Những lời này, không có bất kì hoa ngôn xảo ngữ nào, cũng không có gì mới lạ, nhưng lúc ấy lại cảm thấy nội tâm rất vui vẻ, rất cảm động, cảm thấy người này ấm áp như mặt trời, chỉ cần tới gần nàng, xung quanh sẽ trở nên ấm áp.
Ta không có quyền quyết định số mệnh của mình, sinh ra trong gia đình danh giá, đâu đâu cũng toàn tranh đấu, nói thật, ta đã sớm chán ghét thậm chí là căm hận.
Làm nam tử, ta cũng từng mơ mộng không thực tế, ảo tưởng tương lai ta có thể sống tự do tự tại, nhưng càng trưởng thành, giấc mộng này cũng dần tan vỡ, vĩnh viễn không thể thực hiện.
Mẫu thân và phụ thân muốn dùng sự tồn tại của ta để duy trì vinh quang cho gia tộc, ta thành thân với ai, không phải là điều có ta thể được tự do quyết định, thậm chí ta đã học xong nhẫn nhục chịu đựng.
Cuộc sống như kéo dài như vậy cho đến khi người kia xuất hiện.
Nàng giống như một tên đăng đồ lãng tử, luôn nở một nụ cười tuỳ tiện.
Người như vậy, sớm nên bị kéo ra ngoài đánh chết.
Nếu là ngày xưa, ta chắc hẳn sẽ sợ tới mức kêu người tới.
Nhưng ta lại không làm như vậy, đơn giản là vì thấy trong đáy mắt nàng có chút sửng sốt, thậm chí còn có bi thương.
Nàng cũng không kinh hoảng mà bỏ chạy lấy người, chỉ nhanh chóng chạy ra sau bình phong, giống như muốn thể hiện mình là người biết thủ lễ.
Nàng lại không có hổ thẹn nên có của người thủ lễ, ngược lại còn mỉm cười nói.
"Ngươi thật sự rất đẹp giống như trong lời đồn vậy.
Nếu ngươi chưa thành thân, vậy gả cho ta đi.
Ta không có phu lang, trong nhà ngay cả người ấm phòng cũng không có."
Ta không trả lời, chỉ là trốn trong nước, gắt gao nhìn chằm chằm người sau bình phong.
Nàng giống như cũng không cần ta trả lời, lại nói tiếp.
"Ta a, ghét nhất thê thiếp thành đàn, hai người cùng sống đơn giản không phải tốt hơn sao, ngươi nói đúng không? Nhất thế nhất song nhân, nam tử các ngươi không phải luôn treo câu này bên miệng sao?"
Ta đang đợi nàng nhanh chóng đi ra ngoài.
Nước đã bắt đầu lạnh, ta có thể đoán được nếu người này còn không đi, thứ chờ đợi ta sẽ là ốm đau bệnh tật trên giường.
Như vậy hôn kỳ sẽ không thể cử hành theo đúng dự đoán.
* * *
Ngày thứ hai từ sau khi người này bị đuổi ra khỏi phủ, ta cũng bị bệnh, lúc nằm ở trên giường đã tốt hơn một chút.
Hôn kỳ cũng bởi vì vậy mà không thể không chậm lại.
Mà việc phụ thân lo lắng rốt cuộc đã xảy ra.
Nam nhân trong phủ cũng không phải là người biết an phận, có một số việc, bọn họ đều hận không thể đỡ phong bắt ảnh, miêu tả sinh động, giống như chính mắt nhìn thấy, khiến người khác mất hết thanh danh.
Ta biết phụ thân sẽ oán hận, thậm chí còn hận không thể đoạn tuyệt quan hệ phụ tử với ta.
Nhưng những điều đó, ta đều không để bụng.
Ở trong phủ một đoạn thời gian dài, ta vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề.
Nam nhân trong phủ, thậm chí là nam nhân trên thế gian, đều chỉ vì tranh giành thê chủ mà cả người đầy thủ đoạn, thậm chí tranh đến ngươi chết ta sống, cá chết lưới rách.
Như vậy thật sự không mệt sao?
Người ta sắp gả, ta biết tên họ của nàng, nhưng ta lại chưa từng thích nàng.
Trong nhà nàng đã có hai thiếp một hầu, ta gả qua đó chẳng qua cũng chỉ thêm một người tranh sủng mà.
Như vậy có nghĩa gì?
Phụ thân vẫn luôn đợi ta giải thích ta trong sạch, nhưng ta lại không thể mở miệng.
Nhà của nàng chỉ có bốn vách tường, ngay cả đồ dùng cũng không có, trong sân mọc đầy cỏ dại và rêu xanh.
Nhà rất nhỏ, nhìn sơ một lượt, chỉ có một căn phòng mà thôi.
Phòng bếp lại rất dơ, trên tường cũng đen hôi, bệ bếp cũng giống như rất lâu không dùng, nhìn ra được người này không lưu luyến gia đình, không thường ở nhà ăn cơm, chỉ về ngủ một chút.
Ta thấy sự kinh ngạc trong đáy mắt nàng, sau đó cảm xúc dần dần biến thành kinh hỉ, cuối cùng nàng vò đầu cười ngây ngô.
Nàng nói.
Ngươi tên là Hứa Chuỗi Ngọc đúng không.
Ta tên là Hàn Ngọc Sanh.
Đây là nhà của ta, tuy rằng bây giờ rất dơ bẩn, lộn xộn nhưng ta bảo đảm sẽ dọn dẹp ngăn nắp lại.
Cha mẹ ta đều đã mất, ta cũng không có họ hàng, nhưng ta thề, ta tuyệt đối không phụ ngươi, nếu không sẽ không được chết tử tế.
Ta chỉ gật đầu nói.
"Hy vọng ngươi có thể nhớ rõ lời nói của mình."
Từ ngày đó, nàng bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.
Biết ta nấu ăn không ngon, nàng liền tự mình xuống bếp nấu cơm, ta chỉ ngồi một bên, nàng ở trong sân dọn dẹp một chút, nhổ hết cỏ dại, rửa sạch rêu xanh trên phiến đá.
Trong sân cũng dần trở nên gọn gàng.
Sau này, nàng đi ra ngoài.
Lúc trở về, còn mang theo một cái lu nước.
Ta không nói gì, chỉ là nhìn nàng.
Nàng giống như có chút ngượng ngùng, tay chân hoảng loạn, sau đó lại gãi đầu, ấp a ấp úng nói.
"Chuỗi Ngọc, ta chưa tìm được việc làm, không có đủ tiền mua thứ khác, ta biết ngươi vẫn luôn hy vọng trong sân có lu nước.
Tuy rằng..
Nó bị mẻ một chút, nhưng vẫn có thể dùng, thật sự..
Chuỗi Ngọc, ta thực xin lỗi ngươi, sau này ta sẽ kiếm nhiều tiền về, sau đó chúng ta có thể sống tốt hơn một chút."
Nàng nắm tay của ta, đôi mắt nhìn chằm chằm vết chai mỏng do làm việc nặng trên tay ta, có chút đau lòng.
Ta nhìn nàng, không nói ra những lời nói trong lòng.
Từ lúc thấy biểu tình đau lòng của nàng khi thấy ta làm việc, ta vẫn luôn nghĩ, nếu lúc trước người gả cho nàng không phải ta, không phải người sống trong nhung lụa chỉ biết cầm kỳ thư họa, chứ hoàn toàn không biết làm việc nhà, mà là một người sống trong gia đình bình thường, biết xử lý thỏa đáng những việc trong nhà, có lẽ nàng cũng sẽ không vất vả đến như vậy.
Hoặc là, bây giờ nàng có một hài tử, là người có quan hệ huyết thống thật sự, chứ không phải nuôi một cái ấm sắc thuốc như ta.
Thật ra, là ta liên lụy nàng.
Nhưng mà, ta sẽ không nói nói nàng.
Nàng vẫn luôn không biết chuyện ta liên lụy nàng, lại luôn áy náy với ta, chuyện gì cũng nghe ta, lúc ta làm việc nàng đều sẽ ở bên cạnh, lo lắng ta không cẩn thận rồi bị thương.
Ta luôn để mặc nàng áy náy, hưởng thụ nàng đối tốt với ta.
Ta như vậy, còn không bằng những nam nhân đó trong phủ.
Cuộc sống vẫn luôn liên tục như vậy cho đến một ngày, nàng ra ngoài.
Lần đi này, mất một khoảng thời gian rất dài.
Sau đó, nàng thay đổi.
Hàn Ngọc Sanh như vậy nhìn vô cùng xa lạ.
Ta sờ bụng, rất nhớ Hàn Ngọc Sanh của trước kia.
Ta biết nàng vẫn luôn hy vọng hai chúng ta có một đứa con, chỉ là đứa nhỏ này tới hơi chậm một chút, tới trễ đến mức người mong đợi đứa nhỏ này đã không còn nữa.
Có hài tử, ta trở nên thực xấu.
Mỗi lần gánh nước, nhìn thấy mình trong nước, ta đều ngây người ở đó rất lâu.
Ta cười khổ, chỉ vào người trong nước.
Bởi vì ngươi xấu như vậy, nên nàng sẽ không về nữa, ngươi biết không? Ngươi còn cười cái gì? Có gì buồn cười?
Ta tức giận ngồi xuống đất, không còn sức đứng lên.
"Ngươi biết không? Ta mới vừa thấy người kia ở tiệm ăn trong thị trấn."
"Ai?"
Lúc đầu ta còn không để ý, giọng nói lại càng lúc càng lớn.
Ta nhìn qua, thấy hai người đang nói chuyện luôn liếc nhìn ta.
"Chính là nữ nhân gọi là Hàn Ngọc Sanh đó."
Ta chưa nghe hết câu tiếp theo, lúc biết nơi nàng đang ở, đột nhiên ta liền có sức lực đứng dậy, cẩn thận đi về nhà, bàn tay run rẩy vì nôn nóng, mở ngăn tủ, lấy ngân lượng từ trong góc cuối cùng ra.
Ta cất giấu bạc trên người, đến cả túi tiền cũng dấu không được.
Bụng đã có chút đau.
Nhìn gương đồng, người trong gương đồng có khuôn mặt tái nhợt phát sưng, xấu xí không chịu được.
Ta lấy phấn đã rất lâu không dùng thoa lên mặt, rồi lại thoa thêm chút son.
Người trong gương đồng mới đẹp hơn một chút.
Ta cười trước gương một cái, thực vừa lòng đi ra ngoài.
Hài tử sắp ra đời, mẫu thân của nó cũng nên ở bên cạnh.
Để sau khi hài tử được sinh ra, nàng sẽ ôm nó cười vui vẻ, sau đó..
Ta nhịn không được cười cười, mặt hơi nóng lên.
Sau đó, chúng ta một nhà ba người có thể sống khoái hoạt vui sướng ở bên nhau.
Cho dù là bần cùng hay phú quý, chỉ cần có ngươi, đều được.
Ngày hài tử ra đời, thời tiết không được tốt lắm.
Cuối cùng nàng vẫn không về.
Ta ôm hài tử, gian nan ngồi trên ngạch cửa, thất thần nhìn mọi thứ trong sân.
Cái lu nước trong sân vẫn còn ở đó.
"Con của ta, ngươi phải nhớ kỹ, trước kia nương của ngươi từng ở đây nhổ cỏ dại, nàng còn nấu cơm trong phòng bếp, chúng ta còn ngồi trong sân cùng nhau ngắm trăng.
Tuy nàng nghèo đến mức ngay cả cây trâm cũng mua không nổi, nhưng nàng đã hứa với ta, chờ sau này có tiền sẽ mua cho ta một cây trâm thật đẹp.
Nàng nói ta ăn mặc quá mộc mạc, nói ta lớn lên đẹp, là nàng hại ta."
Ta cúi đầu, hôn tiểu gia hỏa trong lòng ngực.
Tiểu hài tử mũi cao, cực kỳ giống Hàn Ngọc Sanh.
Hài tử như vậy, chắc là nàng sẽ rất thích.
"Sau này, nếu như ngươi nhìn thấy nương của ngươi, nhớ nói với nàng, ta vẫn đang đợi nàng.
Cho dù ta đã chết, ta vẫn sẽ ở đây chờ nàng."
Sau này, ta còn ôm hài tử, đứng trong góc nàng không nhìn thấy, trộm nhìn nàng.
Nhìn nàng ôm nam nhân trong ngực vừa nói vừa cười, từ từ đi qua trước mặt ta.
Sau đó lại nghe nói nàng bị bỏ tù, ta ôm hài tử, đem theo nữ nhi hồng và gà nướng nàng thích ăn nhất, định đi thăm nàng.
"Con à, bây giờ bên cạnh nương của ngươi không còn ai, chúng ta đi thăm nàng.
Sau này nàng ra tù, ta sẽ kêu nương ngươi đặt cho ngươi cái tên dễ nghe."
Ta ôm hài tử lên đường.
Còn chưa đến nhà giam, hài tử vốn yếu ớt đã chịu không nỗi mà bệnh chết.
Ta chôn hài tử bên ngoài nhà giam, để hài tử có thể ở cùng nàng.
Lúc nàng hỏi hài tử, ta nói dối là gửi hài tử cho hàng xóm, bởi ta không muốn nàng thương tâm.
Ta vẫn luôn muốn sống cùng nàng và hài tử, chúng ta sẽ thực vui vẻ.
Ta không cam tâm chết đi như vậy, rõ ràng nàng đã đồng ý với ta.
Chuỗi Ngọc, đợi sau khi ta ra ngoài, ta sẽ mua nhiều quần áo cho ngươi, sau này chúng ta sẽ cùng nhau sống tốt.
Được, ta đồng ý.
Nhưng mà, sao ngươi lại nói muộn như vậy? Sao ngươi không nói sớm hơn?
Tại sao đến bây giờ, ngươi mới chịu quay đầu lại?
Ta biết mình đã chết, nhưng không muốn rời đi, chỉ ngốc trong phòng, chờ nàng trở về.
Chỉ cần nàng đẩy cửa ra, ta sẽ nói với nàng.
Ngươi lại cưới người khác đi, tìm người nào thân thể tốt một chút, không giống như ta, chỉ biết đoạn tuyệt hương khói của ngươi, ngay cả hài tử duy nhất cũng không giữ được.
Nhưng mà, ta lại không cam tâm.
Hài tử đang ở địa phủ chờ ta, phụ tử chúng ta chỉ có thể âm dương cách biệt với nàng, thậm chí hài tử còn chưa nhìn thấy mẫu thân của hắn.
Hay là, ngươi đi cùng ta đi.
Chúng ta đến địa phủ lại làm một đôi phu thê.
Chuỗi Ngọc, hôm nay là Tết Khất Xảo, chúng ta ra ngoài đi dạo.
Được.
Ta nằm trên lưng nàng, cố gắng cảm nhận ấm áp truyền đến từ thân thể nàng, ấm áp như lần đầu chúng ta gặp mặt.
Ngọc Sanh, ta phải đi rồi.
Còn có.
Cảm ơn ngươi..