• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từng giọt nóng hổi của cô cứ thế rớt lên tay Thiên Nhi. Cô dùng một tay còn lại của mình lau nước mắt cho Hy Nguyệt


-Cậu bình tĩnh nha, dù có chuyện gì đi nữa thì Nguyệt Nguyệt vẫn còn mình bên cạnh mà



Thiên Nhi hít một hơi sâu chần chừ một lúc rồi nói tiếp


-Đứa bé...đứa bé..đứa bé m-mất mất rồi


Cô đã cố gắng nói rất nhỏ hai từ cuối những Hy Nguyệt vẫn nghe thấy. Nước mắt lã chã khắp gương mặt cô một mực lắc đầu phủ nhận lời Thiên Nhi nói


-Không, không thể nào


-Hôm nay là cả tháng tư đúng không? Là cậu gạt mình đúng không?Con mình không thể mất được, không thể nào, không hic..hic





Hy Nguyệt cố gượng cười sau đó òa lên nức nở, cô đặt hai tay lên bụng mình xoa xoa


-Con, con ơi...đừng bỏ mẹ mà con ơi hic..hic


-Mất thì cũng đã mất rồi, khóc lóc cái gì nữa. Cô khóc thì nó có quay lại được hay không?


Lục Lãnh Phong từ ngoài cửa đi vào, lạnh lùng nói. Vẻ mặt của anh chẳng mảy may thương xót cho giọt máu của mình


Vừa thấy anh Hy Nguyệt vô cùng kích động, có bước xuống giường, mặc kệ chân trần đi về phía Lục Lãnh Phong. Hy Nguyệt nhìn anh bằng con mắt hận thù, vung tay tát Lục Lãnh Phong một cái thật mạnh, mạnh đến nổi khóe môi của anh còn rỉ ra một ít máu


Sao anh có thể nói ra mấy lời đó. Nó cũng là con của anh mà


Hy Nguyệt siết chặt lấy cổ áo anh, nức nở nói


-Sao cô dám chắc nó là con tôi? Ai biết được đó là con của tên khốn mà cô ngoại tình


Lục Lãnh Phong sắc lạnh nhìn cô, gương mặt vẫn lạnh lùng như vậy


Hy Nguyệt nới lỏng tay khỏi áo anh, cô bắt đầu đẩm tới tấp vào khuôn ngực rắn chắc mà gào khóc


Đứa bé là con anh mà, nó là con của anh hic...hic tại sao, tại sao anh không tin tôi. Tôi không có gạt anh, tôi không có ngoại tình hic...hic tại sao....anh không tin tôi


Nước mắt làm ướt đẫm cả gương mặt xinh đẹp thường ngày, Lục Lãnh Phong nhìn cô cũng dáy lên một chút xót thương. Mặc cho cô đang đánh mình anh bất giác vòng tay qua ôm Hy Nguyệt vào lòng


Ngày hôm qua rặn hỏi mãi Tiểu Giang mới chịu nói cho Thiên Nhi biết tại sao Hy Nguyệt lại chạy ra ngoài. Cộng thêm việc chứng kiến cảnh trước mắt cô lại càng tức cái tên Lục Lãnh Phong này


Thiên Nhi bước đến đẩy anh ra khỏi người Hy Nguyệt, rồi ôm lấy cô bạn thân của mình, cô lườm anh bằng con mắt sắc lạnh


-Nguyệt Nguyệt đã nói như vậy mà tại sao anh vẫn cố chấp không tin còn mở miệng nói lời cay độc như vậy. Nếu hôm qua ở buổi tiệc gì đó, anh không bỏ đi, chính anh đưa cô ấy về thì đã không xảy ra tai nạn rồi


Lục Lãnh Phong chỉnh lại trang phục, anh bỏ tay vào túi quần, mắt nhìn về phía Hy Nguyệt


-Cái thai là ngoài ý muốn, mất rồi thì cũng tốt


-Lục Lãnh Phong tôi hận anh. Anh cút...cút đi cho tôi hức..hức


Nghe những lời tuyệt tình từ anh tâm cô như chết lặng, hai chân cũng không còn sức mà ngã khụy xuống nền gạch. Hy Nguyệt nhìn về phía anh hét lên


Thiên Nhi cũng không kìm được nước mắt, vội ngồi xuống ôm lấy cô bạn của mình. Hy Nguyệt cứ thể ôm lấy Thiên Nhi khóc cả một lúc


-Nguyệt Nguyệt, còn có mình mà mình luôn ở bên cậu


-Còn anh nữa sao còn chưa đi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK