• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Sinh..

Tiệm thuốc lớn nhất và nổi tiếng nhất cả nước. Các thảo dược ở đây toàn bộ đều là hàng Thượng phẩm, không thua vì trong hoàng cung. Muốn loại thuốc nào, vị gì cũng có.

Tại một cái bàn trong tiệm thuốc, Hồ Điệp đội mũ áo choàng che đi khuôn mặt. Tay cầm khăn nhúng nước nóng lau mặt cho tiểu đệ mình, vừa lau vừa trách mắng hắn: “ Tiểu Tam, đầu đệ chứa cái gì? Đậu hủ sao? Sao để người ta đánh ra nông nỗi này, mà không đánh trả chứ? Đúng là..Ngốc!!!”

Hai thân ảnh đứng trên nóc nhà nhìn vào cửa tiệm một lúc rồi đi, vì họ đoán được nàng sẽ làm điều gì tiếp theo với đám người kia.

“ Nhị..Biểu ca..là tại..” Trác Bình nhìn nàng lo lắng, mà mắng hắn. Trong lòng cảm thấy rất vui. Hắn cảm nhận được tình thương trong lời nói của nàng, lòng hắn ấm áp vô cùng.

Lời răng dạy tiểu đệ Ngàn Năm Có Một Không Hai của nàng: “ Từ nay, tên khốn nào đánh đệ, đệ cứ đánh trả. Mắng đệ, đệ cứ mắng lại. Mà thôi, đừng mắng chi cho đau họng. Cứ trực tiếp đánh. Nếu đánh không lại, thì kêu bọn chúng tới phủ tìm tỷ, tỷ sẽ giải quyết chúng.”

Vân Nhi nghe xong lời của một tỷ tỷ dặn dò đệ đệ, mà nàng dở khóc dở cười. Có ai dạy đệ đệ mình như vậy không?

Hắn cúi đầu: “ Nhưng, đệ..” Hắn định bảo là, sợ gây phiền phức cho Tống phủ nên hắn không phản kháng.

Hồ Điệp tức giận ném cái khăn vào chậu nước, quát: “ ĐỆ PHẢI NGHE. KHÔNG CÃI. ĐÁNH ĐẠI ĐI. CÓ GÌ, TỶ TA SẼ CHỊU THAY CHO ĐỆ.” Nóng máu!!! Hắn có võ công, mà để người ta đánh ra như thế này?

Vân Nhi và Trác Bình giật cả người, người trong tiệm há mồm nhìn về phía nàng không chớp mắt. Vì âm thanh của nàng, cũng nhẹ LẮM.

Lấy khăn nhúng mấy cái vào chậu, vắt nước, tiếp tục lau mặt cho hắn. Giọng vô cùng dịu dàng: “ Tiểu Tam à, đệ đừng có tự kỉ hay tự ti như vậy. Không biết lúc trước đệ sống như thế nào, ra sao? Hay không ai lo và quan tâm cho, nhưng giờ thì đã có tỷ rồi. Tỷ sẽ lo cho đệ. Tỷ sẽ không để tên nào bắt nạt, khi dễ đệ nữa.” Miệng nàng mỉm cười cực kì dịu dàng với hắn.

Vân Nhi nhìn nàng dịu dàng, mà muốn hét lên. Vì mấy ngày ở cạnh nàng, mà nàng ta đâu có thấy vị tiểu thư của mình Dịu Dàng bao giờ. Bây giờ mới nhận ra, Tiểu thư cũng đâu phải..không có chút gì của nữ nhân!? Tiểu thư, cũng dịu dàng..Còn dịu dàng hơn cả mức Bình Thường của nữ nhi nên có nữa chứ!? Không thể tin được!?

Đám người ngồi bàn bên cạnh, nghe bên bàn nàng nói chuyện mà chẳng biết nàng là nam nhân hay nữ nhân. Lúc thì hung dữ như nam nhân, lúc thì dịu dàng vô cùng. Xưng là tỷ, mà mặc nam trang. Ai cũng gảy gảy đầu suy nghĩ: Chẳng lẽ, tên nam nhân này..Hắn vừa làm tỷ vừa làm huynh của tên kia? Chắc là vậy!!! Đúng là tình cảm quái dị, nhưng cảm động vô cùng.

Ánh mắt Trác Bình đầy hy vọng, mở miệng hỏi: “ Tỷ nói thật sao?”

Nàng cười gật đầu với hắn, trong lòng nghĩ: Tự dưng..Muốn có một đứa em quá! Tên này, lớn quá..Bé Bự!!! Hơ hơ..Không phải, đứa em nhỏ dễ thương!!! Haiz..

Trong lòng hắn cực kì ấm áp tình thương. Trác Bình không cầm được nước mắt, mà để nó chảy ra vì hắn quá xúc động. Hắn muốn bay lại ôm nàng, nhưng không dám. Vậy mà, người nào đó lại bay lại ôm hắn, tay vỗ nhẹ vào lưng hắn như đang dỗ dành một đứa em nhỏ.

“ Tiểu Tam ngoan, ngoan không khóc. Nam tử, mà khóc sẽ khó coi vô cùng. Sau này, không có nữ nhân nào thích đệ đâu.” Đứa em to xác..Sau mà, mình ngày càng ra dáng mẫu thân hắn hơn là tỷ tỷ vậy? OMG!!!

Vân Nhi cứng người nhìn Tiểu thư của mình đang ôm dỗ dành Trác Bình, lòng thầm than: Nếu để hoàng thượng thấy cảnh này thì..Cả người nàng ta đổ mồ hôi lạnh: Chắc sẽ không tha cho Trác Bình, cũng nên!?

Diệu Hinh chạy vào thở hì hụt: “ Tiểu thư, xe..” Chuyện gì vậy? Tiểu thư, ôm..ôm dỗ dành Tam công tử? Xúc động quá!!! Híc..

Hồ Điệp đẩy nhẹ người hắn ra: “ Tiểu Tam, ngoan. Từ nay, đừng ra ngoài chơi như lúc trước nữa, có nghe không?” Tay nàng lau nước mắt cho hắn. Hạ Lưu thăng chức!!! Mình không có háo sắc! Chỉ xem hoàn cảnh, mà hành động thế nào thôi!!! He he..

“ Vâng..Tiểu Tam, sẽ nghe lời tỷ!” Tỷ ấy thật tốt. Trác Bình quyết tâm trong lòng: Mình nhất định sẽ không cho ai cướp mất tỷ tỷ của mình, hoàng thượng cũng không được!!!

“ Ừm.” Nàng cười cười. Em mà theo chị đây, thì chỉ có một câu..Gần Mực Thì Đen, Gần Đèn Thì Tắt..Dù là đèn điện cũng sẽ đứt bóng ngay, không cháy nỗi..Hắc đạo sẽ nhiều hơn. Miệng cười có chút gì đó tà ác.

Hồ Điệp đi ra khỏi bàn, nhìn Diệu Hinh đang thở hỏi: “ Xe của bổn công tử cần..Đã có?”

Diệu Hinh cười: “ Dạ, đã có..Thưa công tử.” Tiểu thư kêu tới hai chiếc xe ngựa, chi nhiều vậy? Có bốn người mà? Một xe, là đủ rồi!

Gật đầu hài lòng, rồi nàng đi lại chỗ ông chủ tiệm: “ Ông chủ, vết thương của đệ đệ ta có nặng không? Cần thuốc gì vậy? Có thuốc nào làm cho mấy vết bầm trên mặt mất đi, mà không để lại vết thâm hay không?” Nếu để lại vết thâm, thì đâu đẹp nữa..

“ Dạ thưa công tử, vết thương của vị công tử đó cũng nhẹ. Không ảnh hưởng đến lục phủ ngũ tạng. Đệ đệ của công tử là người luyện võ công, chỉ cần uống vài thang thuốc sẽ khỏi ngay. Còn thuốc chữa mấy vết bầm, thì có rất nhiều loại! Nhưng, giá rất là..” Ông chủ ngập ngừng.

“ Không sao. Lấy một loại tốt nhất cho ta. Ta mua hết loại đó. Phiền ông cho người đem thuốc lên xe hết đi.” Rồi nàng quay đầu đi, nhưng chợt nhớ: “ Lấy vài củ nhân sâm lâu năm nữa. Lấy loại thượng hạng cho ta. Thuốc bổ xương cốt cũng lấy loại tốt nhất. Ta mua toàn bộ loại đó.”

Ông chủ nghe xong, miệng cười vui vẻ, đầy nhiệt tình. Ông ta kêu người đem trà thượng hạng ra cho nàng thưởng thức, rồi sai người đi lấy thuốc gối lại đem lên xe ngựa.

“ Vân Nhi tỷ, một canh giờ tới chưa vậy?” Nàng nâng ly trà lên thổi, nhấp một ngụm.

Ba người đang ngồi ngớ ra mà nhìn nàng, họ biết tiền thuốc nhất định sẽ do bọn kia trả: Cái này, có gọi là cướp bóc hay không?

Vân Nhi trả lời: “ Dạ, sắp hết rồi..” Chưa nói xong, một đám nam tử chạy vào thở hì hụt.

Hồ Điệp khẽ cười nhìn bọn họ, không thiếu tên nào. Nàng nhìn Diệu Hinh nói: “ Dìu Biểu đệ ta lên xe đi.” Quay nhìn Vân Nhi: “ Thu tiền.” Cả hai thư đồng làm việc của mình.

“ Đủ chưa?”

Vân Nhi nghe nàng hỏi thì gật đầu, tay cầm một sắp ngân phiếu, mỗi tờ 500 lượng. Hồ Điệp thấy bọn chúng định đi, liền kêu: “ Đi đâu? Chưa hết đâu, mà đi.”

“ Sao? Vẫn chưa xong?”

Hồ Điệp nắm tay Vân Nhi kéo đi ra cửa, miệng nói: “ Trả tiền thuốc thang, rồi đi.” Hai người leo lên xe ngựa đã chuẩn bị.

“ Sao? Tiền thuốc?”

“ Chuyện này, cứ tạm thời là vậy đi. Biểu đệ ta, mà bệnh hoài không khỏi thì đầu các ngươi và người nhà các ngươi coi chừng đó.” Hai chiếc xe ngựa lăn bánh đi.

“ Như vậy, mà chưa xong?” Bọn họ gào lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK