Mục lục
Thiên Sư Tái Xuất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 605: Khởi động lại hành trình

Diệp Phùng trở về Thủ Đô, cũng không có ở lại quá lâu. Vừa sắp xếp cho đệ tử bắt đầu thân thiết với nhà họ Đỗ, vừa lập tức đến trong sân của Lão Hồ.

Tuy nhiên, anh đã bất ngờ gặp lại một người quen ở “Trương Thành Quân, tại sao anh lại ở đây?” Diệp Phùng hơi ngạc nhiên, lên tiếng nói:

Trương Thành Quân nhìn thấy anh, cũng rất vui mừng, cười nói với anh: “Lý do tại sao tôi lại ở đây thì chắc anh phải đi hỏi Lão Hồ rồi!”

Diệp Phùng lại lần nữa đưa mắt nhìn về phía ông lão, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ. Lão Hồ chậm rãi đi đến, mở miệng nói: “Để sư Diệp, chắc hẳn trong khoảng thời gian cậu đi ra nước ngoài, cậu cũng đã nghe chuyện xảy ra trong Thiên Triều rồi nhỉ?”

Nghe thấy câu nói này, Diệp Phùng nặng nề gật đầu: “Tôi nghe nói, có hai ngôi làng đã bị tàn sát, hơn nghìn người chết một cách kỳ lạ. Đây có thật sự là do người của Thánh Giáo làm sao?” “Đúng vậy!”

Nhắc đến hai chữ này, Lão Hồ đã bảy mươi tuổi, trên mặt cũng lộ ra sự giết chóc nồng nặc: “Bọn khốn kiếp này, bây giờ đã tàn bạo đến mức này rồi!” “Hơn nữa, không chỉ có người thường chết, mà ngay cả hai môn phái võ lâm cổ xưa cũng bị bọn họ tiêu diệt!” “Cái gì?”

Nghe đến đây, vẻ mặt Diệp Phùng đột nhiên thay đổi

Ngoại trừ tam đại môn phái và tứ đại gia tộc, trên mảnh đất cổ xưa này cũng đã từng có rất nhiều môn phái võ lâm. Chẳng qua là có xuất thân hơi kém, nhưng chỉ cần có đủ tư cách lập môn phái thì ít nhất cũng có một cường giả Tông Sư Cảnh trấn giữ

Nếu nghĩ như vậy, chẳng lẽ Thánh Giáo đã mạnh đến mức các cưởng giả Tông Sư Cảnh cũng không thể làm gì sao?

Nghĩ đến đây, anh đột nhiên nhìn về phía Trương

Thành Quân, sau đó lại nhìn về phía Lão Hồ, tiếp tục nói: “Lão Hồ, vậy bây giờ tôi cần phải làm những gì?”

Lão Hồ nhìn anh với vẻ thâm sâu: “Đế sư Diệp, cậu có biết đến Bát Đại Ẩn Môn Thế Gia không?”

Diệp Phùng hơi nhíu mày! Anh đã từng nghe về Bát Đại Ẩn Môn Thế Gia!

Bao gồm Sĩ Nông Công Thương, Tưởng Thẩm Hàn Dương!

Bát Đại Ẩn Môn Thế Gia là gia tộc cổ xưa và cao quý nhất trên thế giới này. Cho dù tam đại môn phái hay bất kỳ thế gia của Thủ Đô có mạnh đến đâu cũng không thể bằng một quốc gia.

Nhưng Bát Đại Thế Gia này lại khác. Bởi vì có họ ủng hộ nên bây giờ quốc gia mới được yên ổn!

Lúc này, lời nói của Lão Hồ chậm rãi vang lên: “Nhớ ngày đó mới lập nước, trăm việc đang cần làm, đất nước không có người, cũng chẳng có tiền!” “Bất đắc dĩ chỉ có thể xin sự giúp đỡ của Bát Đại Thế Gia!” “Năm đó, sĩ tộc cung cấp một lượng lớn nhân tài. Nông tộc cung cấp vô số đất đai màu mỡ và hạt giống có năng suất cao. Công tộc cung cấp vô số công cụ tinh xảo. Thương tộc cung cấp rất nhiều tiền!” “Có sự trợ giúp này, đất nước mới có thể phát triển với tốc độ đáng kinh ngạc trong mắt thế giới! “Nhưng từ đó về sau, Bát Đại Thế Gia hoàn toàn ở ẩn, không còn động tĩnh gì nữa! “Nhưng mà với sự xuất hiện của Thánh Giáo, tôi phát hiện Bát Đại Thế Gia đã mất tăm mất tích lại có dấu hiệu xuất thể xuất hiện!”

Diệp Phùng thông minh như vậy, nghe đến đây, ánh mắt đột nhiên nheo lại: “Ý của ông là Thánh Giáo có liên quan đến Bát Đại Thế Gia sao?”

Lão Hồ khẽ lắc đầu: “Không hẳn là vậy, bởi vì trách nhiệm của Bát Đại Thế Gia là canh giữ mảnh đất này. Từ xưa đến nay đã có vô số triều đại thay đổi, nhưng Bát Đại Thế Gia vẫn chưa từng thay đổi!” “Mà mục đích của Thánh Giáo là hủy diệt, nên tôi nghĩ là mặc kệ Bát Đại Thế Gia có liên quan với Thánh Giáo hay không nhưng nếu đã đến mấu chốt này rồi thì nên đi tìm hiểu một chút!” “Nếu như không có liên quan thì có thể mời Bát Đại Thế Gia ra núi xử lý Thánh Giáo, vậy thì tỉ lệ chiến thắng của chúng ta cũng nhiều hơn vài phần!”

Diệp Phùng khẽ gật đầu, đột nhiên vô thức ngước mắt lên: “Bát Đại Thế Gia, vậy bốn người sau thì làm việc gì?”

Lão Hồ không nói chuyện, Trương Thành Quân ở bên cạnh cười ha ha: “Nhà họ Tưởng bói toán, nhà họ Thẩm điều khiển thú vật, nhà họ Hàn luyện thuốc, nhà họ Dương trừ tà “Bởi vì kể cả thực lực và nhân lực của bốn nhà sau thua bốn nhà trước rất nhiều nên bốn nhà trước được gọi là Thượng Tứ Môn, còn bốn nhà sau được gọi là Hạ Tứ

Môn!” Ánh mắt Diệp Phùng lóe lên, nhìn về phía Trương Thành Quân, nghi hoặc nói: “Làm sao anh lại biết nhiều như thế?”

Không thể trách Diệp Phùng hỏi nhiều, dựa vào kiến thức mà anh biết thì cũng chỉ biết là có Bát Đại Ẩn Môn Thế Gia. Dù Trương Thành Quân được thừa kế từ thế gia Trọng Thiên, nhưng sờ là với gia thế của thế gia Trọng Thiên thì vẫn chưa thể biết được nhiều như vậy! *

Trước sự nghi hoặc của Diệp Phùng, Trương Thành Quân nói: “Bởi vì thế gia Trọng Thiên của chúng tôi chính là một nhánh của nhà họ Hàn!” “Cái gì?” “Anh đừng kích động, thật ra tôi cũng vừa mới biết chưa được bao lâu!” “Tiên tổ của Trọng Thiên có nguồn gốc từ nhà họ Hàn nhưng sau đó vì có chút biến cố nên rời khỏi nhà họ Hàn, sửa thành họ Trương. Tuy nhiên tất cả bản lĩnh y thuật đều bắt nguồn từ nhà họ Hàn. Vì vậy mặc dù nhà họ Trương của chúng tôi đã tách ra độc lập, nhưng về bản chất vẫn luôn được coi là một nhánh của nhà họ Hàn!” “Không bao lâu khi tôi trở thành gia chủ của thế gia Trọng Thiên thì đột nhiên có người tự xưng là người của nhà Hàn đến tìm tôi. Bọn họ nói rằng tư chất của tôi rất tốt, chỉ cần có thể giúp họ xử lý một việc thì có thể để thế gia Trọng Thiên quay trở lại nhà họ Hàn!” “Tôi đã tìm hiểu sách cổ của thế gia Trọng Thiên, từng có mấy đời tổ tiên thể hiện rất rõ ràng rằng hi vọng một ngày nào đó có thể nhận lại tổ tông, quay trở lại nhà họ Hàn. Bây giờ, thế gia Trọng Thiên đã truyền đến đời tôi thì tất nhiên phải tiếp nhận nguyện vọng này!” “Cho nên tôi đã đồng ý!” “Vậy nhà Hàn có yêu cầu cái gì?” “Đi tìm nhà họ Dương!”

Dứt lời, giọng nói của Lão Hồ tiếp tục vang lên: “Đế sư Diệp, ở hai ngôi làng bị Thánh Giáo tàn sát đã có rất nhiều người chết mà lại không chết, giống như người chết sống lại vậy!” “Thủ đoạn này rất giống với Luyện Thi Thuật mà nhà họ Dương được kế thừa. Thật trùng hợp là chủ nhà họ Trương Thành Quân cũng đang tìm nhà họ Dương nên tôi hi vọng cậu có thể đại diện cho Thiên Triều của chúng ta cùng đi một chuyến!

Diệp Phùng không khỏi cau mày: “Tại sao lại là tôi?” “Bởi vì cậu đủ mạnh mẽ và đủ cả sự nhân từ!”

Lão Hồ không ngần ngại mà nói ra lý do của bản thân. “Nhân từ sao?”

Khóe miệng Diệp Phùng hơi nhếch lên. Đây là đang khen mình sao?

Được rồi, cứ tự cho là đang khen mình đi!

Nghĩ đến đây, anh lại hỏi: “Chỉ có hai chúng tôi đi thôi sao?”

Lão Hồ cười ha ha: “Dĩ nhiên là không phải rồi. Ngoài cậu ra còn có hai người nữa, mà một trong số đó là bạn cũ của cậu!” “Bạn cũ của tôi sao?”

Lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau: “Anh Diệp, lâu rồi không gặp!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK