Sóc nhỏ đột nhiên có phòng riêng:
"Quao, nhà tự động!"
Thấy rõ Tống Hứa ngày ngày nhọc nhằn khổ sở tìm chỗ dừng chân, rắn bự thế mà dùng thân thể của mình xây phòng ở cho nàng, thật là một chú rắn làm người ta ấm lòng!
Rắn bự thông minh như vậy, có phải đã khôi phục chút rồi không?
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Đầu lưỡi Tống Hứa tốt hơn, nàng bắt đầu nói chuyện gấp bội để bù lại. Nàng suy nghĩ vài câu hỏi kiểm tra trí tuệ, dọc đường kiểm tra rắn bự. Có lúc rắn bự phối hợp một chút, có lúc lại không thèm để ý tới nàng, khiến kết quả kiểm tra trí lực của hắn lúc cao lúc thấp.
Hai người đã đi khỏi lãnh địa của Ô Mộc.
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Dòng sông nhỏ rộng bốn thước vắt ngang trước mắt, cũng không sâu bao nhiêu, chỉ là mùa xuân tới nên thượng du có tuyết tan, nước chảy xiết và rất lạnh.
Tống Hứa thò một chân xuống thử lập tức rụt lại ngay, nàng bắt đầu suy tính coi đi đường vòng thì mất bao lâu, hoặc làm một cái bè gỗ thì có khả năng thành công không.
Trong lúc nàng phân vân, rắn bự đã bơi xuống nước, thân thể hắn dài, bơi một mạch thì rất nhanh đã tới bờ bên kia, không hề có ý định chờ nàng. Nhưng sau khi lên bờ bên kia, hắn quay đầu nhìn về bờ bên này.
Tống Hứa hiểu ý hắn, đây là muốn nàng vịn lên thân thể hắn đi qua, tránh bị nước cuốn trôi. Tống Hứa vừa xuống nước đã bị chóp đuôi hắn quấn lấy, đẩy về hướng phần đuôi phía trước. Chóp đuôi còn đâm đâm phía sau nàng, thúc giục nàng mau tiến về phía trước.
Tống Hứa: "... a, đoán sai rồi!"
Thì ra là muốn nàng trực tiếp giẫm lên qua sông.
Sóc nhỏ giẫm lên cầu vượt làm bằng rắn băng qua con sông nhỏ rộng bốn thước này, chỉ ướt một chút xíu lông trên móng vuốt, thân rắn to dài nằm yên trong nước nâng nàng lên.
Sau khi qua sông, Ô Mộc tiếp tục trườn thẳng về phía trước, giống như chuyện vừa nãy vô cùng bình thường. Tống Hứa đè hắn lại, dùng da thú lau khắp người hắn cho khô ráo.
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Sau lần đó, khi nàng đi bên cạnh rắn bự luôn cảm thấy nội tâm chấn động khó tả. Vì sao đột nhiên rắn bự lại lấy thân mình làm cầu cho nàng qua sông?
Tống Hứa không còn nếm đồ ăn lung tung khiến lưỡi mình tê rát không nói chuyện được nữa, nhưng lần nào nghỉ ngơi Ô Mộc cũng cuộn người lại tạo ra một không gian vừa vặn bao trùm sóc nhỏ.
"Cốc cốc cốc." Sóc nhỏ ở bên trong hỏi:
"Ngôi nhà rắn ơi, ngươi có lạnh không?"
"Chủ trọ ơi, ngươi ngủ chưa?"
"Thật ra tiền thuê nhà tháng này ta muốn giảm một chút. Không phải ta nói chứ, cái phòng này quá chật hẹp, ánh sáng lại không tốt, cũng không nằm ở trung tâm thành phố. Phòng trọ ở ngoại ô sao tiền thuê lại đắt như vậy chứ?" Sóc nhỏ bắt đầu tự biên tự diễn.
Nàng lại nói những lời rắn bự nghe không hiểu. Tuy trời vẫn còn hơi lạnh nhưng Ô Mộc lại cảm thấy rất ấm áp, có một cục bông nhỏ mềm như nhung ầm ĩ dán sát lên bụng hắn ngủ thiếp đi. Cục bông ấy không ngừng tỏa ra hơi ấm, và không hề keo kiệt mà chia sẻ cho hắn.
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Tống Hứa ngủ dậy đẩy cửa phòng là đầu rắn ra xem xét bên ngoài, không khí thanh lãnh lập tức làm nàng tỉnh táo hẳn. Mọi thứ bên ngoài đều có chút ít vết nước đọng, hẳn là tối qua có mưa nhỏ.
Rắn bự cũng duỗi người, thân thể cuộn tròn dần tản ra, cả một vùng chỉ còn mỗi chỗ tối qua Tống Hứa nằm ngủ là khô ráo.
Ngôi nhà tự động của rắn bự tuy vừa chật chội vừa thiếu sáng nhưng che gió che mưa lại rất tốt.
Tống Hứa lau nước mưa trên người Ô Mộc:
"Lần sau chúng ta tìm cái hốc cây nào chen vào đi."
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Đồ ăn của Tống Hứa bắt đầu phong phú lên, vì từng mảng rừng lớn đã nở hoa rồi. Mật hoa là món được đông đảo các loài chim cùng động vật leo cây cỡ vừa và nhỏ ưu ái.
Loại cây này nở hoa màu trắng sữa, ban ngày mở ra, ban đêm khép lại, đóa hoa có hình loa, chen chúc với nhau thành từng chùm. Dưới đài hoa có rất nhiều mật, Tống Hứa cắn đài hoa ra, hút như ống hút, mật ngọt trong veo không ngán, hương thơm vương vấn trong miệng.
Cây hoa cúc cũng là một giống cây siêu cao như cây mật quả, khoảng chừng hơn ba mươi mét, trên thân có các loại hoa lan cộng sinh. Mùa xuân nó không có lá cây, chỉ toàn hoa với hoa. Đóa hoa màu vàng rất bắt mắt, quả thật là một cây kẹo que vàng ươm đứng sừng sững trong rừng, mời gọi bằng hữu bốn phương tám hướng tới nếm thử.
Nó hoan nghênh hết thảy bằng hữu có thể giúp nó thụ phấn, nhưng vị khách ăn mật bứt luôn cả hoa là Tống Hứa đây thì nó muốn ngăn cũng không được, chỉ có thể trầm mặc để nàng ăn thỏa thích, dù sao thì nó cũng có nhiều hoa lắm.
Tống Hứa cắm đầu hút mật, hút mãi hút mãi không muốn đi. Nàng vỗ vỗ phần rễ trồi lên kéo dài trên mặt đất dưới gốc đại thụ, nói với Ô Mộc:
"Đêm nay chúng ta chen vào đây ngủ đi."
"Gặp được địa điểm du lịch yêu thích thì nên ở lâu một chút."
Tống Hứa đầy tri kỷ sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho Ô Mộc, thu thập nhánh và lá cây làm cho hắn một cái lều che mưa giản dị phòng trường hợp mưa đêm. Sau đó khuya lơ khuya lắc thấy khó ngủ, nàng lại leo lên cây ăn thêm một bữa no nê.
Mấy cây này giống như cửa hàng tiện lợi giá rẻ mở suốt hai mươi bốn giờ vậy, ban đêm cũng có động vật nhỏ ghé ăn, Ô Mộc nằm dưới tàng cây ngẩng đầu nhìn lên trên, thấy bóng dáng sóc nhỏ đang lắc lư trên nhánh cây, còn nghe được nàng nhái theo tiếng chim kêu.