Edit: Min
Sau khi tan học, Kỳ Dụ liền dẫn Trương Giản Lan đi thẳng đến bệnh viện tâm thần.
Trên đường đi, họ tìm thấy Phong Thanh Tiêu nhờ vào linh lực. Sau một hồi lần theo dấu vết, cuối cùng phát hiện hắn đang ở nhà của một lão bản. Điều đáng ngạc nhiên là Phong Thanh Tiêu không chỉ tìm được lão bản mà còn đánh ông ta đến mức mặt mũi bầm dập.
Lão bản không chỉ phải trả lại tiền, mà còn trả cả thanh cự kiếm đã bị ông ta trộm đi.
Phong Thanh Tiêu cầm lại thanh kiếm, ánh mắt sắc lạnh, lạnh lùng nói: "Tại hạ vốn không dễ dàng ra tay với người khác, nhưng ngươi thực sự khiến tại hạ không thể nhịn được nữa." Hắn phát hiện thanh kiếm bị lão bản đánh cắp, còn suýt chút nữa đã bị đem đi bán đấu giá với giá cao, may mắn hắn cảm nhận được kịp thời.
Bên ngoài, tiếng xe cảnh sát hú còi vang lên.
Kỳ Dụ vội vàng kéo Phong Thanh Tiêu và Trương Giản Lan rời khỏi hiện trường. Ba người cùng cưỡi kiếm bay khỏi nhà lão bản, lao thẳng về phía bệnh viện tâm thần. Gió thổi loạn làm kiểu tóc của Kỳ Dụ rối bời, trong khi Trương Giản Lan và Phong Thanh Tiêu lại vô cùng bình tĩnh, dáng vẻ như chẳng có chuyện gì, có lẽ vì họ đã quá quen với việc ngự kiếm bay lượn.
Khi ba người đáp xuống trước cổng bệnh viện, Kỳ Dụ chỉnh lại tóc, trong lòng thầm trách gió quá mạnh, rồi dẫn hai người bước vào trong.
Vừa vào đến sân, cảnh tượng trước mắt khiến cả ba ngây người.
Trong viện hỗn loạn như một nồi cháo, các hộ lý đang chạy tán loạn khắp nơi, la hét không ngừng. Có người còn hét toáng lên: "Nhanh chuẩn bị đệm hơi cứu hộ!"
Kỳ Dụ nhìn lên sân thượng tầng 7, chỉ thấy một người đang đứng trên đó. Bóng dáng ấy thoạt nhìn có chút quen thuộc. Tập trung nhìn kỹ hơn, y không khỏi giật mình: Đó không phải là tác giả của Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm sao?!
Tại sao tác giả lại đứng ở đó?!
Tác giả trông như đã mất trí, vừa ngây ngô cười vừa hét lớn về phía không trung: "Ta là một con chim... Ta muốn bay... Ta muốn bay!"
Vừa nói, gã vừa dang rộng hai tay, làm bộ như sắp cất cánh: "Ta muốn bay lên... bay lên...!"
Một hộ lý hoảng loạn la lớn: "Hỏng rồi! Đệm hơi cứu hộ bị thủng rồi!!"
Kỳ Dụ vội chạy lại xem xét tình hình, phát hiện chiếc đệm hơi cứu hộ đã bị rạch một lỗ lớn bằng dao, toàn bộ khí bên trong đều thoát ra ngoài. Không rõ ai đã làm việc này, nhưng trong bệnh viện toàn những bệnh nhân tinh thần không ổn định, rất có thể đây là trò phá hoại của một người nào đó.
Nhóm hộ lý lúc này chẳng còn tâm trí để truy tìm thủ phạm. Mỗi người đều gấp gáp chạy ngược xuôi, kẻ thì gọi báo cảnh sát, kẻ thì đứng trên sân thượng cố gắng khuyên nhủ tác giả đang trên bờ vực nhảy xuống.
Kỳ Dụ quay sang nhìn Trương Giản Lan và Phong Thanh Tiêu, hỏi: "Các ngươi có thể đỡ được hắn không?"
Phong Thanh Tiêu gật đầu chắc chắn: "Có thể."
Trương Giản Lan khoanh tay, ánh mắt lạnh lùng: "Tại sao phải cứu hắn? Em quên hắn từng làm tổn thương em rồi sao?" Người này hắn biết, lúc trước ở thư viện đã suýt chút nữa làm hại Ái Kiếm, làm gì có chuyện hắn sẽ ra tay cứu chứ.
Kỳ Dụ cố gắng giải thích, vẻ mặt buồn rầu: "Chuyện đó chỉ là hiểu lầm thôi. Người này rất quan trọng, hắn chính là người đã tạo ra huynh. Ta không thể giải thích hết ngay lúc này, nhưng chỉ cần huynh cứu hắn, mọi chuyện sẽ sáng tỏ."
Trương Giản Lan không nói gì, rõ ràng không muốn động tay.
Không còn cách nào khác, Kỳ Dụ kéo góc áo hắn, nhẹ nhàng lắc lắc, giọng điệu nũng nịu: "Ai nha, giúp ta một chút mà. Được không?"
Phong Thanh Tiêu đứng bên cạnh nhìn mà rùng mình, da đầu tê dại: "Tiểu hữu, ngươi có phải bị đoạt xá không?"
Kỳ Dụ đỏ mặt, không dám nhìn thẳng vào Phong Thanh Tiêu. Trong đầu hiện lên chuyện đêm qua mình đã làm cùng Trương Giản Lan sau khi uống say, trong lòng nghĩ: Cái gì cũng đã làm rồi, làm nũng một chút thì có sao. Theo lý mà nói, Trương Giản Lan hiện tại chính là bạn trai của mình.
Trương Giản Lan rất thích dáng vẻ làm nũng của Kỳ Dụ, khóe miệng không nhịn được cong lên, ánh mắt đầy sự chiều chuộng: "Nếu vợ của ta mong muốn, ta nhất định phải làm được."
Kỳ Dụ mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."
Nụ cười của Trương Giản Lan càng rõ ràng hơn, đầy sủng nịch: "Không cần phải cảm ơn."
Phong Thanh Tiêu đứng một bên, không khỏi lùi lại một bước, ánh mắt đầy nghi hoặc, nghiêm túc hỏi: "Thiên hạ đệ nhất kiếm, ngươi cũng bị đoạt xá sao? Hai người các ngươi thật sự quá đáng sợ."
Ngay lúc họ đang nói chuyện, trên sân thượng bất ngờ có động tĩnh lớn. Vị tác giả đang điên điên khùng khùng kia, bỗng nhảy xuống.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Trương Giản Lan bình tĩnh nâng chân, đá một cú chuẩn xác, trực tiếp hất chiếc cự kiếm của Phong Thanh Tiêu lên.
"Lão tử thật sự đen đủi tám đời mới làm kiếm của ngươi, Phong Thanh Tiêu! Mỗi ngày bị đá tới đá lui như quả bóng!!"
Giữa tiếng rống giận dữ của kiếm linh, Xích Tiêu kiếm phát ra tiếng "Vút!", lướt nhanh trong không trung, đón được bóng người đang rơi và đưa gã hạ cánh an toàn xuống ban công tầng 4.
Tất cả diễn ra quá nhanh, hộ lý đứng dưới chỉ thấy một bóng mờ lướt qua, cứu lấy tác giả điên nọ, nhưng hoàn toàn không biết đó là gì.
Kỳ Dụ trợn mắt há mồm nhìn Trương Giản Lan, lắp bắp: "Huynh.... Huynh như thế mà tính là cứu sao? Vạn nhất kiếm đâm xuyên người thì làm sao bây giờ?"
Trương Giản Lan vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhàn nhạt đáp: "Ta có chừng mực, hắn không sao."
Kỳ Dụ vẫn không yên tâm, nói: "Thôi được rồi, chúng ta đi lên xem tình hình đi."
Trương Giản Lan gật đầu: "Ừ."
Ba người chuẩn bị đi vào tòa nhà.
Nhưng đúng lúc này, nhóm hộ lý từ bốn phương tám hướng bỗng ập tới, giống như đã thương lượng từ trước. Khi họ vừa nhìn thấy Trương Giản Lan, tất cả đồng loạt quỳ xuống, vô cùng kính cẩn hô to.
"Cung nghênh thiên hạ đệ nhất kiếm cùng thiên hạ đệ nhị kiếm trở về thánh địa tu tiên của bổn môn!!"
Trương Giản Lan nhàn nhạt liếc mắt, khẽ phất tay: "Đứng lên đi."
Trương Giản Lan từ khi được cung phụng lên bàn thần vị Tổ sư gia, việc được người khác quỳ lạy đã trở thành chuyện thường ngày. Thành thử, hắn dần dần không còn để ý đến nữa.
Tuy nhiên, Phong Thanh Tiêu đứng bên cạnh lại cảm thấy không thoải mái, vội lễ phép cúi mình, nói: "Chư vị không cần khách sáo với tại hạ, xin hãy đứng lên."
Nhóm hộ lý vẫn cung kính, đồng thanh:
"Thỉnh thỉnh thỉnh, nhị vị thỉnh."
Sau đó, họ vô cùng cẩn thận hộ tống Trương Giản Lan và Phong Thanh Tiêu đi vào bên trong.
Kỳ Dụ đi phía sau, tiện thể lại gần một nam hộ lý, nhỏ giọng hỏi: "Chu Tiếu, phòng 507 đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Người này là Chu Tiếu, một nam hộ lý mà Kỳ Dụ từng kết bạn tốt để dễ dàng đưa Trương Giản Lan vào viện lúc trước. Tuy nhiên, hiện tại Kỳ Dụ không còn ý định nhốt bạn trai nữa, chỉ muốn nhanh chóng gặp tác giả và đưa cả nhóm rời khỏi đây.
Chu Tiếu nhét tay vào túi quần, bình thản trả lời: "Phòng 507 bị mất khống chế. Vài ngày nay, bệnh nhân đó không ngừng viết tiểu thuyết suốt ngày đêm, không ăn không ngủ. Chúng tôi lo lắng tình trạng tinh thần và thể chất của anh ta, nên đã cưỡng chế bắt anh ta ngừng viết. Không ngờ, anh ta lại bạo tẩu, trực tiếp đả thương người chạy ra."
Đang nói chuyện, ánh mắt lạnh lẽo của Trương Giản Lan bỗng lia tới như một lưỡi kiếm vô hình. Hắn đứng yên tại chỗ, mắt lạnh nhìn chằm chằm Chu Tiếu. Dù không nói một lời, khí tràng áp lực mãnh liệt của hắn khiến Chu Tiếu toát mồ hôi lạnh. Ngay cả Kỳ Dụ cũng bị ánh mắt đó làm cho bất giác căng thẳng.
Không để Kỳ Dụ kịp giải thích gì thêm, Chu Tiếu lập tức lấy từ trong túi ra một quyển giấy chứng nhận kết hôn, nghiêm túc mở lời: "Kiếm Tôn, xin yên tâm! Ta đã kết hôn, tính hướng bình thường, cực kỳ yêu thương thê tử của mình."
Kỳ Dụ: "..."
Trương Giản Lan cuối cùng cũng thu lại ánh mắt lạnh lẽo, vươn tay về phía Kỳ Dụ: "Vợ của ta."
Kỳ Dụ ngẩn người nhìn bàn tay to ấy, rồi chậm rãi đưa tay mình ra, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay hắn, để mặc Trương Giản Lan nắm chặt, y bất mãn lẩm bẩm: "Hung dữ như vậy làm gì? Làm ta hết cả hồn."
Trương Giản Lan cúi đầu, giọng trầm thấp mà nghiêm túc: "Ta không thích em cùng người khác quá mức thân cận."
Kỳ Dụ bật cười: "Huynh có đúng là Kiếm Tôn không đấy, tính chiếm hữu cũng mạnh ghê."
Trương Giản Lan nhẹ nhàng mỉm cười, ánh mắt tràn đầy sự độc chiếm, nói chậm rãi: "Em là kiếm của ta. Ta tự nhiên muốn thời thời khắc khắc đều nhìn."
Tim Kỳ Dụ đập loạn nhịp trước lời nói thẳng thắn đến mức khiến người ta ngượng ngùng này. Y cúi đầu, giả vờ thản nhiên đáp: "Được rồi được rồi, đừng có sến sẩm nữa. Về nhà rồi sến sẩm, giờ thì lên lầu đã."
Trương Giản Lan: "Ừ."
...
Hai người cứ thế mà "Sến sẩm" khiến đám người xung quanh thực sự không thể chịu nổi.
Nhóm hộ lý nhìn cảnh này, ai nấy đều đổ mồ hôi lạnh, không khỏi cảm thấy lo lắng.
Bọn họ âm thầm thì thào: "Kỳ Dụ này có phải cũng có vấn đề tinh thần không? Sao có thể cùng một bệnh nhân tâm thần yêu đương được chứ? Chuyện này thật sự không thể chấp nhận được."
Bọn họ nhanh chóng dẫn Trương Giản Lan và Phong Thanh Tiêu đến một phòng chăm sóc đặc biệt. Trong lúc đi, bọn họ nhiệt tình giới thiệu mọi trang bị trong phòng, giống như đang dẫn khách tham quan một điểm du lịch.
Đây quả thật là một căn phòng đặc biệt — không có bất kỳ vũ khí sắc bén hay vật dụng nguy hiểm nào. Ban công thì được bọc kín bằng lưới bảo vệ, còn cửa chính được thiết kế kiểu xoay tròn với khóa kép vô cùng kiên cố. Tất cả đều cho thấy, phòng này không dễ dàng để người bên trong trốn thoát.
Khi mọi người đang đi thăm các phòng bệnh, Kỳ Dụ lặng lẽ bước tới cửa phòng 507, muốn xem tình trạng hiện tại của tác giả Trần Thuật – người vừa có ý định nhảy lầu.
Kỳ Dụ mở cửa sổ nhỏ để thăm dò.
Bên trong, Trần Thuật đang ngồi bên bàn làm việc, điên cuồng viết, dường như quên mất bản thân.
Kỳ Dụ cất tiếng gọi, Trần Thuật chậm rãi quay đầu lại, nhưng trong ánh mắt hoàn toàn không có chút thần thái nào, chỉ một vẻ đờ đẫn, vô hồn.
Kỳ Dụ gọi thêm vài lần: "Trần Thuật? Trần Thuật, anh còn nhớ tôi không?"
Trần Thuật quay đầu, không hề đáp lại, chỉ tiếp tục vùi đầu viết. Những khoảng trống mà trước đó để lại cho Trương Giản Lan để ghi chép dường như đã bị gã viết kín, nhưng chẳng ai hiểu nổi gã đang viết gì.
Nhìn cây bút không ngừng lướt trên tờ giấy trắng, tim Kỳ Dụ bất chợt dâng lên cảm giác bất an mãnh liệt, như thể có điều gì đó chẳng lành sắp xảy ra.
Y chỉ còn cách hét lên: "Trần Thuật! Đừng viết nữa!"
"Trần Thuật, anh có nghe thấy tôi nói không? Mau dừng lại, đừng viết nữa!"
"Được rồi, tôi sẽ đưa Trương Giản Lan tới đây!"
Kỳ Dụ gõ mạnh vào cửa, nhưng Trần Thuật không hề có phản ứng. Âm thanh gõ cửa khiến mọi người chú ý, tất cả đều đi tới trước phòng bệnh 507.
Trương Giản Lan nhíu mày, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Kỳ Dụ chỉ vào bên trong cánh cửa: "Người sáng tác điên mất rồi."
Trương Giản Lan không hiểu: "Em đang nói cái gì vậy?"
"Ha ha ha ha ha ha ha ha......" Trong phòng vang lên một trận tiếng cười điên cuồng. Là Trần Thuật cười, gã vừa cười, vừa viết, khuôn mặt vặn vẹo trông vô cùng quái dị. Cảnh tượng này khiến Kỳ Dụ không khỏi rùng mình, da đầu tê dại.
Những hộ lý trong bệnh viện cũng sợ hãi, nhưng họ cố giữ bình tĩnh, mặc áo blouse trắng rồi mở cửa bước vào.
Kỳ Dụ đi theo sau họ.
Trương Giản Lan và Phong Thanh Tiêu cũng liếc nhìn nhau một cái rồi bước vào phòng.
May mắn thay, Trần Thuật không có ý định tấn công ai, nên các hộ lý dễ dàng khống chế gã. Nhưng mỗi khi bút trong tay gã bị lấy đi, Trần Thuật sẽ lập tức phát cuồng, gào thét dữ dội, âm thanh thật sự khó chịu.
Không còn cách nào khác, Chu Tiếu đành phải trả lại bút cho gã.
Trần Thuật lập tức quay lại điên cuồng viết.
Ngay lúc đó, Chu Tiếu nhanh tay lấy ra một liều thuốc an thần, tiêm vào cổ Trần Thuật. Lúc này, gã mới từ từ yên tĩnh lại, ngã xuống bàn làm việc, không còn phản ứng gì nữa.
Trương Giản Lan chỉ nhìn Trần Thuật thoáng qua, rồi lạnh lùng nói: "Hắn thế này không ổn đâu, hồn phách của hắn không hoàn chỉnh, thiếu mất hai phần."
Lời nói này thật sự quá huyền bí, khiến nhóm hộ lý khó mà tiếp thu được.
Nhưng Chu Tiếu lại thích ứng rất nhanh, điềm nhiên đáp: "Vâng, Kiếm Tôn, chúng ta sẽ lập tức đi tìm những phần hồn còn thiếu của hắn."
Kỳ Dụ: "......"
Trương Giản Lan giơ tay ra hiệu cho mọi người dừng lại: "Không cần, để ta."
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, hắn bước tới sau lưng Trần Thuật. Bàn tay hắn lóe lên ánh sáng rực rỡ, một luồng linh khí tụ lại thành quầng sáng mạnh mẽ, rồi chạm vào vùng giữa hai chân mày của Trần Thuật. Ngay lập tức, cơ thể Trần Thuật run rẩy dữ dội.
Toàn bộ hộ lý trong phòng ngây người.
"Vừa rồi... đó là gì? Tại sao tay anh ta có thể phát sáng được?"
Sau cơn run rẩy, Trần Thuật bắt đầu có phản ứng, gã nắm chặt cánh tay Trương Giản Lan. Do ảnh hưởng của thuốc an thần, giọng nói của gã mơ hồ, chậm chạp nhưng vẫn gắng gượng thốt ra từng chữ: "Mau... mau... mang... mang cuốn sách... hủy đi..."
Trương Giản Lan cau mày khi bị gã nắm chặt.
Lời nói của Trần Thuật còn chưa dứt, cuốn tiểu thuyết trên bàn đột nhiên phát ra luồng ánh sáng chói lòa, chỉ trong nháy mắt đã bao trùm toàn bộ căn phòng.
Ánh sáng mạnh mẽ như ánh mặt trời gay gắt, khiến mọi người không thể mở mắt nổi.
Ngay cả Trương Giản Lan cũng không thể nhìn thẳng, buộc phải mở con mắt thứ ba giữa trán để quan sát tình hình. Trong khoảnh khắc ấy, hắn nhìn thấy vô số mảnh chữ số lơ lửng trong không trung. Những mảnh chữ số phát sáng rực rỡ, dần bao phủ cả căn phòng và mọi người bên trong.
Đúng lúc đó, một giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Hệ thống xuyên sách đang được kích hoạt lại..."
"Đang mở ra thế giới mới..."
"Bắt đầu đếm ngược..."
Nhóm hộ lý hoảng sợ, không biết phải làm gì: "Mọi người có nghe thấy giọng nói đó không?"
"Hình như... là một giọng nói điện tử?"
"Đúng rồi, tôi cũng nghe thấy."
Chu Tiếu lập tức hét lên: "Đừng mở mắt! Tuyệt đối đừng mở mắt! Ánh sáng này có thể làm mù mắt mọi người!"
Nhóm hộ lý vội vàng gật đầu: "Rõ rồi!"
Kỳ Dụ bị ánh sáng bao trùm, cả người run rẩy dữ dội vì sợ hãi theo bản năng gọi Trương Giản Lan: "Trương... Trương Giản Lan..."
Giọng nói nhỏ bé và yếu ớt ấy vẫn được Trương Giản Lan - người có thính giác nhạy bén - bắt được. Hắn quay người, định tiến tới bên cạnh Kỳ Dụ thì nhận ra cơ thể mình đang dần tan rã, từng mảnh chữ số nhỏ bay tán loạn.
Hắn đang biến mất, tốc độ tan rã ngày càng nhanh.
Phong Thanh Tiêu cũng bắt đầu tan biến cùng lúc.
"Đệ nhất kiếm đã xảy ra chuyện gì??" Phong Thanh Tiêu hoảng hốt lên tiếng.
Trương Giản Lan cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể nhìn cơ thể mình dần vỡ vụn thành những mảnh số liệu.
Lúc này, một bàn tay từ trong ánh sáng xuyên qua, nắm chặt lấy tay hắn.
Kỳ Dụ dù bị ánh sáng chói mắt đến mức rơi nước mắt, vẫn mở ra nhìn, ánh mắt đầy lo lắng, y kêu lên khẩn thiết:
"Trương... Trương Giản Lan... Nắm chặt lấy ta... Đừng để bị cuốn đi..."
Trong khoảnh khắc ấy, trái tim Trương Giản Lan dường như tan chảy, giọng điệu của hắn đầy dịu dàng và trấn an:
"Ta sẽ không đi..."
Nhưng lời nói của hắn chẳng thể quyết định được gì. Hắn cùng Phong Thanh Tiêu dù cố gắng đến đâu, vẫn chỉ là những dãy số liệu trong thế giới này. Chúng có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Kỳ Dụ không thể giữ được hắn.
Trương Giản Lan và Phong Thanh Tiêu gần như cùng lúc tan rã, hóa thành vô số mảnh chữ số nhỏ rồi biến mất ngay trước mắt y.
Kỳ Dụ hét lên một tiếng xé lòng:
"Trương Giản Lan!!!"
Lúc này, giọng nói lạnh lẽo của hệ thống vẫn tiếp tục đếm ngược.
"Bốn..."
"Ba..."
Kỳ Dụ đột ngột hiểu ra điều gì đó, đồng tử co rút mạnh. Y hét lên với các hộ lý trong phòng: "Mau chạy ra ngoài! Đếm ngược chưa kết thúc! Ai biết thứ này có thể phát nổ hay không?!"
Phản ứng của nhóm hộ lý rất nhanh, tất cả quay đầu chạy thẳng ra cửa. Nhưng với chỉ hai giây ngắn ngủi, không đủ để tất cả đều thoát ra.
Khi hệ thống phát ra âm thanh cuối cùng, toàn bộ chín người còn lại trong phòng, bao gồm Kỳ Dụ và Trần Thuật, đều hóa thành những mảnh chữ số nhỏ rồi biến mất tại chỗ. Trong khoảng thời gian vỏn vẹn hai giây để chạy trốn, chỉ có ba người kịp thoát ra ngoài. Một người bị dọa ngất xỉu, một người vì sợ quá mà chân nhũn không thể di chuyển, còn người cuối cùng dù có thể động đậy cũng run rẩy đến mức gần như không nhấc nổi chân.
......
Khi Kỳ Dụ tỉnh lại, y bị sóng biển vỗ vào người mà thức dậy.
Y ôm đầu đứng lên, chậm rãi mở mắt ra. Trước mắt là một khung cảnh xanh thẳm trải dài, gió biển thổi qua mát lạnh.
Kỳ Dụ nhíu mày, nhất thời không hiểu chuyện gì: "Ta... sao ta lại ở bờ biển?"
Y nhìn quanh, phát hiện ra còn vài người mặc áo blouse trắng cũng đang bất tỉnh trên bãi cát. Đếm kỹ lại, có bảy người. Lúc này, Kỳ Dụ mới nhớ tới những chuyện đã xảy ra. Có vẻ như tại bệnh viện tâm thần, họ đã gặp phải một chuyện gì đó không thể lý giải nổi?!
Sóng biển liên tục vỗ vào bờ, từng đợt một ngày càng dữ dội.
Chỉ nhìn thoáng qua, Kỳ Dụ đã nhận ra thủy triều sắp dâng lên.
Không có thời gian để suy nghĩ quá nhiều, y vội vàng chạy tới chỗ những người còn lại, lay từng người tỉnh dậy.
Những hộ lý cũng bàng hoàng không kém khi tỉnh lại.
"Kỳ lạ? Sao chúng ta lại ở bờ biển thế này?"
"Đúng vậy, chẳng phải chúng ta đang làm việc ở bệnh viện sao?"
Một người khác với lối suy nghĩ càng kỳ quái hơn.
"Chẳng lẽ viện trưởng – cái lão già chết tiệt đó – vì quá nhân từ, lén đưa chúng ta ra bờ biển để nghỉ dưỡng?"
"Cũng có khả năng đấy..."
.....
Kỳ Dụ lay tỉnh người cuối cùng, rồi sốt sắng hét lên: "Đừng ngơ ra đấy nữa! Đi mau! Thủy triều sắp dâng rồi!"
Mọi người lúc này mới hoàn hồn, nhìn sóng biển đã bắt đầu tràn lên tận chân, sợ đến mức luống cuống cả lên. Họ nhanh chóng đứng dậy, bám theo Kỳ Dụ, chạy về phía cao hơn. May mắn thay, họ đã thoát kịp trước khi bị thủy triều cuốn vào lòng biển.
Bọn họ chạy sâu vào một khu rừng kỳ lạ, nơi những thân cây mọc ngược hoàn toàn với lẽ thường: rễ cây cao vút như chạm tới bầu trời, trong khi tán lá lại vùi sâu xuống dưới. Những loài thực vật kỳ quái không nở hoa trên thân mình mà lại sinh trưởng ngay trên cơ thể của các loài động vật đang di chuyển. Cả khung cảnh vừa lạ lùng vừa rùng rợn, như bước vào một thế giới khác.
Kỳ Dụ đi đầu, nhìn thấy cảnh tượng đó thì bật thốt: "Cái quái gì thế này?!"
Nhưng điều kỳ dị chưa dừng lại ở đó.
Một hộ lý bất ngờ chỉ tay lên trời, vẻ mặt đầy hoảng hốt: "Mọi người nhìn kìa! Sao con đường lại ở trên trời??"
Cả nhóm ngước lên, ngỡ ngàng nhìn thấy bầu trời vốn dĩ phải xanh thẳm nay đã bị thay thế bởi những con đường đỏ rực như máu, kéo dài uốn lượn qua không trung. Trên những con đường đó, thậm chí còn có bóng người đang di chuyển qua lại.
Chu Tiếu lấy tay che mắt, hét lên:
"Vãi chưởng! Mình nhất định là vẫn chưa tỉnh ngủ!"
Kỳ Dụ cũng lấy tay che mắt, thở dài đồng cảm: "Tôi nghĩ chắc mình cũng vậy!"
Cả nhóm hộ lý đồng loạt làm theo, che mắt với hy vọng khi mở ra, mọi thứ sẽ trở lại bình thường.
"Hay là chúng ta gọi báo cảnh sát đi?"
Nhìn lên bầu trời quái dị một lần nữa, rồi nhìn lại khu rừng đầy kinh hoàng trước mặt, Kỳ Dụ tuyệt vọng lẩm bẩm: "Cái này... cái này vượt quá tầm hiểu biết của loài người rồi. E rằng ngay cả cảnh sát cũng không xử lý nổi chuyện này đâu..."