• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Gia Chi cụp máy xuống, tay đưa lên miệng cắn móng lộ rõ vẻ bối rối, lo lắng hiện rõ. Giao dịch của ả và Chủ tịch Trường Lam là để cho phía đối thủ thắng, đổi lại ả muốn nhờ giao dịch này, mượn tay Trường Lam để hại chết Bội Mễ. Chính vì vậy càng thôi thúc Gia Chi khát khao kế hoạch này thành công hơn bao giờ hết.

Chuyện tối hôm đó...

Tử Sâm và Bội Mễ đã hẹn nhau đến nhà hàng sang trọng đó, trong khi anh ra quầy xác nhận trước, Bội Mễ vào nhà vệ sinh nhưng lại thấy ngay Gia Chi vừa ra. Cô tò mò, ngập ngừng mà đi theo, cho đến khi thấy Gia Chi lại ngồi cùng bàn với chủ tịch tập đoàn Trường Lam. Lòng Bội Mễ nóng lên hơn bao giờ hết, chắc chắn có uẩn khúc gì, cô mon men lại gần phía cửa phòng, bật máy điện thoại lên ghi hình cuộc trò chuyện.

Từng lời thâm độc ý đồ của Gia Chi được chính miệng ả nói ra, Chỉ tịch Trường ngà ngà gật đầu đồng ý. Đoạn giao dịch, Gia Chi nói:

- Ngài nói vậy, thì tôi xin trình bày... Khu đất đó, nếu ngài muốn...Duẫn Gia Chi này sẽ giúp ngài có được

Vẻ mặt ông Trường hơi bất ngờ, đáp:

- Ha ha chuyện gì đây chứ?

Sau cùng Gia Chi đanh giọng:

- Tôi sẽ giúp tập đoàn ngài có được dự án thầu khu đất phía Nam của Chính phủ. Chỉ với một điều kiện, ngài giúp tôi... loại bỏ được con kì đà..

Chủ tịch Trường châm một điếu thuốc, phả khói ra mù mịt căn phòng rồi nói:

- Ai?


Gia Chi lấy ra một xấp ảnh, đặt lên bàn rồi để ông Trường xem qua. Vẻ mặt ông ta nhíu lại, nhìn đi nhìn lại:

- Cô gái này... Thật quen..

Ả ngồi cười toáng lên, khinh khỉnh:

- Không quen sao được... Lâm Bội Mễ- bạn gái hiện tại của Phó Chủ tịch Triệu gia- Triệu Tử Sâm

Trường Lam giật bắn, ném vội xấp ảnh ra, run run:

- Duẫn tổng... Cô đang đùa tôi sao? Kể từ xưa đến nay chưa một ai dám động vào Triệu gia.. Những kẻ cố tấn công hay gây hấn đều có kết cục thảm hại

Gia Chi nhăn mặt, thét:

- Là cái thá gì chứ? Ngài nghe tôi nói, một khi ngài có được khu đất này, lợi nhuận sẽ thu về gấp 3 gấp 5 hay 10 lần vốn ban đầu, khi ấy nếu tận dụng công tác truyền thông, tập đoàn Trường Lam có thể thoải mái mà so với Triệu gia... Lúc ấy ngài sợ cái gì nữa?

Ông Trường nghĩ đến những lợi ích, bắt đầu có những suy nghĩ hồ đồ dần. Cái vị trí độc tôn của các tập đoàn, bao thế hệ chưa ai phá được cái tên Triệu gia. Mơ ước thống trị, lăm le soán lấy vị trí của Triệu gia khiến ông mở miệng lắp bắp:

- Tôi.. Tôi phải làm gì với cô gái này?

Gia Chi đi lại cọ xát người vào Chủ tịch Trường, bàn tay mân mê sờ lên áo vest, đưa môi cọ cọ xuống dái tai ông, thỏ thẻ:

- Ngài đang có nước đi đúng, chủ tịch Trường ạ

Ả lấy ra một bức ảnh Bội Mễ, ánh mắt gằn vào nói:

- Tôi muốn ngay khi thắng thầu, lập tức con ả này phải bị dầm chết thì thôi... Chưa hết, ngày khởi công xây dựng dự án, ngài nghĩ sao nếu đem xác người phụ nữ của Phó Chủ tịch Triệu đã hóa tro, rải xuống cùng lớp đất thi công... Như vậy thì sẽ vô cùng phát tài đây...

Ông Trường hằm hè cười, ngà ngà:

- Lòng dạ đàn bà... Ha ha...

Bội Mễ thu ngay máy quay lại, rón rén bước đi khỏi khu vực đó. Trên mặt đầm đìa mồ hôi hột, hai ánh mắt bệch ra, trong đầu vẫn vang vảng về kế hoạch hãm hại cô của Gia Chi. Tiếng Tử Sâm vang lên gọi từ xa:

- Bội Mễ.. Bội Mễ..

Cô vẫn không nghe gì, ù tai trước mọi thứ. Tử Sâm chạy lại hỏi:

- Em đi đâu lâu thế? Anh đã tìm em mãi...

Anh đưa lên cầm bàn tay của cô, chúng lạnh toát và vẫn đang run khiến Tử Sâm không khỏi giật mình. Nam nhân đưa tay sờ lên khuôn mặt như mất hồn ấy, ánh mắt trìu mến liền sắc lại, đen kịt, như hiểu ra chuyện gì, giọng anh lạnh lại:

- Anh đưa em về...


Tối đó Bội Mễ vẫn chưa thể tin được cô sẽ bị hại chết một cách thảm hại đến như vậy, trong lòng dấy lên nỗi bất an.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, nghĩ lại chuyện tối qua nhưng Bội Mễ lại khá bình thản, có vẻ nó đang khiến cô thôi thúc hơn trong việc giành lấy khu đất bằng được.

Chính vì vậy mà ban nãy Bội Mễ đã cố ý nhắc khéo Gia Chi.

Gần đến ngày công bố giá thầu của hai tập đoàn. Tối đó tại một bar club, một người đàn ông tướng tá phong độ, đeo kính cận và mặc bộ vest, tay cầm điện thoại miệng vẫn nhấp rượu, thi thoảng nói:

- Ha ha vậy sao? Nghe có vẻ lần thầu này khốc liệt quá...

Bên đầu dây kia lại nói một hồi, sau mới chịu cúp máy. Nam nhân này là Trác Siêu- người trong ban chấp hành Trung Ương của Chính phủ, phụ trách về khu đất thầu lần này. Người hẹn đã tới, không ai khác ngoài Gia Chi, ả hôm nay ăn mặc có chút là nóng bỏng, cất giọng yêu kiều:

- Ngài Trác... Ngài đã đến rồi ạ?

Trác Siêu lộ khuôn mặt đểu cáng, nói:

- Duẫn Tổng.. Tôi mới đến

Gia Chi xán ngay lại ngồi gần, nâng ly lên rồi thỏ thẻ:

- Thật vinh dự cho Gia Chi này... Xin chúc ngài một ly...

Trác Siêu vừa uống, vừa nhìn vào khuôn mặt ả. Xong nam nhân cất giọng bỡn cợt:

- Hầy... Cuộc gặp như này thật không phải, sắp đến ngày công bố...

Bàn tay Trác Siêu đưa lên rờ vào bắp tay trắng của Gia Chi, giọng khà khà:

- Nhưng vì người đẹp là Duẫn Tổng đây đích thân mời... Nên tôi sao từ chối?

Gia Chi quay mặt khẽ cười nhếch lên, rồi lại chưng giọng thỏ thẻ:

- Ngài thật là... Hôm nay tới đây, Gia Chi có chuyện mong ngài ưu ái cho...

Trác Siêu khuôn mặt đanh lại, rồi cũng giãn ra, hỏi:

- Là chuyện gì vậy người đẹp?

Ả nũng nịu:

- Lần tới là hai tập đoàn sẽ đấu thầu xem ai sẽ có được khu đất đó... Dù có là gì, mong ngài chiếu cố cho tập đoàn Trường Lam...

Trác Siêu cười hắng, hỏi:


- Chẳng phải Duẫn Tổng và tập đoàn của mình là đối thủ với Trường Lam sao?

Ả uốn éo, cọ người gần vào Trác Siêu, nói:

- Ngài đừng quan tâm.. Chỉ cần ngài chiếu cô cho Trường Lam, để tập đoàn họ có được khu đất phía Nam lần này... Gia Chi này, xin đáp ứng nhu cầu của ngài...

Ngón tay ả đưa xuống vân vê lên ngực rắn của Trác Siêu sau lớp áo sơ mi. Nam nhân rót đầy ly rượu, đưa lên, tà tà nói:

- Cụng ly chứ người đẹp?

Ả ngay lập tức nốc cạn, ánh mắt Trác Siêu quan sát lấy hành động đó rồi nhếch cười. Ngay sau đó cơ thể ả nóng rực lên, bắt đầu cọ xát, thậm chí ngồi hẳn lên người Trác Siêu, nỉ non:

- Ưm..

Trác Siêu cố tránh, búng tay, sau đó là hai người đàn ông đi vào, đỡ lấy Gia Chi đang quằn quại mê man vì tác dụng của xuân dược. Trác Siêu châm một điếu thuốc, trở thành dáng vẻ ngạo tàn, khác hẳn vẻ ban nãy, hỏi:

- Ghi âm lại chưa?

Hai người vệ sĩ đồng thanh đáp:

- Thưa ngài đã rõ

Trác Siêu nói tiếp:

- Tí nhớ ghép giọng tôi thật nghiêm nghị vào, bỏ mấy câu tôi nói ban nãy đi, cho thành một video hoàn hảo, gửi cho Phó Chủ tịch Triệu

Trác Siêu nhìn xuống khuôn mặt ả đang đắm dục vọng, phì khói thuốc rồi nói:

- Đem ả đi.. Cho người thỏa mãn. Làm sạch sẽ một chút

Cả hai vệ sĩ đồng thanh đáp:

- Rõ thưa ngài




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK