Đúng là lúc này trong núi đã dậy lên một lớp sương mù rất mỏng, có hơi lạnh thật, nhưng mà ngay cái khoảnh khắc mà Ngân Nhung được cái áo bào đó phủ lên, lập tức có một lớp mồ hôi mỏng ứa ra, sợ rén.
Có một thoáng chốc, y đã tưởng rằng Thành Dương Mục Thu định ghìm chết mình.
“Tiên, Tiên tôn, ” Ngân Nhung nuốt ngụm nước miếng, “Ta không lạnh.”
Thành Dương Mục Thu kiên trì: “Mặc vào.”
“…” Ngân Nhung vẫn không thể hiểu được tổ tông đang làm trò gì, ngọ ngoạy, “Bẩm sinh ta sợ nóng, không sợ lạnh.”
Thành Dương Mục Thu kiên trì như trước: “Lạnh, mặc vào.”
Ngân Nhung: “…” Thôi vậy.
Tổ tông nói lạnh, vậy thì lạnh, dù sao thì mình cũng không dám cãi.
Đợi đến lúc Trần Hướng Vãn đi đến thì đã nhìn thấy Ngân Nhung khoác pháp bào màu đen của Thành Dương Mục Thu.
Cái áo choàng đó so với y mà nói thì quá rộng, Ngân Nhung vẻ mặt ngơ ngác, đôi tai hồ ly bông bông xù xù trên đỉnh đầu cũng vội vã sợ hãi cụp về sau, trông rất đáng thương.
Phản ứng đầu tiên của Trần Hướng Vãn là: “Mục Thu lại bắt nạt ngươi nữa rồi?”
Thành Dương Mục Thu: “…”
Ngân Nhung sợ tổ tông tức giận, nhanh chóng nhắm mắt nói: “Hơi lạnh, nên ta mượn áo bào của Tiên tôn mặc.”
Quả nhiên đã vuốt lông lão tổ thành công, hắn vốn đã cao, lại còn đứng trên dốc cao của sườn núi, dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống… áo bào trong tay Trần Hướng Vãn, khóe môi nhếch lên thành một độ cong khá là kiêu.
“…” Trần Hướng Vãn tức thời ngộ ra.
Trần Hướng Vãn truyền âm nhập mật cho Thành Dương Mục Thu: “Thành Dương Hoành, ngươi cố tình?”
Thành Dương Mục Thu không thèm quan tâm đến hắn, xách Ngân Nhung lên như túm gà con, đồng thời trong lúc trường kiếm bên hông đã đáp xuống, to lên.
Sau đó lão tổ xách hồ ly tinh của mình ngự kiếm bay đi xa, ngay trước cái nhìn chăm chăm của Trần Hướng Vãn.
Huyền Phong đi theo bên người Trần Hướng Vãn nhìn không lọt mắt, tức giận nói: “Ngạo mạn quá mức, thế mà dám trắng trợn cướp người!”
Sắc mặt Trần Hướng Vãn cũng rất khó nhìn: “Hừm.”
Huyền Phong: “Con hồ ly tinh đó không phải chỉ biết ỷ vào gương mặt, lấy sắc hầu người, dù sao thì chẳng dài lâu được! Triêu Vũ Đạo quân cũng kỳ lạ thật, cô phụ lòng tốt của chúng ta, ngài sợ ngài ấy lạnh, mà ngài ấy còn lấy áo đưa cho con hồ ly tinh đó! Rõ ràng là hai người đã từng có hôn ước —— ”
“Ai sợ hắn lạnh?” Trần Hướng Vãn cắt ngang lời sư huynh mình, “Thành Dương Hoành khỏe như con trâu, sao mà lạnh nổi?”
Huyền Phong: “???”
Cho dù Thành Dương lão tổ có cao to, nhưng phong thái là kiểu tiên nhân thanh lãnh cô tuyệt, là một con người như “Trích Tiên”, giống trâu chỗ nào cơ chứ?? Hơn nữa là, thiếu tông chủ nhà mình không sợ ngài ấy lạnh, thì còn sợ ai lạnh?
Trần Hướng Vãn: “Nhờ Huyền Phong sư huynh trở về thành Phong Yên mua hai con gà ăn mày, một phần bánh màn thầu gà chiên, gà rừng cuộn nấm hương (1),… rồi về trấn Chương Ất mua thêm một phần xôi bọc gà nữa, với kẹo đường có hình hồ ly, ta đuổi theo y trước đây.”
Trần thiếu tông chủ phân phó xong, lập tức vội vội vàng vàng ngự kiếm đi mất, để lại một mình Huyền Phong kinh ngạc đến ngơ ngác: Toàn là thịt gà, lại có cả kẹo đường có hình hồ ly, rồi người gầy gò… thiếu, thiếu thiếu thiếu tông chủ, người người người mà ngài ấy theo đuổi là hồ ly tinh Ngân Nhung?? Con hồ ly tinh đó??
Cho dù Trần Hướng Vãn có theo sát phía sau, thì làm gì chuyện đuổi kịp được Thành Dương lão tổ?
Sau lưng Thành Dương Mục Thu cứ như là có mọc mặt vậy, đột ngột tăng tốc —— mặc dù tăng tốc lên, song không hoảng, vẫn êm đềm nhẹ nhàng như tiên —— rất nhanh biến mất trong tầm mắt Trần Hướng Vãn.
Nhưng Ngân Nhung đứng trên tiên kiếm phát biểu: Cảm nhận thực tế thật ra không hề thong thả như lúc nhìn, bởi vì tốc độ quá nhanh, y còn sắp bị gió thổi choáng cả đầu.
Ngân Nhung buộc lòng phải hơi co người lại, rụt về phía sau, qua mấy lần, đã nép vào lồng ngực của ông tổ nào đó.
Thành Dương Mục Thu thuận thế bảo vệ Ngân Nhung, kiếm nhanh hơn.
“…”
Lúc đến trấn Chương Ất, Ngân Nhung suýt chút nữa đã ói ra, mãi một lúc sau mới ngã gục xuống giường mỹ nhân.
Nơi này là khách điếm lớn nhất trấn Chương Ất, mặc dù phòng ốc không xa hoa được như phòng chữ Thiên ở thành Trường Châu, nhưng cũng đầy đủ tiện nghi.
Thành Dương Mục Thu bưng nước nóng tiểu nhị vừa đưa tới, tự mình pha một bình trà, đưa đến bên mép cho Ngân Nhung, hơi hối hận cau mày nói: “Chỉ là ngự kiếm mà thôi, sao lại yếu ớt như thế chứ.”
Sớm biết tiểu hồ ly tinh như mảnh mai vậy, hắn đã không bay nhanh như vậy, chỉ là hắn bay càng nhanh, thì y càng chui vào lòng hắn, nên mới vô thức quên mình…
Ngân Nhung lại hiểu lầm: “…tổ tông, ngài tưởng ai cũng là đại năng kỳ Hóa Thần hả.” Rõ ràng là hắn tóm lấy mình bắt phải ngư kiếm, giờ lại quay sang chê trách mình, quá đáng lắm rồi đó.
“Uống trà.” Thành Dương Mục Thu nhìn gương mặt trắng bệch của tiểu hồ ly tinh nhà mình, thấp giọng nói.
Trên người tổ tông mang một loại uy thế của người bề trên, ngay cả khi quan tâm chăm sóc người khác cũng như đang ra lệnh.
Ngân Nhung ngậm miệng, ngoan ngoãn nhận lấy tách trà, nước trà ấm vừa phải, mùi trà cũng thơm, dường như còn ẩn chứa linh lực dồi dào, miệng vừa nhấp lập tức thấy rất dễ chịu, chẳng những dễ dàng xoa dịu di chứng sau khi ngự kiếm của y, mà Ngân Nhung còn có một cảm giác như nhẹ cả người, kiểu nhẹ nhàng như là vừa tẩy kinh phạt tủy vậy.
“Đỡ hơn chút nào chưa?”
“Tốt lắm rồi, đa tạ Tiên tôn, ” Ngân Nhung ngạc nhiên hỏi, “Sao trà này hữu hiệu vậy nhỉ, là linh thực quý giá gì sao? Uống vào một mùi vị đặc biệt lắm.” Là mùi thơm của linh thạch thương phẩm, của vàng bạc —— chỉ có lá trà rất đắt, mới ngon được như vậy!
Thành Dương Mục Thu lại không trả lời, mà kéo ghế, ngồi xuống đối diện Ngân Nhung: “Bây giờ ngươi cũng gọi ta là Tiên tôn.”
Ngân Nhung: “?” Không thì sao?
Thành Dương Mục Thu nhìn y, ánh mắt sâu thẳm: “Kêu lại một tiếng “chưởng môn ca ca” đi.”
“Khụ khụ khụ khụ khụ khụ!” Ngân Nhung bị sặc nước trà, ho đến mức tối tăm trời đất, vô thức giơ tay áo lên lau nước trà trên miệng, sau đó chợt ngớ ra.
Xong đời! Trước đó y cắn bút lông, bây giờ còn mặc pháp y của tổ tông nữa, mực trên miệng chắc sẽ lan sang tay áo của hắn mất! Chắc người bị bệnh sạch sẽ đó sẽ làm lột da mình nhồi thành bột luôn!
Thế mà, Thành Dương lão tổ chẳng những không có tức giận, trái lại còn tự mình vươn tay ra, vừa chạm vào lập tức rời ra, quẹt đi giọt mực đọng trên khóe môi của Ngân Nhung, “Chỉ có trẻ con trong thư viện Linh Đài mới liếm ngòi bút.” Sao cứ như con nít thế nhỉ, có chút đáng yêu.
Thư viện Linh Đài là trường học miễn phí do Thái Vi Cảnh thành lập, chỉ nhận trẻ con phàm nhân từ sáu đến mười hai tuổi, năm nào cũng sẽ tuyển chọn một ít người có tư chất tạm được, tạm thời nhận vào ngoại môn tu tập.
Ngân Nhung cảm thấy ngón tay của tổ tông hơi nóng, cũng giống như là chiếc nhẫn trên tay hắn đang nóng lên, không khỏi sờ sờ mặt của mình, trên mặt vẫn còn đọng lại nhiệt độ.
Lại nghe một lần nữa nghe tổ tông nói: “Giống như lúc trước vậy, lại kêu một tiếng “ca ca” đi.”
Ngân Nhung: “?”
Ngân Nhung không gọi, lẩm bẩm: “Không phải ngươi không cho phép ta gọi ngươi như vậy sao?”
Thành Dương Mục Thu cứng đờ, há miệng, cuối cùng nói: “Bây giờ thì được.”
Ngân Nhung vẫn không chịu gọi, cúi đầu uống trà ừng ực, trong lòng nghĩ: Ngươi nói được là được à, giờ bản yêu không muốn gọi nữa, giờ không cần dùng đến thân thể của ngươi, cần gì làm người ta khó chịu chứ.
Bảo không gọi là không gọi, ta cũng có sĩ diện mà!
…tất nhiên là trừ khi ngươi dùng vũ lực ép ta.
Thành Dương Mục Thu không ép y, trái lại im lặng đứng dậy tiếp tục pha trà cho Ngân Nhung.
Loại trà này được hái từ núi Bồng Lai, ngàn năm mới chín một lần, vị ngọt mà tinh tế, chỉ cần một ít nhỏ, là có thể giải bách độc, được hắn cất trong túi trữ vật mang theo bên mình.
Ngay cả chính hắn còn không nỡ uống, lại dùng nó để giúp Ngân Nhung giảm bớt cảm giác khó chịu do ngự kiếm quá nhanh.
Có thể là giết gián dùng dao mổ trâu.
Dạo gần đây, trong trấn Chương Ấn lan truyền ra một truyền thuyết ít ai biết đến làm người ta nhộn nhạo: Nghe nói, trong thôn Chương Hà ngoài trấn, trong một đêm có hơn năm mươi người thanh niên mất tích, nghe bảo là bị yêu tà dụ dỗ.
Suýt nữa bị hút khô tinh phách, cũng may là Tinh Huy Lâu ra tay đúng lúc, phái người trảm yêu trừ ma, chỉ mất một ngày đã cứu được hết tất cả mọi người!
Gần ba trăm năm qua, chuyện bị yêu tà sở quấy nhiễu ngày một ít đi, nên câu chuyện này được lan truyền rất nhanh, còn thêm mắm dặm muối, nói nghe rất gì và này nọ:
“Nghe nói là “Tam Thi làm loạn”, thôn Chương Hà chẳng biết tích đức cho mình, bất kính tiên nhân, Huyết Cô tới cửa báo thù! Dụ toàn là trẻ ranh to xác máu nóng!”
“Huyết Cô? Sao ta nghe yêu tinh dụ dỗ dân thường là nam, là một con hồ ly tinh đực, em họ của người dì ở thôn Chương Hà của ta cũng bị bắt đi đây.
Nghe hắn ta nói là bọn họ bị trói thành một hàng, đưa đến trước mặt một công tử mỹ mạo, ây dà, vị tiểu công tử đó vừa trắng vừa mềm, còn đẹp hơn cả thiếu nữ nữa, chỉ mới thử nhìn thôi, em họ ta đã nhũn người.
Con hồ ly tinh đó mới là cầm đầu phía sau!”
“Ta cũng có thể làm chứng, cô của ta lấy chồng ở thôn Chương Hà, đọc thư của cô gửi về có nói, các hậu sinh trong thôn, nhìn thấy con hồ ly tinh đực đó rồi, hơn một nửa trong số đó đều đã mắc bệnh tương tư, trà không thèm cơm không ăn, chỉ biết nhớ thương mỹ nhân, còn có người hồi tưởng lại, bảo là chỉ tiếc không được cộng phó Vu Sơn (mây mưa), bậy hết sức!”
“Hồ ly tinh đực mà quỷ quái được vậy sao? Cuối cùng là đẹp tới mức, làm cho ta cũng phải thấy ngứa ngáy trong lòng.”
“Thôi đừng, mất mạng cả đấy, nghe nói trong sơn động đó là hang ổ của đám yêu vật, toàn là chướng khí thôi.
Mấy người hậu sinh đó về là ngã ra bệnh rồi kìa —— không phải bệnh tương tư, mà là bệnh lậu cơ, cả người sinh ra vết thương lở loét.”
“Có lẽ loại bệnh đó có thể truyền nhiễm được.
Trong thư của cô ta có nói, Chương lão đại —— là tên lùn tịt khô đét gây ồn trên phố ấy —— rõ ràng không bị bắt đi, mà cuối cùng vẫn bị bệnh.
Mà tính ra thì hắn bị nặng nhất, đỉnh đầu thì có vết thương lở loét dưới chân chảy mủ, chậc chậc, nếu như các ngươi chứng kiến, bảo đảm ăn không ngon mấy ngày!”
“Ây ui, vậy thì sắp tời đừng đến thôn Chương Hà nữa.”
Trần Hướng Vãn đến muộn mất một ngày, thì ra là hôm qua Ngân Nhung quá mệt mỏi, ngã vào tháp mỹ nhân là liệm mất luôn.
Trong lúc đó Thành Dương lão tổ tự mình hạ một lớp cấm chế, đừng hòng ai có thể tới gần căn phòng.
Ngân Nhung có được một đêm say giấc mộng đẹp, mãi cho đến khi y tỉnh lại cấm chế mới tự động tan đi.
Lúc tỉnh ngủ, thì trong phòng đã không còn bóng người Thành Dương Mục Thu, Ngân Nhung trái lại không cảm thấy kỳ lạ, mà còn thở phào nhẹ nhõm —— Thành Dương lão tổ chẳng thèm liếc nhìn mình một cái nào mới là bình thường!
Có điều, hôm qua, tổ tông hết khoác áo cho y, rồi đến bưng trà nước uống, còn yêu cầu mình gọi “ca ca”… Ngân Nhung phủi da gà nổi đầy trên người mình xuống,không được, không được tiếp tục suy nghĩ nữa, quá đáng sợ.
Yêu đan của Ngân Nhung còn thiếu chút nữa mới khôi phục, linh lực dù có cao đến đâu, cũng không thể đột phát kỳ Phản Hư, không thể ích cốc, căng bụng ngủ hết một đêm, giờ lại thấy đói bụng.
Khách điếm này có nhà bếp, có thể chọn món ăn trong đại sảnh, nếu như có một bát cháo gà xé sợi rắc hành lên làm bữa sáng, thế thì quá là đẹp luôn.
Chắc là do quá tập trung tưởng tượng, thế mà Ngân Nhung ngửi được mùi cháo gà thật, miệng nuốt nước bọt, đẩy cửa ra, lại còn thật sự nhìn thấy một bát cháo thịt nóng hổi!
Có điều, người bưng cháo là Thành Dương Mục Thu, làm cho người ta không dám nhận.
Ngay sau đó, một mùi hương càng đậm hơn nữa bay đến từ sau lưng hắn, Trần Hướng Vãn mạng bạch, quạt giấy trước ngực đột nhiên khép lại, vỗ tay một cái vang dội.
Khắc sau, bốn vị cao thủ của Vạn Kiếm Tông là Huyền Loan, Huyền Tư, Huyền Phong, Huyền Thái mặt mày cứng đờ, mỗi người bưng một mâm đồ ăn, tất cả đều là món ăn vặt Ngân Nhung thích ăn.
Suýt nữa Ngân Nhung đã không giữ được nước bọt, trong đôi mắt to tròn màu hổ phách tràn đầy ngạc nhiên, không dám tin hỏi: “Nhiều như vậy, đó là, cho ta?”
Sắc mặt Thành Dương Mục Thu thoắt cái đen thui.
Trần Hướng Vãn ôn hòa cười nói: “Không biết ngươi thích ăn cái gì, cho nên mua đại mỗi một món một ít.”
Giờ khắc này trong mắt Ngân Nhung đâu còn có cháo gà nữa? Vội vội vã vã gật đầu như mổ thóc: “Thích hết thích hết! Ui chao Trần thiếu tông chủ, lãng phí quá!”
“Thích hết thì thử hết đi,” Trần Hướng Vãn dịu dàng nói, “Ngươi và ta cũng coi như là từng chung hoạn nạn, đừng gọi ta thiếu tông chủ, xa cách quá, sau này cứ gọi ta là Trần đại ca được không?”
Mặc dù bây giờ trong túi Ngân Nhung có linh thạch, nhưng trong xương vẫn là một con tiểu yêu nhà quê quen đói bụng rồi, không thể chống cự nổi sự lôi cuốn của đồ ăn, đang cảm động muốn ngất đi vì Trần thiếu tông chủ đẹp người nhất.
Thành Dương Mục Thu bưng cháo gà, mặt tối sầm, xoay người rời đi.
Trong đại sảnh khách điếm, một tên tiểu nhị đang mặt mày hớn hở giơ một viên linh thạch thượng phẩm lên, khoe khoang với các đồng nghiệp khác: “Ta còn lừa các ngươi được à? Xem này, linh thạch thượng phẩm đàng hoàng nhé, xem chất lượng này đi!”
“Ây, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến,” Ánh mắt tiểu nhị sáng lên, cất gọn linh thạch vào trong túi, đuổi bước theo sau, chào thanh niên tu sĩ cao lớn tuấn tú một cái, nhiệt tình cười nói, “Khách quan, sao ngài quay lại nhanh như thế, một bát cháo không đủ sao? Trong nồi vẫn còn đó!”
Nhưng mà khách quan không có tâm trạng nói chuyện, dằn bát cháo xuống, rồi nghênh ngang rời đi.
Các tiểu nhị vội vàng vây xung quanh, mồm năm miệng mười: “Bát vỡ rồi, phải dùng sức mạnh đến mức nào? Xem ra tâm trạng của khách quan không tốt.”
“Lại còn bảo khách quan dễ tính, vừa nấu cháo vừa cười, chẳng giống như ngươi nói gì cả, quả nhiên là ngươi đang khoác lác!”
Sáng sớm mà Ngân Nhung ăn no quá, no đến mức thấy hơi khó chịu, nên quyết định hóa thành nguyên hình, chạy lòng vòng cho tiêu.
Nhưng mà nơi này dù sao cũng là phòng của Thành Dương Mục Thu, y không dám chơi đùa quá trớn.
Thế là Trần Hướng Vãn lại thuê một căn phòng khác, nhiệt tình mời Ngân Nhung vào cùng.
Song Ngân Nhung vẫn thấy ngại không dám làm phiền người ta quá, huống chi, bây giờ Thành Dương Mục Thu cũng đuổi theo cùng, đáng lẽ phải là thời cơ để đôi phu phu bọn họ bồi dưỡng tình cảm.
Tuy mình chỉ là một con hồ ly, nhưng cũng không thể cứ chen ngang giữa hai người họ cản đường, ít nhiều gì cũng có mắt nhìn.
Thật lòng mà nói thì tổ tông và Trần đại ca, bầu không khí giữa hai người họ… chẳng mấy mập mờ gì cả.
Từ lời đồn “chỉ một câu nói của Trần Hướng Vãn, Thành Dương lão tổ lập tức giận đỏ mặt, không quan tâm đến hiểm nguy xông vào bí cảnh”, thì hai người nghe ra cũng phải nên vài câu thề non hẹn biển.
Thế mà qua mấy ngày nay, Ngân Nhung quan sát, phát hiện giữa bọn họ không chỉ hoàn toàn không có qua lại, mà trong ánh mắt Thành Dương Mục Thu nhìn Trần Hướng Vãn thậm chí còn có một chút căm ghét —— quái lạ, không lẽ tổ tông nhìn thấy ai cũng thấy phiền?
Mặc dù Ngân Nhung thấy có nhiều điểm đang, song cũng lười suy nghĩ nhiều, chuyện tình cảm của phu phu nhà người ta, thì liên quan gì đến mình chứ?
Ngân Nhung duỗi hai chân ra vươn mình, ưỡn ẹo cái mông tròn tròn đầy lông, duỗi cái lưng mỏi ra cho thoải mái, lắc lắc lông, vui vẻ đi xuống lầu.
Sân sau của khách điếm rất rộng, trồng nhiều cây hải đường, dưới gốc cây có không ít cánh hoa hồng hồng trắng trắng rụng xuống, trông có vẻ rất dễ đào, làm móng vuốt ngứa ngáy hết cả.
Ngân Nhung tìm một nơi xốp nhất mềm nhất, nhấc hai cái chân trước lên, nhanh chóng đào kịch liệt, đào tung một đống cánh hoa lên rồi lập tức nhào đến lăn lộn nhiệt tình, dính đầy người.
“Tiểu hồ ly đâu ra đây?” Có người nói, “Hôm nay coi như số ngươi gặp may, ki ki ki! Lại đây!”
Ngân Nhung vốn đã ăn no rồi, nhưng không nhịn được tiểu nhị cứ gọi mại, bèn lắc lắc mình, cái đuôi to ngoe nguẩy, chậm rãi đi tới, đến gần cái bát vỡ trong tay tiểu nhị ngửi một cái.
Ôi chao, cũng thơm lắm.
“Cháo gà ninh hai canh giờ đấy,” Tiểu nhị nói, “Tiếc là đã vung vẩy hết rồi, không ăn được nữa, hời cho mi đấy, ki ki ki!”
Thơm thì thơm thật, nhưng Ngân Nhung không ăn nổi nữa, chỉ ngửi thôi, rồi giật giật lỗ tai, đánh cái ngáp.
Tiểu nhị cũng không quan tâm y có ăn hay không, cứ như là cuối cùng thì đã tìm được một vật sống để trút hết bầu tâm sự vậy: “Bọn chúng không tin ta gì cả, ây, nhưng mà nói ra thì ta cũng thấy kỳ lạ.”
“Mới sáng sớm mà vị khách quan đó đã tìm ta dạy hắn nấu cháo, từ vo gạo, nấu nước, rửa thịt, xé gà, cắt hành lá, ngay cả bỏ muối cũng là hắn đích thân làm.
Chỉ có hỏi ta làm sao, không cho ta nhúng tay vào một tí nào, rồi thưởng ta một viên linh thạch thượng phẩm.” Tiểu nhị liên miên cằn nhằn, “Kết quả ngươi đoán xem? Hắn bưng bát lên một chốc, rồi đi xuống đổ cháo!”
“…” Không biết sao, Ngân Nhung chợt nhớ lại bát cháo gà xé sợi lúc sáng, lòng không khỏi rung rinh, cái đầu nghiêng nghiêng, nhìn về phía khách quan đó hào phóng thật sự, một tiểu nhị.
Tiểu nhị: “Nhưng mà vị khách quan đó hào phóng thật sự, một viên linh thạch thượng phẩm, bằng ta không ăn không uống tích góp mười năm đấy! Tu sĩ ở phòng chữ Thiên đúng là khác biệt.”
Ngân Nhung: “?”
Ngân Nhung: “??!!!”
Theo Ngân Nhung biết, khách điếm này không lớn, chỉ có một gian phòng chữ Thiên cao cấp thôi.
__
(1) hai con gà ăn mày, một phần bánh màn thầu gà chiên, gà rừng cuộn nấm hương: 两只叫花鸡, 一份鸡油渣馒头, 香蕈野鸡卷
Gà ăn mày 叫花鸡.
Danh Sách Chương: