• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng gõ cửa vang lên bất ngờ, nhịp nhàng không vội vã. Hai tiếng gõ, dừng hai giây, rồi lại tiếp tục.

Những người khác của Vân Môn đều ở một tòa nhà khác. Trong căn nhà này, chỉ có ba người có thể tự do đi lại.

Hai người ở trong chăn, người ngoài cửa là ai thì không cần nói cũng rõ.

Tiếng gõ kéo dài vài giây, Trần Triển Tinh lên tiếng: “Lục tiểu thư, đến giờ ăn tối rồi.”

Đầu Lục Niệm trùm kín trong chăn: “Anh ra mở cửa? Hay tôi ra?”

“Tôi ra.” Bành An kéo chăn ra.

Cô nhìn thấy chiếc áo sơ mi nhăn nhúm và mái tóc rối bù của hắn thì mỉm cười.

Hắn vuốt tóc qua loa, chỉnh lại quần áo một chút rồi đi ra.

Ngoài cửa, Trần Triển Tinh nhìn thấy Bành An thì cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên, anh ta nhếch môi cười: “Tôi vừa qua gõ cửa phòng cậu, chẳng thấy ai cả.”

“Tôi sang đây để bôi thuốc cho cô ấy.” Bành An tựa người vào cửa, chắn tầm nhìn của Trần Triển Tinh đang muốn nhìn vào bên trong.

Thế là ánh mắt của Trần Triển Tinh rơi lên người Bành An, từ trên xuống dưới, từ trái qua phải. Không chỉ ánh mắt, đầu anh ta cũng nghiêng qua nghiêng lại: “Bành An, cậu vội quá rồi. Dây kéo quần đã kéo lên chưa đấy?” Nói xong, Trần Triển Tinh đưa tay xuống định kiểm tra.

Bành An lập tức chụp lấy tay anh ta, gạt ra.

Trần Triển Tinh đổi tay khác, nhặt một sợi tóc trên vai Bành An. Sợi tóc không dài lắm, nhưng chắc chắn không phải của đàn ông.

Anh ta thở dài: “Cậu đúng là bất cẩn quá.”

Bành An đáp: “Lát nữa xuống ăn tối.”

“Cái “lát nữa” này là cậu và cô ấy…” Trần Triển Tinh dùng tay xoắn sợi tóc lại, từng vòng từng vòng quấn quanh ngón tay thon dài. Anh ta vuốt nhẹ sợi tóc đã xoắn tròn, nói tiếp: “Hay cậu xuống trước với tôi?”

Khi đóng cửa, Bành An cố tình chọn góc độ để che khuất Lục Niệm.

Trần Triển Tinh không thấy được cô, nhưng đoán cũng biết cô đang ở đâu.

Ở đó có chiếc giường.

Nhìn lại bộ dạng áo quần xộc xệch của Bành An, Trần Triển Tinh ôm ngực: “Bành An, tim tôi đau quá, tôi sắp thở không nổi rồi.”

“Chết được thì cứ chết đi.”

“Cậu thật vô tình.” Trần Triển Tinh cười: “Tôi không nỡ xa thế giới này, không nỡ xa cô ấy…”

“Nếu cậu không muốn chết, thì tránh xa cô ấy ra.”

Trần Triển Tinh suy nghĩ, chữ “chết” này, kẻ thực thi là Lục Niệm, hay là người đàn ông vô tình trước mặt anh ta. Thôi cứ coi như là Lục Niệm đi. Anh ta nói: “Cô ấy thật nhẫn tâm. Tôi cứ nghĩ cô ấy không đấu lại được tôi, giờ xem ra, chỉ cần cô ấy muốn, tôi có đến một nghìn lần, một vạn lần cơ hội để chết.”

Trần Triển Tinh bước xuống cầu thang.

Bành An vẫn đứng ở trên: “Cậu suýt chết trong kế hoạch của cô ấy, có bao giờ nghĩ đến việc trả thù không?”

Trần Triển Tinh không quay đầu lại: “Chẳng phải tôi vẫn chưa chết sao.”

“Tại sao không giết cô ấy?”

“Vậy nên tôi mới nói cậu lạnh lùng. Một mỹ nhân như thế, chết thì thật uổng phí.”

“Có phải vì cậu thích cô ấy?”

“Đương nhiên là thích, tôi thích rất nhiều thứ: tiền bạc, quyền lực, mỹ nhân.” Trần Triển Tinh dừng lại, ngoảnh đầu nhìn về phía hắn, giọng điệu càng thêm lười nhác: “Bành An, cậu cũng là một mỹ nhân. Thật ra tôi cũng thích cậu.”

“Tôi đang nói đến thứ tình cảm giữa đàn ông và phụ nữ. Một cách nói đơn giản hơn, trong hí kịch người ta gọi là tình yêu.”

“Tôi và cậu có thứ đó sao?” Ánh mắt Trần Triển Tinh trở nên sắc bén: “Bành An, ông chủ Trần có nhờ tôi gửi lời đến cậu, nhớ kỹ bốn chữ: Hồng nhan họa thủy.”

“Trước hết cậu nên sắp xếp lại bộ dạng lười biếng như sắp chết của mình đi.”

Trần Triển Tinh thả sợi tóc trong tay ra, sợi tóc thẳng lập tức trở nên xoăn nhẹ: “Tâm tư người phụ nữ đó, đúng là ngoằn ngoèo trăm bề.”

Chẳng biết Bành An có nghe hay không, cứ thế bước xuống lầu.

*

Trong phòng ăn, một chiếc bàn tròn lớn.

Trần Triển Tinh, Bành An, Lục Niệm ngồi cách nhau rất xa.

Rõ ràng là tam giác đều, nhưng Trần Triển Tinh lại bị bỏ qua.

Lục Niệm chỉ nói chuyện với Bành An.

Trần Triển Tinh đặt đũa xuống, ngồi yên tại chỗ, chăm chú nhìn hai người trước mặt.

Lần Lục Niệm trúng độc ở núi Đông Ngũ, Trần Triển Tinh đã nhận ra chuyện không đơn giản. Chỉ cần liên quan đến người phụ nữ này, mọi việc đều trở nên phức tạp. Khi đó, anh ta chỉ bận tâm đ ến mối quan hệ giữa mình và Lục Niệm, không màng đến những chuyện khác.

Nhưng hôm nay, Bành An không còn là chàng trai rụt rè, hiền lành. Trước mặt Lục Niệm, hắn đã tháo bỏ lớp ngụy trang.

Sự thân mật của cô, trở nên thú vị.

Trần Triển Tinh nói rằng tâm tư của Lục Niệm ngoằn ngoèo, nhưng chính anh ta cũng chẳng đơn giản. Anh ta cười: “Bành An, mười giờ sáng mai chúng ta có hẹn, đừng ngủ trễ quá.”

Lúc này, Lục Niệm mới liếc nhìn Trần Triển Tinh, sau đó lại quay sang hỏi Bành An: “Các anh đi đâu?”

Trần Triển Tinh nhanh nhảu đáp: “Chúng tôi đi làm việc.”

Lục Niệm đặt thìa xuống: “Tôi đến Hồng Kông, chỉ mới đi dạo bờ biển, sau đó lại vướng vào vụ án, trốn chui trốn lủi, chưa được ra ngoài chơi lần nào.”

Trần Triển Tinh: “Lục tiểu thư muốn đi dạo phố, tôi sẽ sắp xếp người theo bảo vệ.”

Lục Niệm: “Ưng Ký còn muốn ra tay với tôi không?”

Trần Triển Tinh dùng khăn giấy lau khóe miệng: “Hồng Kông không chỉ có Ưng Ký. Bên ngoài loạn lắm, bang phái nhiều. Lục tiểu thư xinh đẹp như vậy, dù có đi đường bình thường cũng có người nhòm ngó.”

Lục Niệm quay sang hỏi Bành An: “Khi nào anh về?”

Bành An: “Chiều.”

Cô húp một thìa canh: “Nói mới nhớ, đồ của Ưng Ký bây giờ đang ở đâu?”

Trần Triển Tinh định trả lời, nhưng Bành An đã nói trước: “Bát Phong Đường.”

Lục Niệm: “Ồ, lại là Bát Phong Đường. Sao Bát Phong Đường chịu trả lại đồ? Không phải họ là kẻ thù không đội trời chung với Ưng Ký sao?”

“Bản chất bang phái đều là tranh giành lợi ích. Vân Môn chúng tôi đứng giữa làm trung gian, giúp họ giảng hòa.” Trần Triển Tinh nhàn nhã đáp: “Lục tiểu thư, việc này cứ giao cho Vân Môn, cô không cần lo.”

Lục Niệm: “Ai lo chuyện mấy người tranh giành hơn thua. Bao giờ mấy người giải quyết xong? Nếu không trả đồ, tôi thấy Ưng Ký sẽ không bỏ qua.”

Bành An ngẩng đầu: “Đợi Vân Môn đàm phán xong.”

Cô mỉm cười: “Tôi chờ tin tốt từ mấy người.”

Bành An từ đầu đến cuối đều nhắc, đồ liên quan đến Bát Phong Đường, tuyệt nhiên không tiết lộ chút gì về người Nhật. Rõ ràng, hắn không phải là người dễ bị mất cảnh giác sau một đêm thân mật.

Dẫu sao, Bành An ngày xưa ngây ngô vẫn đáng yêu hơn.

*

Trần Triển Tinh sắp xếp thư phòng ở tầng hai cho Bành An.

Sau bữa tối, Bành An một mình đi vào thư phòng.

Trần Triển Tinh gõ cửa, không đợi bên trong trả lời đã tự mở cửa bước vào.

“Cậu không biết phép lịch sự à?” Bành An đang sắp xếp tài liệu.

Trần Triển Tinh cầm theo một chai rượu và hai chiếc ly. Anh ta giơ nhãn mạ vàng trên chai rượu ra khoe: “Rượu ngon khó lắm mới có được. Tối nay không say không về nhé?”

Bành An đáp: “Không phải cậu cai rượu rồi sao?”

“Chỉ là trước mặt bác sĩ thôi.” Trần Triển Tinh đóng cửa lại, lười nhác ngồi lên bàn sách.

Bành An ngẩng đầu lên: “Cậu đến đây chỉ để uống rượu?”

“Tôi đến để nhắc cậu một chuyện.” Trần Triển Tinh nghiêng người lại gần: “Cậu phải cẩn thận với Lục tiểu thư.”

Bành An không biểu lộ cảm xúc: “Cậu phát hiện ra điều gì?”

“Tôi phát hiện.” Trần Triển Tinh mỉm cười, đôi mắt cong lên: “Lục tiểu thư luôn rất dịu dàng mỗi khi bày mưu tính kế.”

Bành An khẽ đẩy sợi dây kính dài: “Tôi cũng nhận ra rồi.”

Trần Triển Tinh hỏi: “Hôm nay cậu và cô ấy lên giường rồi?”

Bành An không trả lời.

Trần Triển Tinh tặc lưỡi hai tiếng: “Cậu trúng mỹ nhân kế của cô ấy rồi.”

“Chỉ khi nào tôi rơi vào kết cục giống cậu, mới được gọi là trúng kế.”

“Cái tật lạnh lùng, cách người ta cả ngàn dặm của cậu đâu rồi?”

“Miễn dịch rồi.”

“Thế thì chứng tỏ Lục tiểu thư của chúng ta vừa đẹp lại vừa độc.” Trần Triển Tinh rót đầy hai ly rượu: “Bành An, đừng để chết trong tay cô ấy. Nếu không, mỗi năm đến Thanh Minh tôi sẽ đến mộ cậu cười nhạo, còn không ngần ngại tè lên mộ cậu để thể hiện sự khinh bỉ.”

Bành An nhìn chằm chằm vào vết thương do đạn bắn trên ngực Trần Triển Tinh: “Theo tình hình này, tôi e là tôi sống lâu hơn cậu đấy.”

“Với điều kiện, cậu phải đề phòng sự dịu dàng như nước của người phụ nữ đó. Đó mới chính là đòn sát thủ của cô ấy.” Trần Triển Tinh nhấp một ngụm rượu, nheo mắt lại: “Tối nay trong bữa ăn, tôi đã quan sát Lục tiểu thư, trực giác mách bảo rằng chắc chắn cô ấy có mục đích khác.”

Bành An đáp: “Đúng rồi, chuyện vũ khí, cậu đừng nói với cô ấy, tránh việc tôi và cậu nói không khớp.”

Trần Triển Tinh cười tinh quái: “Cô ấy nhắm vào thứ đó à?”

“Chưa chắc, nhưng cô ấy có liên lạc với người khác.”

“Là ai?” Trần Triển Tinh nhấc ly rượu, uống một hơi hết nửa ly.

“Không rõ, chưa thấy mặt. Để tránh rắc rối phát sinh, chuyện này không nên công khai.”

Trần Triển Tinh nhếch mép: “Tôi thích những người phụ nữ gan dạ.”

“Ông chủ Trần từng nói, hồng nhan họa thủy.”

“Tôi cũng thích cậu.”

“Cút.”

“Nếu cô ấy thật lòng với cậu, tôi sẽ không vui đâu. Nhưng nếu cô ấy đang chơi trò tâm cơ, tôi rất mong chờ màn kịch của hai người.” Trần Triển Tinh cười to, vẻ mặt thích thú.

Bành An đặt một xấp tài liệu vào ngăn kéo, nhìn qua mấy chữ tiếng Anh trên đó rồi hỏi: “Cậu có từ điển tiếng Anh không?”

“Có.”

“Đưa tôi.”

Trần Triển Tinh liếc nhìn hắn: “Cậu cần từ điển làm gì? Cậu chính là một quyển từ điển sống còn gì.”

“Để đây, lúc cần có thể dùng.” Bành An khép ngăn kéo lại.

*

Bành An mơ thấy một giấc mơ.

Khi ở cửa hàng vải Phúc Nguyên, hắn và Lục Niệm mỗi người ở một phòng, hắn cũng từng có một giấc mơ. Nhưng khi tỉnh lại, hắn đã quên mất những gì đã thấy trong mơ.

Đêm nay thật kỳ lạ, hắn nhớ lại được giấc mơ đó, hoặc có thể nói, đây là sự tiếp nối. Hơn nữa, lần này, giấc mơ in sâu vào ký ức của hắn.

Trong mơ, là hắn và Lục Niệm.

Ánh sáng mờ nhạt dưới lớp ga giường, hắn dường như mở được thiên nhãn, nhìn thấy vòng eo mảnh mai, hông tròn và đôi chân dài của cô.

Bành An giật mình tỉnh giấc.

Đồng hồ trên tường chỉ ba giờ sáng.

Bên ngoài, đám vệ sĩ yên ắng không một tiếng động.

Quá yên tĩnh, khiến hắn nghe rõ sự xao động trong lòng mình.

Hắn hất chăn ra.

Chiếc quần bị đội lên cao.

Theo lý thuyết khoa học, đây là do trung khu thần kinh tình d*c nhận thông tin, khiến dòng máu lưu thông tăng tốc, thể hang tràn ngập máu, áp lực tăng cao.

Bành An thường cùng Trần Triển Tinh đi hộp đêm, nhưng khi người khác say sưa buông thả, hắn chỉ ngồi lặng lẽ ở một góc. Suy nghĩ của hắn chưa bao giờ đặt ở chuyện nam nữ, chẳng ai có thể khiến hắn lay động.

Nhưng giờ đây, hắn đã thật sự trúng mỹ nhân kế.

Bành An kéo cao chăn, cố gắng nén nhịn cảm giác sôi trào. Sau vài lần hít thở sâu, hắn gạt hình ảnh của Lục Niệm ra khỏi đầu, thở thêm vài nhịp nữa, rồi mới từ từ hạ quần xuống.

Đây sẽ là một đêm khó ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK