Hai đương sự không hề hay biết chút gì về chuyện xảy ra trêи weibo, tất cả mọi người đang vội vàng chia lại ký túc xá một lần nữa. Nhân số thực tập sinh ban đầu là 100 người sau đó giảm thành 60, giường ngủ dư nhiều hơn, ký túc xá vốn từ sáu người một phòng cũng đổi thành bốn người một phòng. Hai người Giang Liễm và Minh Nhượng cũng bị tách ra để ở phòng bốn người.
Lúc này đây, tổ tiết mục lại không áp dụng phương thức chọn ngẫu nhiên theo máy vi tính, cũng không áp dụng dựa theo phương thức thứ hạng, mà để cho tất cả mọi người tự do ghép phòng, chọn ra ba bạn cùng phòng mình muốn.
Nhóm thực tập sinh kϊƈɦ động hô to, không kịp chờ đợi mà quay đầu tìm kiếm bạn tốt của mình trong đám người. Lâm Gia và ba bạn chung ký túc xá trước đó đứng cùng nhau, có bạn cùng phòng đề nghị: “Tôi cảm thấy ở cùng các cậu rất tốt, nếu không chúng ta vẫn giữ nguyên bốn người ở chung, thế nào? ”
Người còn lại gật đầu phụ họa, Hạ Đông Thiền không tỏ thái độ gì, chỉ nghiêng mặt nhìn Lâm Gia, “Cậu sao? Có muốn ở cùng chúng tôi nữa không? ”
Trong mắt Lâm Gia hơi có kinh ngạc. Từ khi vào chương trình, cậu vẫn luôn ở chung phòng với Hạ Đông Thiền, lúc này nếu không ở cùng Hạ Đông Thiền, thì còn ở cùng ai? Cậu định gật đầu, lại bất chợt nhớ tới, quản lý ký túc xá hình như mới nói qua, phòng hai người cho Giang Liễm và Minh Nhượng cũng đã lấy lại.
Điều này có nghĩa là, Giang Liễm cũng sẽ vào ở phòng bốn người. Trong danh sách bạn cùng phòng của đối phương nhất định sẽ có Minh Nhượng, trừ hắn ra, cả gian túc xá còn trống tới hai cái giường ngủ.
Cậu hơi động tâm.
Tuy nói quan hệ của cậu và Giang Liễm không phải quan hệ yêu đương, đương nhiên cũng không cần phải ở chung một ký túc xá, Lâm Gia rũ mắt suy tư, nhưng trong lòng cậu vẫn có hơi rung rinh. Chỉ là Giang Liễm hình như vẫn chưa đề cập với cậu chuyện ở chung phòng, Lâm Gia có chút không đoán được thái độ của đối phương, càng thêm không xác định là nếu lúc này mình đi qua đề nghị, bên chỗ Giang Liễm và Minh Nhượng có chắc sẽ còn giường trống dành cho mình hay không. Dù sao hai người đều là thực tập sinh top đầu, giường so với giường ở ký túc xá bình thường dĩ nhiên cũng sẽ là loại tốt nhất.
Cậu nhất thời chần chừ không chắc chắn.
Bạn cùng phòng khác nghe Hạ Đông Thiền nói xong, cũng hoang mang khó hiểu, “Cậu muốn ở cùng ai à?”
Hạ Đông Thiền suy nghĩ một lát, thay cậu đáp: “Thì nhóm của cậu ấy đấy.”
Bạn cùng phòng chợt hỏi:
“Bọn Giang Liễm hả? Nói tới thì cậu may mắn thật đấy, hai lần chia nhóm công diễn đều được phân đến nhóm của Giang Liễm, tôi còn chưa được chung sân khấu với C vị lần nào đấy. ”
“Tôi lại không muốn chung nhóm với bọn họ lắm.” Hạ Đông Thiền như nghĩ đến gì đó mà cong môi, “Chung nhóm với thực tập sinh hot nhất, phiếu cũng bị bọn họ chiếm hết một nửa.”
Bạn cùng phòng tán thành gật đầu, “Nói cũng đúng. ”
Mấy người còn muốn nói tiếp, nhóm công diễn lần hai của Hạ Đông Thiền lại tìm tới, mời Hạ Đông Thiền ở chung với bọn họ. Hạ Đông Thiền suy nghĩ hai giây, cuối cùng nhìn về phía Lâm Gia nói: “Như vậy đi, hai ta đến ở chung phòng với nhóm mình là được rồi. ”
Lâm Gia nhìn cậu ta gật đầu, “Cậu đi đi.”
Đối phương lập tức theo đồng đội rời đi, còn lại ba người Lâm Gia đứng tại chỗ, hai bạn cùng phòng kia đã thương lượng xong, dự định sẽ tìm hai người bạn cùng phòng mới. Lâm Gia cũng không ở lâu, xoay người đi tìm Giang Liễm trong đám người.
Lượn xong một vòng, vẫn không thấy Giang Liễm và Minh Nhượng, nhưng bị ba đồng đội khác của < Tùng lâm ánh trăng > gọi lại. Ba người đã quyết định sẽ ở chung một phòng, chỉ là ký túc xá còn dư ra một cái giường nữa, vừa may thấy Lâm Gia đi lạc đàn, vô cùng cao hứng hỏi: “Có mình cậu thôi hả? ”
Lâm Gia nói: “Mình tôi thôi. ”
“Vậy thì tốt rồi,” đồng đội cười rộ lên, “Chỗ chúng tôi còn thiếu một người nữa, cậu đến ở chung luôn đi! ”
Cậu còn chưa kịp trả lời, bên đầu vai phải đột nhiên nặng xuống.
Có người ngay trước khi cậu mở miệng, đã từ phía sau đi tới, khoác cánh tay lên đầu vai cậu. Trong lòng Lâm Gia khẽ hồi hộp, quay đầu qua môi khẽ nhếch, lời nói vốn ở bên khóe môi, sau khi thấy rõ khuôn mặt Khưu Dặc thì chợt nhịn lại.
Cậu nhấp nhẹ môi, lúc lần nữa ngước mắt lên nhìn Khưu Dặc vẻ mặt đã bình tĩnh lại, “Sao cậu ở đây? ”
“Tới tìm cậu đó.” Khưu Dặc hiên ngang trả lời, quay đầu nhìn về phía ba đồng đội trước đây, “Thật ngại quá người anh em, Lâm Gia đã nói trước là sẽ ở cùng bọn tôi rồi, các cậu tìm người khác đi nha.”
Ba người kia cười nói không sao, quay đầu tiếp tục đi tìm thực tập sinh lạc đàn khác.
Khưu Dặc quay đầu, “Cậu ở cùng chúng tôi không? Hay là cậu muốn ở cùng bạn thân mình? ”
Lâm Gia hỏi: “Bạn thân? ”
Khưu Dặc đương nhiên nói: “Hạ Đông Thiền đó, lẽ nào cậu ta không phải bạn thân cậu? ”
Lâm Gia không trả lời, “Cậu ấy ở cùng đồng đội rồi. ”
Khưu Dặc dẫn cậu ra khỏi đoàn người, “Vậy không phải càng đúng lúc sao? Cậu ta ở với đồng đội cậu ta, cậu cũng ở cùng đồng đội của cậu. ”
Lâm Gia không hề từ chối, đồng ý.
Lúc đi qua hành lang, hai bên trái phải ký túc xá đều mở rộng cửa, nhóm thực tập sinh ngồi chồm hổm ở đối diện cửa thu dọn đồ đạc, Lâm Gia nhịn không được nhìn chăm chú hai bên, nhưng vẫn không tìm được bóng dáng Giang Liễm hay Minh Nhượng ở trong đó.
Cậu không biết hai người kia sẽ tìm ai để làm bạn cùng phòng, nghĩ đi nghĩ lại, nếu Giang Liễm đã không chủ động tới tìm cậu, vậy xác suất lớn là không có ý định muốn ở chung với cậu, cậu cũng không cần phải sốt sắng lên nữa. Giang Liễm tìm ai làm bạn cùng phòng, có liên quan gì đến cậu đâu?
Cậu thu tầm mắt lại, không nhìn chung quanh nữa, đi theo Khưu Dặc tiến về phía trước.
Đằng trước có hai thực tập sinh đi tới, một người Lâm Gia không quá quen mặt, người còn thì đã từng làm bạn cùng phòng với cậu, là Dương Húc cùng công ty quản lý với Triệu Nhất Thanh đã rút khỏi cuộc thi. Lúc bốn người gặp thoáng qua, Lâm Gia nghe Dương Húc nói với đồng bạn: “Tôi đã hỏi Lịch Nguyên rồi, cậu ta không muốn ở cùng chúng ta. ”
Đồng bạn hỏi: “Vậy cậu ta ở với ai? ”
Dương Húc nói: “Không rõ lắm. Nhưng tôi nghe nói, cậu ta đi tìm Giang Liễm rồi. ”
Nghe được tên Lịch Nguyên, bước chân Lâm Gia dừng lại, vô ý thức quay đầu nhìn về phía sau.
Dương Húc và đồng bạn đã từng bước đi xa, Khưu Dặc đi được hai bước, rốt cục phát giác ra cậu không đi theo, vẻ mặt nghi ngờ quay đầu, “Sao vậy? ”
Lâm Gia định thốt ra một câu “Lịch Nguyên sẽ ở cùng Giang Liễm”, nhưng lý trí lại kịp thời kéo lại, cậu nhếch môi nhìn đối phương cười, “Không sao cả. ”
Giờ phút này, trong đầu cậu chỉ nổi lên hai hình ảnh có liên quan đến Lịch Nguyên. Một là ngày đầu tiên lên đảo trông thấy đối phương quỳ dưới chân Giang Liễm bị Giang Liễm cự tuyệt, hai là đêm hôm ấy ở vườn hoa ngoài trời đối phương đưa ra giao dịch thân thể với Giang Liễm.
Mặc dù xét về bản chất mà nói, quan hệ bây giờ của cậu và Giang Liễm cùng với chuyện Lịch Nguyên muốn làm lại làm không được không có khác biệt quá lớn, cậu đương nhiên cũng không có tư cách đi phán xét đạo đức và nhân phẩm của Lịch Nguyên, nhưng cậu vẫn cảm thấy trong lòng không quá thoải mái.
Giống như có một tảng đá chặn ngang ngực cậu, khiến cậu hoảng loạn vì khó thở.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, Khưu Dặc chợt đứng lại bên ngoài một phòng ký túc xá. Cửa ký túc xá không đóng, Lâm Gia còn chưa mở miệng hỏi, thì đã nghe thấy tiếng nói chuyện không cao không thấp từ bên trong truyền đến. Thanh âm kia nghe không những không xa lạ, thậm chí còn có chút quen thuộc.
Cậu đứng im bên cạnh Khưu Dặc, giương mắt nhìn thấy Lịch Nguyên đứng bên trong cửa, trêи mặt lộ ra dáng vẻ không dễ dàng bỏ qua,”Ký túc xá các anh còn thiếu một người, sao tôi lại không thể vào ở? ”
Một thanh âm lạnh lùng quen thuộc từ trong ký túc xá vang lên: “Không vì sao cả. ”
Lịch Nguyên không nói hai lời, nhấc chân muốn đi vào trong.
Thanh âm Giang Liễm lần thứ hai truyền đến, mang theo vài phần không kiên nhẫn rất rõ ràng: “Cậu không nghe thấy quản lý nói gì sao? ”
Bước chân Lịch Nguyên dừng lại, “Vậy nếu như mười bốn phòng khác đều đã đủ người, chỉ còn lại phòng của anh còn chỗ thì sao? ”
“Đủ.” Giang Liễm nhìn về phía cửa phòng, vẻ mặt hờ hững, “Giường trống cuối cùng đã có người nằm. ”
Dường như không tin lời hắn nói, Lịch Nguyên lộ ra vẻ mặt buồn cười, “Cho ai? ”
Giang Liễm im lặng, không trả lời.
Lịch Nguyên ngước mắt cười khẽ, “Căn bản không có ai đến. ”
“Sao lại không có?” Giang Liễm hờ hững cười, nhấc chân trực tiếp lướt qua Lịch Nguyên, đẩy Lâm Gia đang đứng hóng chuyện ngoài cửa vào trong, “Cho cậu ấy rồi. ”
Lâm Gia lộ vẻ mặt ngoài ý muốn.
Con ngươi giận dữ của Lịch Nguyên dừng lại trêи người Lâm Gia một lúc lâu, cuối cùng dịch chuyển ánh mắt, không đôi co nữa bỏ đi.
Nhìn theo bóng lưng đối phương đã đi xa, Lâm Gia nghiêng người nhìn vào Giang Liễm, lấy giọng nói trêu chọc tùy tiện hỏi: “Chưa được sự cho phép của tôi đã lấy tôi làm lá chắn, có phải nên mời tôi một ly trà sữa không? ”
“Lá chắn?” Sắc mặt Giang Liễm lạnh nhạt quan sát cậu mấy giây, lấy bảng tên từ trong túi áo ra nhét vào ngực cậu, “Vốn dĩ là để lại cho cậu, tự mình vào chọn giường đi. ”
Lâm Gia bóp bảng tên của mình trong tay, ngây người tại chỗ, nhịn không được quay đầu nhìn vào Khưu Dặc đang đứng ở sau lưng.
Đối phương đi vào phòng, nhìn cậu cười lộ ra một hàm răng trắng, “Quên nói cho cậu biết là chúng ta sẽ ở phòng này. ”
Minh Nhượng cũng từ trong ký túc xá thò đầu ra nhìn cậu, khắp khuôn mặt tràn đầy nét giả vờ tiếc nuối và thương xót: “Em trai tới chậm quá, giường dưới hết chọn được rồi, đành ngủ giường trêи vậy. ”
Đôi mắt Lâm Gia sáng rực lên, khắp khóe mắt đuôi mày đều tràn ra ý cười, ” Vừa vặn, tôi càng thích ngủ tầng trêи hơn. “