“Khuynh Vũ! Lan Di có thai!” – Phương Quân Càn nắm chặt phong thư trong tay, cả người thoạt nhìn cũng thấy đang run lên vì vui sướng “Bổn hầu sắp có đệ đệ rồi, phải vậy chứ!”
Tiếu Khuynh Vũ tiếp nhận bức thư trong tay hắn xem lướt qua một lần: “Cuối mùa hè năm sau là sinh… A…?”
Y ngẩng đầu lên: “Lan Di muốn Tết Nguyên Đán năm tới đến Bát Phương Thành thăm thân sao?”
“Đúng vậy, mang theo đệ đệ cùng đi nữa!” – Phương tiểu hầu gia vuốt cằm “Hmm, khi đó đệ đệ cũng được khoảng năm tháng… Chà, tiểu hài tử lúc ấy là biết nghịch ngợm ra trò rồi (!?)”
Tiếu Khuynh Vũ thấy bộ dáng thản nhiên khẳng định của hắn thì nhịn không được, chọc ghẹo: “Tiểu hầu gia mới nghe đã dám chắc là nam thai sao?”
“Chắc chắn!” – Phương Quân Càn gật đầu xác tín, chém đinh chặt sắt, “Ta có dự cảm là vậy!”
Vô Song công tử cũng chẳng buồn tranh luận thêm với hắn, cúi đầu xuống mải miết đọc tiếp.
Bỗng nhiên.
“Tiểu hầu gia…”
“Chuyện gì vậy?”
“Y Y… vì sao nàng cũng muốn đến đây?”
“Chẳng phải đã nói là đến thăm thân sao?”
Thần sắc Vô Song công tử có chút gượng gạo, không được tự nhiên: “Thăm thân?”
Phương Quân Càn ngoài mặt cười tươi nhưng trong lòng chẳng tươi chút nào: “Hahaha… Đương nhiên nàng tới thăm người bạn thanh mai trúc mã của nàng! Chứ chẳng lẽ nàng lại đến đây thăm bổn hầu sao chứ?”
Đêm hôm đó, khi Lâm Y Y thổ lộ và bị Tiếu Khuynh Vũ cự tuyệt, Phương tiểu hầu gia cũng bất đắc dĩ ở đó và nghe rõ không sót một chữ. Vì giữa hai người họ có khúc mắc tình cảm, nên Phương tiểu hầu gia đối với Lâm tiểu muội thật không có mảy may nào tình ý.
Đây chính là ngoại lệ lần đầu tiên mới thấy! Phải biết rằng Phương tiểu hầu gia của chúng ta xưa nay đối với nữ tử xinh đẹp đều rất có hảo cảm.
Tiếu Khuynh Vũ nhẹ nhàng tao nhã đặt phong thư lên thư án, không nói một lời, nhưng nội tâm y đang rối bời bời, trăm ngàn sợi tơ giăng mắc ngổn ngang khó nói thành lời, cùng với một nỗi bất an mơ hồ cảm nhận được.
Chậm rãi rót trà vào chén, đôi mày thanh tú tựa viễn sơn khẽ chau, lá trà trong chung xoay tròn theo xoáy nước, tụ lại thành một mảng xoắn xít ở giữa chung, tựa như chuyện này, không cắt đứt hẳn, để lại tất loạn…
Kể từ khi có chính sách ‘Cổ vũ thương mại’ trợ lực, trải qua một năm nới lỏng giao thương, áp dụng thuế suất cực thấp cùng với việc hồi phục nguyên khí, kinh tế mậu dịch của Bát Phương Thành tựa như măng non mùa xuân, vươn lên nhọn hoắt, thẳng tắp, dẫu có chặt ngọn, bịt đầu vẫn không ngăn được chiều cao cứ vùn vụt từng ngày, thế lực ngày càng bành trướng thêm ra, vô phương ngăn cản.
Hiện tại, Bát Phương Thành đã thực sự xứng danh thiên hạ đệ nhất thương mại thủ phủ!
Bởi vì, trước đây các quốc gia đều thi hành ‘Trọng nông ức thương’ (1), chỉ cần Bát Phương thành giương ngọn cờ đầu ‘Nông thương vi bản’ (2), không xem thương mại là ti tiện, nên càng ngày, địa vị của thương nhân càng được coi trọng, vai trò cũng trở nên cốt yếu.
Giới thương nhân chỉ còn thiếu nước lập một cái Trường sinh bài vị (3) cho Phương tiểu hầu gia để thờ sống, làm sao có nổi suy nghĩ bỏ nơi này ra đi!?
Phương Quân Càn đã hoàn toàn nắm trong tay vùng Tây Bắc của Đại Khánh, trở thành chư hầu một phương với thực quyền trong tay. Có thể nói không ngoa rằng, chỉ cần hắn vung tay một cái, kêu gọi một tiếng, bất kỳ lúc nào cũng có thể khởi binh tạo phản, san bằng Hoàng đô!
Nhưng ngay bây giờ, Phương tiểu hầu gia đang vì một bảng cáo thị mà cảm thấy phiền muộn.
Phương Quân Càn, Tiếu Khuynh Vũ, Thích Vô Ưu, Cổ Mục Kỳ, Lý Sinh Hổ, Cao Dậu… Trên dưới Bát Phương Thành, chỉ cần là quan viên có phẩm hàm, bất luận lớn nhỏ đều tụ họp ở đại sảnh.
Chính giữa đám quan tướng đang chen chúc lô xô đó là một cái bảng, dán một tấm lụa trắng, chữ đen chưa ráo mực, nét chữ cứng rắn mạnh mẽ như sấm sét! Nhìn xuống góc bên dưới, rành rành một dấu ấn soái của Phương Quân Càn!
Vẻ mặt Phương tiểu hầu gia trở nên ngưng trọng, rõ ràng thời gian gần đây hắn phải gánh vác vô số áp lực: “Chư vị đã xem qua《Quân dân đề bạt tấn thăng thập nhị sách》, nếu như bổn hầu muốn thi hành chính sách này ở Bát Phương Thành thì không biết ý chư vị như thế nào?”
《Quân dân đề bạt tấn thăng thập nhị sách》là do Phương Quân Càn đã sửa chữa, hoàn thiện《Sĩ tốt đề bạt tấn thăng thập nhị sách》trước kia, thực hiện cơ chế công bằng trong việc tòng quân, thăng chức… mở rộng đến tận thường dân.
Đối với đám quý tộc đương quyền trong triều hiện tại mà nói,《Quân dân đề bạt tấn thăng thập nhị sách》giống như kinh lôi bình địa, dọa cho quý tộc thiên hạ một phen kinh hãi vỡ mật.
Một điều ai cũng biết, chính sách này mà đem ra áp dụng, không thể nghi ngờ, người khởi xướng chắc chắn sẽ là người đứng mũi chịu sào, hứng hết công kích tứ phía. Sơ xuất một cái, lời nói dù chỉ có chút không rõ ràng cũng để lại tiếng xấu ngàn thu…
Một vị quan văn lão thành cật lực can gián: “Tiểu hầu gia, chính sách này nếu đem vào thi hành ngay e là còn quá sớm, nếu mà Tiểu hầu gia vẫn khư khư bảo lưu ý kiến, hạ quan lo người sẽ trở thành cái đích cho người ta chỉ trích!”
Phương Quân Càn nhãn quang sáng quắc như điện chớp: “Ý các ngươi như thế nào?”
Chúng thuộc hạ nhất nhất cúi đầu cụp mắt, không một ai dám đối diện hắn!
Thích Vô Ưu cũng đánh mất vẻ tươi cười hòa nhã thường ngày, đôi mày nhíu lại: “Chính sách này rất tốt, nhưng Vô Ưu đề nghị Tiều hầu gia nên dời lại, đợi năm năm sau hãy thi hành!”
“Chính xác, chính sách này mà ban ra, Bát Phương Thành liền ngay lập tức trở thành cái gai trong mắt các quốc gia giàu có quyền thế lân bang!”
“Là phúc hay họa há dễ đoán được? Chúng ta cũng không nhất thiết phải làm người mở đường mà!”
…
Đang thảo luận, bỗng tất cả ngừng bặt.
Bởi vì một bàn tay với những ngón trắng muốt, thanh tú mảnh mai nhẹ nhàng tao nhã nhấc bút lông, chậm rãi nhúng vào nghiên mực, rồi ngay bên dưới ấn soái Phương Quân Càn, ký xuống ba chữ ‘Tiếu Khuynh Vũ’.
Mọi người chỉ còn biết lặng người nhìn y.
Một nét, một nét, lại một nét nữa… Đầu bút lông di chuyển dứt khoát, nét bút mạnh mẽ, cứng rắn.
Trước sau Tiếu Khuynh Vũ đều tỏ ra vô cùng bình tĩnh thản nhiên, viết xong, đưa mắt nhìn chúng quan tướng một lượt, nhãn quang ôn nhuận mềm mỏng mà khiến cho người ta không thể khinh nhờn, mà ngược lại, thành kính nghiêm trang nghe y nói: “Có một số việc, dù sao cũng phải có người làm trước!”
Phương Quân Càn, ta tin tưởng ngươi.
Này thì ngàn cân gánh nặng, này thì thiên cổ ô danh, đã có ta cùng ngươi chia sẻ.
Bất luận là danh thơm vạn thế, bất luận là tiếng xấu muôn đời, cái tên Tiếu Khuynh Vũ vĩnh viễn muốn làm bạn cùng Phương Quân Càn.
Là ưu hay là khuyết, bao nhiêu phải trái thị phi hãy để cho hậu thế phán xét.
Nhìn đôi mắt Vô Song công tử vô tư không chút vướng bận mà nghiêm túc trang trọng, chư quan tướng hốt nhiên cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Thích Vô Ưu cảm thán: “Hầu gia cùng Công tử đều có cái tâm lo thay thiên hạ bất kể vinh nhục bản thân, Vô Ưu thật quá sức hổ thẹn. Vô Ưu tuy bất tài, nhưng cũng muốn noi gương, thiên hạ bêu danh cũng có ta một phần!” Nói xong cũng khẳng khái ký tên của mình xuống.
“Ta cũng vậy!”
“Ta nữa!”
“Muốn ra sao thì ra!”
Chư quan tướng lúc này đã mạnh dạn bày tỏ thái độ, chen nhau tiến đến ký cả họ lẫn tên mình vào.
…
Rốt cuộc, toàn bộ quan viên Bát Phương Thành đều đến ký họ tên mình phía dưới bảng cáo thị.
Đây chính là ‘Thịnh thế liên ước’ mà đến tận sau này hậu thế vẫn còn được thừa hưởng! Chính nhờ《Quân dân đề bạt tấn thăng thập nhị sách》này mà đã có không ít nhân tài kiệt xuất làm trụ cột dưới thời Khuynh Càn thịnh thế!
Từ đầu đến cuối, Phương Quân Càn cùng Tiếu Khuynh Vũ không hề nói với nhau một lời nào!
Hoài bão của hắn, lý tưởng của hắn, cảm tình của hắn…
Tín nhiệm của y, thấu triệt của y, hỗ trợ của y…
Tất cả!
Chỉ cần một ánh mắt giao nhau, bao nhiêu hình ảnh nhiễu nhương tao loạn, bao nhiêu lãnh khốc tàn bạo của lịch sử bỗng hóa thành mây khói!
Lúc này, hai người chỉ im lặng nhìn nhau, mặt đối mặt, không lời.
Vô thanh thắng hữu thanh!
—oOo—
(1): trọng nông nghiệp, xem nhẹ buôn bán
(2): nông nghiệp cùng thương mại là căn bản
(3): cái bài vị này không phải là bài vị người chết, mà giống như một kiểu thờ thánh sống, lập bàn thờ cầu mong cho người ta sống lâu trăm tuổi, phúc thọ khang an
Danh Sách Chương: