Phu thế sao, hắn muốn nói cái gì? Hoàng Ngọc Nhi nhìn thẳng vào mắt hắn muốn hỏi rõ.
Cảm nhận được ánh mắt của nàng hắn lại nói: “Chúng ta về phủ rồi nói " "Không được, người phải nói rõ." Hoàng Ngọc Nhi nhất quyết không chịu đi, Mạc Thanh Hàn không còn cách nào đành bế nàng lên dùng khinh công chạy về phủ, nữ nhân này ướt như vậy rồi còn cố chấp cái gì. Hoàng Ngọc Nhi bị hắn đưa thẳng về Thanh Mai Viện, Tiểu Mai nhìn thấy vương gia và vương phi cả người ướt sũng liền vội vàng đi chuẩn bị nước tắm cho hai người, đợi nàng tắm xong Mạc Thanh Hàn mới đi tắm, hắn đã căn dặn Ủy Long lấy đó đến đẳng thời cũng dặn hắn kêu nhà bếp nấu cho nàng chiến canh gừng, đợi nàng tắm ra hắn lại bắt nàng uống. Hoàng Ngọc Nhi hắt xì mấy cái mới cấm chén canh lên uống, lúc này mới cảm thấy cả người ấm lên một chút, sau đó không khỏi suy nghĩ chuyện lúc nãy, câu nói đó của hắn rốt cuộc muốn nói gì.
Mạc Thanh Hàn đi ra lại nhìn thấy bộ dáng thất thần của nàng cho đến khi hắn ngồi xuống bên cạnh nàng nàng vẫn không hề hay biết. “Suy nghĩ cái gì?" Giọng nói trầm ấm của Mạc Thanh
Hàn truyền đến bên tại nặng.
Hoàng Ngọc Nhi thấy ngứa lỗ tại mới tỉnh lại, thầy hần ngồi sát mình nàng xê dịch qua bên cạnh một chút, Mạc Thanh Hàn cũng nhận ra được hành động nhỏ của nàng lập tức kéo nàng ôm vào lồng ngực “Ngài làm cái gì?” Hoàng Ngọc Nhi dãy dụa hắn lại ôm chặt hơn. “Ngồi yên." Mạc Thanh Hàn vừa nói vừa ghim nàng lại, đến khi nàng không nhúc nhích nữa hắn mới nói lòng tay.
Lúc này Mạc Thanh Hàn mới trầm giọng hỏi: “Tại sao lại muốn nhảy hồ."
Nhìn thấy cảnh đó tim hắn như muốn bóp nghẹt, giống như lúc hắn nhìn nàng sắp rơi xuống vách đá vậy, hắn cuối cùng cũng hiểu rõ lòng mình, hắn đã bị nữ nhân này thu phục rồi. Nghe hắn hỏi vậy Hoàng Ngọc Nhi có chút ấp ủng nói: "Không có, ta không có muốn nhảy hố. Còn dám nói không, rõ ràng bổn vương nhìn thấy người chỉ một bước nữa thôi là…" Nói đến đây hắn không dám nói nửa lại ôm chặt nặng hơn. Hoàng Ngọc Nhi có chút khó thở nói: "Vương gia, cái đó, ngài đừng ôm chặt ta như vậy, ta khó chịu."
Mạc Thanh Hàn cũng biết hắn có chút kϊƈɦ động nhưng lại không muốn buông tay, “Hoàng Ngọc Nhi người không nói rõ bồn vương sẽ không buông. Thấy hắn cố chấp như vậy, Hoàng Ngọc Nhi không có cách nào khác đành nói: “Ta nói là sự thật, ngài thử nghĩ mà xem ta cũng không có lý do nhảy hồ, đúng không?" Mạc Thanh Hàn nghe vậy suy nghĩ một chút, lời nàng nói tuy rằng hợp lý nhưng chính mặt hắn nhìn thấy lẽ nào lại sai, rõ ràng nàng có điều giấu hắn, nếu rằng không muốn nói hắn có ép cũng không được.
Cuối cùng Mạc Thanh Hàn nói: "Lần sau đừng để bồn vương nhìn thấy người làm điều ngu xuẩn.” Giọng nói của hắn có vài phần cảnh cáo. “Ta biết rồi." Hoàng Ngọc Nhi lí nhí nói.
Thấy nàng ngoan ngoãn như vậy Mạc Thanh Hàn hài lòng, lại nói: "Được rồi, nghỉ ngơi đi.” “Chúng ta còn chưa nói xong chuyện đâu. “Còn chuyện gì nữa?" Mạc Thanh Hàn nghi ngờ hỏi. “Chính là..." Hoàng Ngọc Nhi đang muốn chất vấn hắn thì bên ngoài giọng nói của Ủy Long vọng vào, “Vương gia không hay rồi Thất vương phi bị người hạ doc." “Cái gì, chuyện xảy ra khi nào?" Mạc Thanh Hàn lạnh giọng hỏi, trong giọng không che dấu sự lo lắng. “Tối nay, nghe nói là nha hoàn bên cạnh Thất vương phi ra tay"
Mạc Thanh Hàn nghe xong khuôn mặt trở nên âm lãnh, xem ra có người sắp đặt người bên cạnh Tuyết Nhi, người này không ngoài dự đoán của hắn chính là người của Thiên Điện nhưng vấn đề là bọn chúng gài người khi nào. “Chuẩn bị ngựa, đến Thất vương phủ." Ủy Lỏng tuân lệnh rời đi, Mạc Thanh Hàn lại khó xử nhìn nàng, "Bổn vương. "Ngài đi đi, ta ngủ đây." Nói rồi nàng rời khỏi vòng tay của hắn sang bên cạnh nằm.
Mạc Thanh Hàn đăm chiêu nhìn bóng lưng của nàng, rồi xuống giường mặc áo choàng, trước khi đi còn nói: "Chờ bồn vương."
Đợi Mạc Thanh Hàn rời đi Hoàng Ngọc Nhi mới ngồi dậy, thở dài, quả nhiên là nàng nghĩ nhiều, hắn chung quy vẫn chỉ có Vương Thiên Tuyết, nhìn vẻ mặt hối hà của hắn nàng đã biết mình ngu ngốc như nào.
Hoàng Ngọc Nhi cười chua xót, nước mắt lại lách tách rơi xuống, qua đêm nay nàng sẽ không nghĩ về hắn nữa, coi như nàng mơ mộng hão huyền vào điều không thể. Tình yêu mới chớm này cũng nên chấm dứt, hôm sau nàng văn sẽ là nàng.
Thất vương phủ.
Dương Hành đang bắt mạch cho Vương Thiên Tuyết, mày cũng chau lại, Mạc Thanh Vũ đứng bên cạnh nôn nóng sốt ruột.
Mà lúc này Mạc Thanh Vũ đang hỏi cung nha hoàn bên cạnh Vương Thiên Tuyết, nàng ta vô cùng cứng miệng dù tra tấn thể nào cũng không chịu mở miệng. “Vương gia, nàng ta ngất rồi." Ủy Thiên nói, “Đưa đến Lân Lâu Các" Mạc Thanh Hàn sắc mặt âm trầm lại đi đến chỗ Mạc Thanh Vũ. "Thế nào rồi?" Thấy Dương Hành đã bắt mạch xong Mạc Thanh vũ với hội. "Độc này vô cùng bá đạo nhưng cũng may chỉ sử dụng lượng nhẹ vẫn có thể cứu nhưng mà thuốc giải có chút khó tìm." Dương Hành trầm ngâm nói. “Là gì?" Mạc Thanh Vũ biết có thể giải độc thì thờ phào nhẹ nhõm nhưng nghe nói thuốc giải khó tìm thì lại nhíu mày. “Thuốc giải tổng cộng có một trăm hai ba vị thuốc, trong đó một trăm hai mươi hai vị ở Thái Y Viện đã có chỉ còn thiếu một vị, cái này cũng rất khó tìm, tên là Giảo Cổ Lam. Đây là loại thuốc hắn đang tìm nhưng lại không thấy ở đâu có, nghe nói nó mọc ở vùng cao. “Hình dạng như thế nào?" Lúc này Mạc Thanh Hàn vào tới nơi, nghe được Dương Hành nói liền hỏi. "Là loại thuốc có dạng lá kép, hình chân vịt, gần lá xẻ sâu, có bày lá hoặc chín lá." Dương Hành suy nghĩ một chút rồi miêu tả.
Nghe vậy Mạc Thanh Hàn lại nói: "Lần trước ở núi Uyên Minh bồn vương có từng nhìn thấy loại thuốc này." “Vậy sao, thật tốt quá, ngũ vương gia ngài thấy ở đầu, ta sẽ lên đó hải." Dương Hành kϊƈɦ động nói. "Không dễ như vậy" Nó nằm trong căn cứ của Thiên Điện muốn tìm cũng phải phá được trận pháp nhưng mà hiện tại Ám Cách còn chưa chịu hỗ trợ bọn họ. Dương Hành nhìn sắc mặt của Mạc Thanh Hàn liền biết ngũ vương gia nói thật, hắn cũng biết thuốc tốt thì không dễ gì có được. “Độc này có thể kiên trì bao lâu?" Mạc Thanh Hàn lại hỏi. "Ha thần nhiều lắm chỉ có thể kéo dài nửa tháng, trong thời gian này hạ thần chỉ có thể châm cứu để độc không ăn sâu vào can tỷ, còn nữa Thất vương phi có thể tỉnh lại nhưng thời gian cũng không nhiều, mỗi ngày khoảng hai canh giờ" Dương Hành thở dài nói. Mạc Thanh Vũ nghe vậy, hai tay nắm chặt, là hắn sơ sót không bảo vệ tốt Tuyết Nhi để người có cơ hội hãm hại, Thiên Điện đáng chết.