“Giờ xong việc rồi đúng không?” Tào Diệp không nhìn địa điểm quay phim nữa, hỏi Từ An Kiều, “Sau còn nữa không?”
“Hết rồi, ba cảnh quay xong cả rồi, sau đó chuyển cảnh là được, nhiều cảnh đua xe của diễn viên quần chúng trước đó có thể giữ lại, lần này chủ yếu quay cảnh Lương Tư Triết lộ mặt, bớt việc hơn lần kia nhiều…” Từ An Kiều nhìn Lương Tư Triết, đề nghị, “Tư Triết đến chỗ đạo diễn, chúng ta cũng qua nói vài câu?”
Tào Diệp nghiêng mặt nhìn thoáng qua Lương Tư Triết đằng kia, khoảng cách mấy mét ở giữa có mấy nhân viên đang đứng, chặn hơn phân nửa tầm nhìn, nhưng vẫn có thể nhìn thấy Lương Tư Triết hơi khom người, đang cúi đầu nhìn màn hình máy quan sát trước mặt đạo diễn.
“Anh đi đi, xong việc rồi tôi về đây, hơi buồn ngủ.” Tào Diệp nói muốn đi, định quay người đã thấy Tống Thanh Ngôn chạy chậm tới, chạy hơi vội, vẫn chưa chạy đến nơi đã kêu một tiếng “Sếp Tào”.
Cô vừa đến, Tào Diệp đã biết Lương Tư Triết nhìn thấy mình rồi, rõ ràng lúc nãy anh ta cũng không nhìn về phía mình, không biết phát hiện lúc nào.
“Chạy vội thế,” Tào Diệp dừng bước nhìn cô, cười với Tống Thanh Ngôn một tiếng, “Tìm tôi có việc à?”
Tống Thanh Ngôn gật đầu như giã tỏi: “Anh Tư Triết bảo em mời anh qua.”
Từ An Kiều nghe xong cũng tiện thể khuyên nhủ: “Tư Triết đặc biệt tìm người tới đây mời, sếp Tào cũng không thể không nể mặt được.”
“Anh ta nói mời?” Tào Diệp cười, rõ ràng không tin lời giải thích này, “Không thể nào?”
“Thì… ý tứ là thế.” Tống Thanh Ngôn cười ngượng ngùng, nhớ lại hình như Lương Tư Triết không nói mời, giọng điệu kia rõ ràng là muốn cô bắt sếp Tiểu Tào qua.
“Được thôi, tôi qua xem sao.” Tào Diệp nói.
Không quan tâm có phải mời không, nếu Lương Tư Triết tìm người đến đây rồi, cậu nên qua đó trò chuyện đôi câu, đoàn làm phim nhiều người nhiều miệng, về sau chuyện này thêm mắm dặm muối nói ra ngoài, ai biết lại xuất hiện tin đồn gì.
Trên đường đi tới có mấy người cầm camera đợi bên cạnh, thấy Tào Diệp đến đều rặt vẻ kinh ngạc gọi một tiếng “Sếp Tào”.
Người bên ngoài công ty có lẽ không rõ phân công của Lomond, nhưng mấy người họ được phòng tuyên phát cử đến đi theo đoàn phim, trong lòng rất rõ, dựa theo tình huống bình thường, giờ này Tào Diệp tuyệt đối sẽ không xuất hiện tại hiện trường quay phim.
Dù rằng trong lòng kinh ngạc cũng không dám hỏi nhiều, mấy người kéo Tống Thanh Ngôn lại, hỏi cô Lương Tư Triết có thể nhận một cuộc phỏng vấn ngắn ở hiện trường không, để tuyên truyền hậu kỳ.
Tống Thanh Ngôn lộ vẻ khó xử: “Tôi cũng không dám quyết định, các chị có dàn ý phỏng vấn không? Tôi cầm đến cho anh Tư Triết xem thử.”
“Chỉ mấy câu hỏi, không có gì nhạy cảm,” Cô gái của nhóm tuyên truyền đưa câu hỏi chụp trong điện thoại cho Tống Thanh Ngôn nhìn, “Trước đó không có giấy bút, tạm thời liệt kê ra trong điện thoại.
Từ An Kiều ở bên cạnh nghĩ kế cho mấy cô: “Sếp Tào của các cô ở đây, muốn phỏng vấn Lương Tư Triết, còn không phải là một câu nói của nhà đầu tư.”
Mấy người của Lomond lập tức chuyển ánh mắt lên lão đại nhà mình, ra chiều mong đợi chờ cậu lên tiếng đi giải quyết Lương Tư Triết.
“Đừng trông cậy vào tôi,” Tào Diệp nở nụ cười với họ, ánh mắt nhìn nơi khác, “Tôi không làm chủ được Lương Tư Triết.”
Nếu là người bình thường, đối mặt với cấp dưới dù thế nào cũng phải bất chấp khó khăn ôm lấy chuyện để giữ thể diện cho mình, nhưng cậu lại như thể chẳng thèm để ý, trong giọng nói không có ý trịch thượng, giống như chỉ là lời nói đùa nhàn nhã.
Ngược lại là Từ An Kiều ở bên cạnh giữ mặt mũi thay cậu: “Tôi nói này sếp Tiểu Tào cậu khiêm tốn quá, theo tôi thấy chỉ cần cậu lên tiếng, Lương Tư Triết nhất định sẽ nể mặt cậu.”
“Thật sao,” Tào Diệp cười nói, tự phá đám bảo, “Vậy thì khó nói.”
Lúc đi tới Lương Tư Triết đã xem hết đoạn chiếu lại, lúc này đang dựa người vào mép bàn nói chuyện với Tăng Nhiên.
Anh vừa lăn vài vòng trên mặt đất ngoài trời mưa, khắp người đều ướt đẫm còn dính nước bùn, vốn phải là hóa trang nhếch nhác, nhưng phối hợp với vết sẹo dữ tợn được vẽ trên mặt anh, trên người lại có thêm khí chất du côn.
Vừa rồi tiếng nói chuyện của Từ An Kiều không nhỏ, bị anh nghe được nửa câu.
Thấy Tào Diệp đi tới, Lương Tư Triết ngước mắt nhìn cậu hỏi một câu: “Nể mặt gì cơ?”
Từ An Kiều là nhà sản xuất danh xứng với thực, chẳng những quan tâm sản xuất mà còn lo tuyên truyền phát hành, thấy Lương Tư Triết chủ động hỏi thì bắt lấy thời cơ nói: “Nhóm tuyên truyền muốn chọn một cảnh của cậu, định nhờ sếp Tiểu Tào tìm cậu nói giúp, chúng tôi đang đoán cậu có nể mặt cậu ấy không.”
Lương Tư Triết nhìn Tào Diệp cười nói: “Nếu đã nói thế, vậy tôi không nể cũng phải nể.”
“Không liên quan đến tôi nhé,” Tào Diệp rũ sạch mình, “Tôi cũng chưa đồng ý sẽ nói giúp, có nhận phỏng vấn hay không anh tự quyết là được.”
“Lại đây, phỏng vấn gì nào?” Lương Tư Triết kéo khăn tắm vắt trên vai xuống, cuộn lại ném qua không trung cho Tống Thanh Ngôn.
Quần áo trên người anh bị nước mưa thấm ướt, áo thun màu đen dán lên người, thấp thoáng hiện ra đường nét cơ bắp.
“Có cần băng bó vết thương trước rồi quay không ạ?” Tống Thanh Ngôn bắt được khăn tắm, vẫn lo lắng chuyện vết thương, “Cũng không chậm trễ nhiều thời gian mà?”
“Có thể bảo nhân viên y tế tới đây băng bó cho anh Lương không?” Cô gái quay video do dự đưa ra yêu cầu, “Thì… vừa băng bó vừa quay, được không?” Lời nói không có sức lực, bởi vì không nắm chắc yêu cầu này có khiến Lương Tư Triết ghét không.
Tống Thanh Ngôn cũng không dám tự quyết định, ngẩng đầu nhìn Lương Tư Triết.
“Như vậy thu hút hơn đúng không?” Lương Tư Triết cười, “Được chứ, có thể.”
Thấy Lương Tư Triết đồng ý phỏng vấn, mấy người lập tức bắt đầu bận rộn.
Tống Thanh Ngôn xòe ô, chạy tới xe cấp cứu gọi bác sĩ đến, mấy người quay video vội vàng động tác nhanh nhẹn chống giá ba chân lên, đặt camera lên chỉnh tiêu cự, ngay cả Từ An Kiều cũng không rảnh rỗi, chủ động đi gọi nhân viên ánh sáng đến chiếu sáng.
Tăng Nhiên đứng dậy nói với Tào Diệp vài câu về chuyện quay thế, rồi thảo luận biên tập hậu kỳ với phó đạo diễn bên cạnh.
Trong thời gian ngắn hiện trường bận rộn chỉ còn lại hai người họ rảnh rỗi, Lương Tư Triết vẫn nghiêng người dựa vào mép bàn, nhìn Tào Diệp hỏi: “Muộn thế này còn tới đây giám sát quay phim?”
Tào Diệp liếc anh một cái: “Không phải muộn thế này anh cũng đang quay phim à?”
“Cái này khác nhau mà,” Lương Tư Triết cười, “Tôi là diễn viên, trời mưa nửa đêm quay phim là bất đắc dĩ, còn cậu…” Anh nhìn Tào Diệp, giọng nói cố ý dừng một lát, nhiều năm đối phó với truyền thông như thế, anh đã biết rõ làm thế nào để dụ người.
Tào Diệp vốn đang nhìn về nơi khác thấy anh dừng lại một lát không nói chuyện, quả nhiên ánh mắt trở lại trên mặt anh: “Tôi làm sao?”
“Cậu ấy mà…” Lương Tư Triết nhìn cậu, nghiêng nửa người trên về phía cậu, thấp giọng nói tiếp lời trước đó, “Cố ý tới đây nhìn tôi?”
Lúc giọng anh trầm xuống có vẻ rất có cảm xúc, truyền thông đã từng bình luận rằng anh có một chất giọng hay thích hợp để độc thoại trong phim văn nghệ.
Tào Diệp không muốn bình luận về việc có phù hợp để độc thoại hay không, nhưng giọng nói kia bây giờ gãi màng nhĩ cậu hơi ngứa.
Tào Diệp cười một tiếng: “Anh nghĩ nhiều quá.”
“Thật sao?” Lương Tư Triết cũng cười, “Nếu không thì tôi không nghĩ ra lý do gì mà cậu dầm mưa tới đây muộn như vậy.”
Lại nữa, mặc dù là giọng điệu bình thường nghe nhiều thành quen, nhưng nội dung nói chuyện luôn có ý khiến người ta khó xử, như thể ép cậu thừa nhận điều gì đó.
Tào Diệp không chui vào tròng của anh, nhìn hạt mưa rơi tí tách tí tách bên ngoài lều che mưa, giọng điệu bình thường đáp: “Trời mưa quay cảnh đua xe điều động lớn như thế dễ xảy ra chuyện, tôi tới hiện trường xem thử.”
“À,” Lương Tư Triết gật đầu, lại nói, “Đạo diễn Tăng nói phiên bản trước cậu không đến khi quay cảnh này.”
“Phiên bản trước…” Tào Diệp nhất thời nghẹn lời, lông mày nhíu lại giải thích, “Phiên bản trước tôi không đến, không phải đã xảy ra chuyện à, lần này…” Nói được nửa câu cậu dừng lại, thầm nghĩ mình đang vội vã rũ sạch cái gì đây, có vẻ như đang chột dạ, thật sự bị Lương Tư Triết dắt mũi rồi.
Cậu dứt khoát không giải thích nữa, chuyển chủ đề, dùng ngay câu hỏi của Lương Tư Triết đáp lại một câu: “… Được thôi, tôi tới nhìn anh thì sao?” Cậu cũng muốn xem thử Lương Tư Triết còn muốn nói thế nào.
Lương Tư Triết không nói gì, cười như không cười nhìn cậu.
Tào Diệp cũng nhìn anh, thái độ thản nhiên: “Là anh chủ động nói làm lành, tôi đến tham ban thì có gì khó hiểu?”
Lương Tư Triết cười một tiếng: “Đến nhìn tôi không có gì khó hiểu, đến nhìn tôi lại không chịu thừa nhận mới khó hiểu.” Tiếng nói hơi trầm, ngữ điệu chậm rãi, mang theo ý cười không dễ phát hiện.
Một cuộc trò chuyện bị anh làm như chơi cờ, Tào Diệp cảm thấy anh giống như ném quân cờ, từng bước một, cẩn thận từng bước, rõ ràng trông có vẻ hờ hững, nhưng phải vây mình đến góc chết mới bằng lòng thôi.
Người này thật là… Khi nào thì trở nên như vậy? Cảm giác mình như con mồi bị nhốt.
với một người đàn ông mà nói, cảm giác này cũng không mấy dễ chịu, thậm chí khiến cậu hơi cáu kỉnh.
Cậu không nhịn được chọc Lương Tư Triết một câu: “Tán gẫu thôi mà cũng cẩn thận từng bước, anh làm mích lòng truyền thông như thế đúng không?”
Lương Tư Triết nghe xong, đầu tiên ngẩn ra một lát, ngay sao đó nghiêng mặt cười một tiếng: “Vậy cũng không phải, nói chuyện với họ tôi mới lười động não nhiều.”
“Ngày nào cũng nói như vậy có mệt không?”
“Vẫn ổn,” Lương Tư Triết quay sang nhìn cậu, “Thôi, không trêu cậu nữa, giận thật à?”
“Không đến mức đó…” Nói còn chưa dứt lời, Tống Thanh Ngôn dẫn theo bác sĩ đến đây rồi, Tào Diệp dời bước sang bên cạnh chường chỗ.
Thấy có người ngoài tới đây, hai người rất ăn ý im lặng.
Ống kính và ánh đèn đều vào vị trí, buổi phỏng vấn sắp bắt đầu.
Bác sĩ ngồi trên ghế, bắt đầu khử trùng vết thương trên cánh tay cho Lương Tư Triết, mặc dù miệng vết thương không sâu, nhưng diện tích trầy xát rất lớn, hơn nữa còn dính đất cát.
Bác sĩ cầm kẹp và iodophor xử lý vết thương cho Lương Tư Triết, toàn bộ quá trình Lương Tư Triết không lên tiếng, biểu cảm cũng không có gì thay đổi, nhưng các mạch máu màu xanh nổi rõ ràng ở cẳng tay khiến Tào Diệp biết quá trình này có lẽ không dễ chịu như thế.
Người phỏng vấn đặt câu hỏi dựa theo dàn ý đã lên kế hoạch: “Tư Triết lần đầu tiên anh quay cảnh đánh nhau, có cảm nhận gì khác không?’
“Cảnh đánh nhau à, cảm nhận cũng vậy thôi,” Giọng điệu Lương Tư Triết thả lỏng, giống như đang nói chuyện phiếm, “Khi diễn thì không khác gì những cảnh quay khác, nếu nhất định phải nói khác biệt, chắc là đau, hơn nữa còn có phần đã ghiền.”
Người phỏng vấn tiếp lời của anh hỏi: “Là đánh thắng đã ghiền sao?”
“Đúng rồi,” Lương Tư Triết nhìn ống kính cười một tiếng, “Dù sao có thể vung tay vung chân đánh, sẽ không bị ai ngăn cản, cũng không cần lo lắng ngày mai sẽ lên trang đầu, vừa nghĩ như thế đã cảm thấy rất đã ghiền.”
Anh chủ động nhắc đến chuyện năm đó vì đánh nhau mà leo lên trang đầu, trong thời gian ngắn người ở đây đều sửng sốt, ngay cả bác sĩ phụ trách xử lý vết thương sau khi nghe xong cũng tạm dừng động tác vốn rất thành thạo.
Tống Thanh Ngôn phản ứng lại, sau đó lập tức lo lắng quá độ tới ngăn cản: “Xóa đoạn vừa rồi đi, chúng ta làm lại.”
“Đừng, xóa làm gì,” Vẻ mặt Lương Tư Triết không có gì thay đổi, trái lại cười nói, “Khán giả thích xem cái này, hỏi tiếp đi.”
Tống Thanh Ngôn không quyết đoán nói một không nói hai như Hứa Vân Sơ, Lương Tư Triết vừa lên tiếng cô đã tiêu tan hết khí thế, ngược lại dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Tào Diệp.
Lúc này cô hoàn toàn quên Tào Diệp là người bên Lomond, không biết làm sao một lòng nghĩ cậu sẽ đứng về phía Lương Tư Triết.
Cô gái phụ trách phỏng vấn cũng quay đầu nhìn Tào Diệp, đợi cậu mở lời ủng hộ tuyên truyền – Lương Tư Triết chủ động phối hợp tạo chủ đề, dựa vào câu trả lời vừa rồi của anh, lượng phát sóng và độ quan tâm của video này có thể hình dung được, đoạn trả lời này tuyệt đối không thể xóa.
Tào Diệp hơi đau đầu, rõ ràng là chuyện Lương Tư Triết chọn, áp lực của hai phe lại rơi xuống người mình.
Cố tình Lương Tư Triết xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, lúc này cũng ngước mắt nhìn cậu hỏi một câu: “Sếp Tào nghĩ sao?”
Tôi nghĩ anh đừng nên nói lung tung, Tào Diệp thầm nghĩ.
Người này tốt xấu gì cũng ra mắt mười năm rồi, nên nói gì và không nên nói gì trước ống kính, phải rõ ràng hơn bất cứ ai mới phải.
Vả lại với cách nói cẩn thận từng bước của anh, đối phó phỏng vấn phải thuận buồm xuôi gió mới đúng – cho nên vừa rồi cố tình nói vậy chứ gì? Cố ý kiếm chuyện khiến cậu khó xử đúng không?
Nhưng suy nghĩ một lát cậu vẫn không nói ra câu “Tôi cảm thấy anh nói đúng”, suy cho cùng không đành lòng nhìn anh bị dư luận tấn công lần nữa, cậu ngẫm nghĩ rồi nhìn Tống Thanh Ngôn nói: “Có thể biên tập sau khi phỏng vấn, trước khi đăng sẽ cho các cô xem xét và xác nhận, yên tâm đi.”
“À vậy thì tốt quá, cảm ơn sếp Tào!” Tống Thanh Ngôn chắp tay trước ngực lắc với cậu, nhìn ra được thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Lương Tư Triết không nhìn mặt cậu nữa, nghiêng mặt đi nở nụ cười, trong mũi phát ra tiếng hừ rất nhỏ, nụ cười này của anh khiến Tào Diệp nhận ra câu nói vừa rồi của mình lại để anh đạt được mục đích.
Sớm biết nên để anh ta gieo gió gặt bão, mình cứ chạy đến cứu trận làm gì chứ… Tào Diệp thầm nghĩ, quay về cắt video ra, Hứa Vân Sơ sao có thể mặc kệ cuộc phỏng vấn này truyền ra ngoài, chuyện này vốn không đến lượt mình nhọc lòng.
Nhưng trong phòng khách sạn nhiều năm trước, tận mắt nhìn thấy Lương Tư Triết bị dư luận vây quanh chửi rửa, tâm trạng lúc đó đến giờ cậu vẫn nhớ rất rõ.
Từng một lần có chuyện, dù thế nào cậu cũng không thể thuyết phục bản thân nhìn cảnh đó xảy ra một lần nữa.
Mặc dù bây giờ Lương Tư Triết cũng không phải một thân một mình như khi đó nữa.
Danh Sách Chương: