặt, bị lạc sẽ không tìm ngươi."
"Ta biết chúng ta ở nơi nào, " Cố Vân Quyết liếc nhìn cảnh sắc chung quanh, "Nơi này có vườn thuốc, đan phòng, vũ khí điện, linh sủng các, luyện khí phòng, khi đó ta cũng cảm thấy hiếu kỳ, nơi này hình như là một Tiên cung."
Mục Thần bị ngữ khí như đang đi dạo hậu viện nhà mình của Cố Vân Quyết làm kinh sợ, "Ngươi đều đi qua hết?"
Cố Vân Quyết gật đầu.
Mục Thần trầm ngâm một chút, "Nếu nói như vậy... Chúng ta lấy hết toàn bộ đi."
Cố Vân Quyết nghiêm túc nói: "Được, một gốc cây cũng không để lại cho người khác."
Mục Thần: "..." Kỳ thực cũng không cần thiết phải làm sạch sẽ như vậy.
Trước mắt có một ngã ba, Cố Vân Quyết quyết đoán lựa chọn cánh cửa ngoài cùng bên trái, sau khi quẹo vào liền nghe thấy được mùi thuốc nhàn nhạt, đi thêm vài bước, trước mắt là một mảnh vườn thuốc có vô số dược thảo hiếm quý, nhưng điều kỳ quái chính là mỗi một cây đều không vượt quá một ngàn năm.
Cố Vân Quyết giải thích: "Cái bí cảnh này ngàn năm mở ra một lần, cho nên mới có thể như vậy." Tiếng nói này vừa dứt, Hộ Hồn Linh đã được lấy ra, từng chỗ mà ánh hào quang màu vàng quét qua, trên vườn thuốc liền không còn một ngọn cỏ, hơn nữa còn không đụng đến một cơ quan nào.
"Chuyện này..." Mục Thần không nói nên lời, tiểu đồ đệ thật tham tiền mà, hắn nuôi y trong sung túc lâu như vậy thế mà y lại sinh ra tật xấu tham tiền, quả thật một gốc cây cũng không chừa lại.
"Chúng ta đi chỗ khác." Cố Vân Quyết cũng có chút bất ngờ, bộ dáng của Hộ Hồn Linh giống như rất quen thuộc nơi đây, từ lúc nãy nó đã hưng phấn vang lên ong ong trong biển ý thức của y, bây giờ lại trở nên sinh động như thế.
Hộ Hồn Linh vốn có thần thức, chỉ có điều bởi vì thiếu hụt Khôn Linh, nên thần thức của nó bị hao tổn.
Xác thực mà nói, đây là một cái lục lạc thiểu năng, chỉ có thể tuần hoàn theo bản năng mà thôi.
Hộ Hồn Linh hưng phấn chuyển một vòng tại chỗ, sau đó tiếp tục bay về phía trước, dọc theo đường đi cứ leng keng leng keng, mắt trần cũng có thể nhận thấy một mảnh gợn sóng. Chỗ nó đi qua toàn bộ đều bị nó cuốn vào không gian của mình, một cọng lông cũng không chừa!
Mục Thần không nói gì mà nhìn đồ đệ, tham tiền!
"Sư tôn nói, một gốc cây cũng không chừa." Cố Vân Quyết còn cảm thấy mình thật oan uổng.
Mục Thần: "..."
Thầy trò hai người đi theo phía sau Hộ Hồn Linh, thấy nó cuốn đi kho binh khí, lại cuốn một phòng đan dược, như vào chỗ không người, đồng thời còn không hề xúc động một cái cơ quan, cả hai đều kinh ngạc nhìn đối phương: Nơi này quả nhiên có liên quan với Càn Khôn Hộ Hồn Linh!
Liền tại lúc này, phía trước truyền đến một trận tiếng đánh nhau, Cố Vân Quyết từ sau lưng ôm lấy eo Mục Thần "Sư tôn, đừng đi."
Mục Thần nhíu nhíu mày.
"Ta sợ!"
Mục Thần hít thở sâu một hơi, muốn đánh người.
"Đi tìm Thương Ly kiếm thôi, sinh tử đều có mệnh số, nếu đến nơi này, thì phải có chuẩn bị sẽ chết." Sắc mặt Cố Vân Quyết thay đổi, quang minh lẫm liệt.
Mục Thần bị dọa đến sững sờ, chỉ có thể nhàn nhạt ừ một tiếng. Hắn cũng chẳng phải không đi không được, vốn có chút bận tâm đến đệ tử của Sùng Vân môn, bây giờ nhìn lại mới thấy mình cả nghĩ quá rồi, gặp liền giúp, không gặp được cũng không cần tận lực đi tìm, bây giờ hắn giúp bọn họ, cũng là hại bọn họ.
Hai thầy trò mới vừa quay người, liền nghe một giọng nữ lanh lảnh mừng rỡ kêu lên: "Cố sư huynh!"
Mục Thần mới vừa bước chân ra, liền thu lại rồi.
"Không ngờ nhanh như vậy liền gặp Cố sư huynh." Người đến là một cô nương chừng mười tám mười chín tuổi, một thân đồ trắng, trong lòng ôm một cái đàn cổ màu hồng nhạt, khí chất ôn nhu, một đôi mắt to sáng ngời, đáy mắt dường như ẩn giấu một hồ nước mùa xuân. Đặc biệt sau khi nhìn thấy Cố Vân Quyết, nàng liền biểu hiện một mặt xấu hổ, cái miệng nhỏ hơi mím, như muốn nói lại thôi.
Mục Thần siết tay thành đấm, sắc mặt dần dần lạnh xuống, cái tên nghiệt đồ, lúc hắn bế quan y đã làm cái gì?
Nhìn thấy Mục Thần, nữ tử kia lập tức đoán được thân phận hắn, lúc này lập tức thi lễ, "Nhất đại đệ tử của Yến Dương Môn, Lạc Tình, bái kiến Mục trưởng lão."
Ha ha! Đã thông đồng đến Yến Dương Môn rồi à, đồ nhi này của hắn, thực sự là thủ đoạn cao cường!
"Miễn đi." Mục Thần sẽ không nổi giận với một cô nương, sau khi nói xong, thân hình hắn thoắt một cái, người đã biến mất ở tại chỗ, hắn tìm phương hướng Hộ Hồn Linh rời đi, đuổi theo.
Cố Vân Quyết căng thẳng trong lòng, vội vàng đuổi theo.
"Cố sư huynh!" Lạc Tình oan ức hô một câu, Cố Vân Quyết nghe xong trái lại cảm thấy một trận buồn bực, có loại kích động muốn rút kiếm chém nữ nhân này. Mục Thần biệt nữu muốn chết, thật vất vả lắm hắn mới chịu buông lỏng thái độ với y một chút, giờ lại trở mặt. Y vốn cũng không nhớ ra nữ nhân này là ai! Thực sự là tai bay vạ gió!
"Sư tôn! Chờ ta!" Thời điểm Cố Vân Quyết đuổi theo, sắc mặt Mục Thần đã khôi phục như thường, "Làm cái gì gấp gấp gáp gáp quá vậy? Cũng không phải tiểu hài tử."
"Là sợ sư tôn hiểu lầm..."
"Có gì phải hiểu lầm?" Mục Thần đánh gãy lời nói của Cố Vân Quyết, "Cô nương vừa nãy xuất thân danh môn, bộ dáng cũng đoan trang, ngươi yêu thích cũng không phải không được." Mục Thần không nhìn thấy bởi vì một câu nói này của mình đã khiến cho Cố Vân Quyết thay đổi sắc mặt, hắn tự mình nói: "Nếu như thân phận của ngươi bình thường, vi sư chắc chắn sẽ chuẩn bị hậu lễ, tự mình đi đến Yến Dương Môn cầu hôn cho ngươi. Bất quá, bây giờ tốt nhất ngươi nên... a..."
Sắc mặt Cố Vân Quyết âm trầm, mâu sắc đen kịt như mực, sâu không thấy đáy, y mạnh mẽ ôm người trước mắt vào trong ngực, không khách khí hôn lên cái miệng đang lải nhải, cơ hồ muốn nuốt toàn bộ người trong ngực vào bụng, để hắn hợp làm một với mình, vậy mới có thể giải toả hết buồn bực cùng uất ức.
Môi lưỡi tương giao, mãi đến khi nếm thấy mùi máu tanh, Cố Vân Quyết mới thả người trong ngực ra, hiển nhiên, Mục Thần ngây ngẩn cả người, thế mà không biết phản kháng. Đôi mắt phượng vô tình trong ngày thường giờ đang trừng lớn, khiếp sợ nhìn y, ánh mắt trong suốt không hề có tạp chất. Sắc hồng dần lan ra trên gương mặt như bạch ngọc, làm tăng thêm mấy phần diễm sắc trên gương mặt tuyệt mỹ này, mê hoặc tâm hồn người.
Mâu sắc của Cố Vân Quyết càng ngày càng sâu, tiếng nói có chút khàn, thời khắc này càng lộ vẻ sâu sắc thâm tình, "Sư tôn mới vừa đáp ứng, tại sao lại quên mất rồi? Xem ra, dáng vẻ của ngươi còn chưa hiểu lắm."
Ngón tay cái nhẹ nhàng lướt qua vết máu ở khoé miệng Mục Thần, ôn nhu đến nỗi chính y cũng cảm thấy khó mà tin được, "Ngoại trừ sư tôn, ta không cần bất luận người nào."
Đồng tử của Mục Thần co rụt lại, cái tên nghiệt đồ này, trong đầu y chứa thứ gì vậy?
Ngón tay Cố Vân Quyết xẹt qua khoé miệng Mục Thần, nhấc cằm của hắn lên, mặc dù đang cười, đáy mắt y lại đè nén một luồng lửa giận, "Sư tôn hà tất lừa mình dối người, ngươi đang ghen, tại sao không dám nhìn thẳng?"
"Ngươi cái tên nghiệt... A..." Lần thứ hai bị hôn, Mục Thần xấu hổ giơ tay, cổ tay lại bị tóm lấy, linh lực thế mà vận chuyển mất linh, trước người truyền tới một lực lớn, thoáng cái hắn liền bị đặt ở trên tường, đầu lưỡi tê dại, đau đớn ngoài miệng cũng đang nhắc nhở hắn, bề ngoài của người trước mắt mặc dù bình tĩnh thế nào, thì nội tâm của y cũng rất nóng nảy.
Một lúc lâu sau, môi rời môi, Cố Vân Quyết thả Mục Thần ra, xung quanh đồng tử của y hiện lên một tầng màu đỏ, ma khí trên người y phun trào, bạo ngược không kìm nén được.
Mục Thần khiếp sợ trợn mắt lên, hình ảnh trước mắt biết bao quen biết, kiếp trước lúc Cố Vân Quyết hoàn toàn rơi vào ma đạo, chính là dáng vẻ này.