Bạo lực ngôn ngữ trên mạng tràn lan, nhiều khi dân mạng cũng chỉ vì nhất thời oán giận còn nói ra những lời nói quá khích, nhưng quá khích hơn nữa, đó cũng chỉ là lời nói thôi, sẽ không gây tổn thất gì cho công ty của anh, càng sẽ không gây thương tổn thực chất gì cho anh, anh không cần phải để ý, cũng không có thời gian để ý.
Lý do Tiêu Việt tức giận, là vì Tiêu Việt để ý anh, đương nhiên không thể nhìn anh bị người trên mạng không rõ chân tướng mắng nhiếc một câu.
Giống như anh, khi nhìn thấy bình luận trên mạng liên quan đến mình anh cảm thấy không sao, nhưng khi nhìn thấy những người đó cười nhạo Tiêu Việt, anh đã đích thân gọi điện cho một người bạn cũ đã lâu không liên lạc, bảo anh ta suy xét quản lý một vài ngôn luận quá khích trên Weibo nhắm vào Tiêu Việt.
Đợi xong việc, Từ Triết Văn lại gọi điện thoại tới, trò chuyện với Từ Triết Văn một lát, Tiêu Việt đã gõ cửa… Mang theo tức giận không giấu được…
Trước khi Tiêu Việt chưa đến, Nhậm Giang Lâm đang làm gì, đương nhiên hắn không biết, nhưng sau khi nói lời kia thấy vẻ mặt Nhậm Giang Lâm thản nhiên, không nhịn được nói: “Sao vậy? Không tin em có thể làm được?”
Nhậm Giang Lâm nghe vậy, mới chậm rãi lắc đầu: “Anh biết chuyện này với em mà nói không phải là một việc khó… nhưng, cảm thấy hơi thần kỳ.”
“Thần kỳ cái gì?” Tiêu Việt nhìn Nhậm Giang Lâm, lại tiến lên một bước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
“Những hack…” Chữ “ker” còn chưa nói ra miệng, Nhậm Giang Lâm đã nhớ ra trước kia Tiêu Việt từng nói với anh, cười khẽ một tiếng, đổi từ ngữ nói: “Những ‘kẻ đam mê kỹ thuật bảo mật thông tin’ như bọn em đều tùy ý làm bậy, không sợ trời không sợ đất như thế?” Mặc dù không hiểu về lĩnh vực này cho lắm, nhưng những năm gần đây anh vẫn nghe thấy chuyện những hacker kia tấn công.
“Ai bảo đây gọi là tùy ý làm bậy? Trình độ như thế cũng không coi là tùy ý, càng khỏi nói đến làm bậy.” Nói đến đây, Tiêu Việt nhìn chằm chằm người trước mặt, híp mắt cười nói: “Thật ra, ngần ấy năm qua, tối hôm qua em cũng rất ‘tùy ý’… Ông chủ Nhậm à, nếu không ngày nào đó anh cũng cho em một cơ hội ‘làm bậy’ một phen nhé?”
Lời nói của Tiêu Việt, cũng làm cho Nhậm Giang Lâm nhớ lại chuyện tối hôm qua, lườm Tiêu Việt một cái, Nhậm Giang Lâm không để ý đến chủ đề bậy bạ này của Tiêu Việt, chỉ nói: “Đối với các em mà nó, tấn công trang web hoặc là cái gì đó, chỉ đơn giản như vậy?”
Tiêu Việt nhướng mày, vui mừng nói: “Nói với anh thế này, thật ra mỗi phần mềm cũng không thể hoàn mỹ không có khuyết điểm, đều sẽ tồn tại vô số lỗ hổng, thật ra chỉ cần tìm được sơ hở đó, rất dễ dàng cấy thứ gì đó vào, giống như virus mà các anh nói.”
“Nhưng tìm được lỗ hổng cũng không dễ dàng đúng không?” Nhậm Giang Lâm nhìn Tiêu Việt nói.
“Tùy từng trường hợp, có phần mềm như cái sàng đâu đâu cũng là lỗ, muốn không phát hiện cũng khó, cái Weibo còn đỡ, coi như nửa cái sàng thôi.”
“…”
“Thú thật, nếu bây giờ em tấn công em cũng làm được, năm ngoái cũng không biết là ai nói Weibo rất ít lỗ hổng, em đã lấy nó ra luyện tay một lần, phát hiện rất nhiều lỗ hổng, sau đó chọn một cái ra tay, lần đó tấn công vào nửa đêm.”
“Không ai phát hiện?” Nhậm Giang Lâm nghe vậy ngạc nhiên nói.
“Không có, hơn nửa đêm ít người lướt Weibo, nhưng những người lướt này thật sự xảy ra vấn đề, hơn nữa sau khi thí nghiệm thành công, em lại sửa đổi lệnh lần nữa, lấp lỗ hổng kia giúp họ, có điều bản cập nhật mới họ phát hành lần nữa bản đó được lấp một lỗ hổng, những cái khác vẫn ở đó.”
Nhậm Giang Lâm nghe vậy cười ra tiếng, “Em không sợ bị người khác phát hiện rồi truy cứu trách nhiệm?”
“Chậc chậc chậc, ông chủ lớn à, anh như vậy không được, này quá không có lòng tin đối với năng lực của em rồi.” Nhìn Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt nói: “Em hỏi anh, những năm này, trong nước hoặc nước ngoài xảy ra chuyện hacker tấn công nhiều như vậy, anh thấy mấy hacker bị tìm ra sau đó truy cứu trách nhiệm?”
Nhậm Giang Lâm ngẫm nghĩ nói, “Rất ít.”
“Nếu đã gọi là hacker, đương nhiên là núp trong bóng tối, nói thật, đối với hầu hết hacker mà nói, kỹ thuật của bọn họ đến một trình độ, nếu họ cố ý che dấu bản thân, anh muốn tìm thật ra cũng không dễ dàng, Internet dù sao cũng là giả lập, dễ dàng để lại dấu vết, cũng dễ xóa dấu vết, che giấu bản thân, cho dù tìm được một chút dấu vết, vậy cũng không đủ để chỉ ra một người cụ thể.”
“Chưa kể,” Tiêu Việt nói đến đây, nhìn Nhậm Giang Lâm cười nói: “Em muốn hỏi ông chủ lớn một vấn đề.”
Thấy dáng vẻ vui sướng của Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm cũng đoán được vấn đề này của Tiêu Việt không đứng đắn cho lắm, có điều anh vẫn nói: “Em nói đi.”
“Cũng không biết em đáng giá bao nhiêu tiền ở chỗ ông chủ Nhậm.”
“…” Nhậm Giang Lâm nhíu mày, “Có ý gì?”
Tiêu Việt hơi rủ mắt xuống cong thành một đường, hắn liếm liếm môi, cười nói: “Lỡ như, em nói lỡ như, lỡ như em thật sự kém cỏi bị người khác bắt được đòi em bồi thường, chắc hẳn đến lúc đó phải bán mình cho ông chủ Nhậm rồi, sau đó để anh bỏ tiền bồi thường, em nghĩ ông chủ lớn giàu như thế, hẳn là ra giá không thấp đúng không?”
Nhậm Giang Lâm sững sờ, sau đó phì cười ra tiếng, tiếng cười từ từ lan ra trong phòng sách rộng rãi, mãi cũng chưa dừng lại.
Nhậm Giang Lâm thật sự không ngờ Tiêu Việt lại nói lời này, bởi vì anh chưa từng nghĩ tới Tiêu Việt sẽ suy nghĩ chuyện thiếu tiền.
Đối với người tài như Tiêu Việt, xem như sơ ý bị bắt được, bên kia cho dù chỉ có một chút xíu đầu óc kinh tế sẽ không thật sự bảo Tiêu Việt bồi thường, sau đó ầm ĩ túi bụi.
Nói thật, cái bánh thơm Tiêu Việt này, đi đến đâu ai không vội vàng chộp lấy, hắn đến đâu cũng sẽ được người ta tán tụng, dù sao hắn có thể tạo ra của cải, không phải mấy lợi ích ngắn ngủi kia có thể sánh được.
Nhưng…
Tiêu Việt đã nói như vậy…
Nhìn người đã suy nghĩ “Bán mình” cho anh, Nhậm Giang Lâm tràn đầy ý cười, “Em cảm thấy đáng giá bao nhiêu?”
Đây là lần đầu tiên Tiêu Việt nhìn thấy Nhậm Giang Lâm cười như thế, người mà ngày thường nhã nhặn lễ độ, lúc này cười xán lại lên, ngũ quan vốn tuấn tú sáng sủa sinh động hơn mấy phần, thực sự khiến người ta không dời mắt nổi.
Nhìn Nhậm Giang Lâm thế này, trong lòng Tiêu Việt nóng lên, hầu kết trượt lên xuống, nói: “Mục tiêu nho nhỏ là một trăm triệu?”
“Hơi đắt.” Nhậm Giang Lâm nói.
“Này còn đắt á?” Tiêu Việt không nhịn được giơ tay sờ mặt Nhậm Giang Lâm, nói: “Được được được, vậy anh nói xem bao nhiêu tiền.”
“Chín đồng.” Nhậm Giang Lâm cười nói.
“Hả? Chín đồng?” Tiêu Việt kinh ngạc hơn không ngừng lắc đầu: “Ông chủ lớn à, cái này không được, anh xem, thời buổi này giá hàng lên nhanh, chín đồng có thể làm gì? Bây giờ chín đồng cũng chỉ đủ mua một lồng bánh bao hấp ở trường học, một lồng đó cũng hai lạng thịt, chẳng lẽ ngay cả hai lạng thịt em cũng không sánh nổi?”
(ở TQ nhận giấy đăng ký kết hôn cần nộp 9 đồng, nhưng giờ đã miễn phí rồi =))))
Nhậm Giang Lâm ý tứ sâu xa liếc nhìn Tiêu Việt, sau đó nhìn về phía đồng hồ treo tường, đã mười một giờ mười lăm.
Không ba hoa với Tiêu Việt nữa, Nhậm Giang Lâm đổi đề tài, nghiêm túc nói: “Được rồi, thời gian cũng không sớm, không nói những chuyện này nữa, chúng ta nói chuyện chính, nhiều khi đều là nhiệt độ ba phút(*), hai ngày nữa việc này cũng không có ai quan tâm, dư luận cũng nhạt dần, anh cũng không thường lên Weibo, bình luận anh cũng không xem, mà trừ những nền tảng xã giao này dân mạng dám nghị luận chuyện của anh, giấy báo, tin tức truyền thông khác cũng không dám đưa tin, anh cũng không muốn em vì anh lãng phí thời gian xử lý chuyện này.”
(*) nhiệt độ ba phút: chỉ một người chỉ có thể duy trì sự nhiệt tình đối với sự vật hoặc người mình yêu thích trong một thời gian có hạn hoặc nhất thời
Anh biết rõ tính cách của Tiêu Việt, Tiêu Việt không quan tâm thứ gì ngoại trừ máy tính, nếu không phải vì anh, sao lại tức giận vì chuyện này?
“Chủ yếu là vì em nhìn mà khó chịu, chỉ sợ…” Tiêu Việt nhìn Nhậm Giang Lâm đang định nói gì đó, điện thoại trong túi vang lên.
Hà Hồng Dân gọi đến.
“Điện thoại của thầy Hà, em nghe trước đã.”
“Được.” Nhậm Giang Lâm gật đầu, lùi hai bước đi đến bên cửa sổ đẩy cửa ra.
Nhưng nhận điện thoại, Tiêu Việt còn chưa mở miệng, Hà Hồng Dân bên kia đã giáo dục phê bình một trận.
Nhậm Giang Lâm đứng rất xa, cũng nghe được một chút tiếng ồn ào, nhưng cụ thể nói gì lại không nghe được, chỉ thấy Tiêu Việt thỉnh thoảng gật đầu, đáp lời: “Vâng, được, phải, em kiểm điểm sâu sắc, lỗi của em, em xin lỗi vì sự cất nhắc của thầy…”
Rất lâu sau bên kia mới coi như hòa hoãn lại, Tiêu Việt lại nói chuyện một lúc, mới kết thúc.
Thấy Tiêu Việt xoay người mặt hướng về phía mình, Nhậm Giang Lâm cười nói: “Sao vậy? Bị phê bình? bởi vì… Chuyện ngày hôm qua?”
Tiêu Việt nghe vậy lắc đầu: “Không có không có, không liên quan đến chuyện này, tuần trước em và lão Hà đã hẹn hôm nay gặp nhau, ông ấy có bạn học cũ là viện trưởng Vương Thanh Vân của học viện máy tính đại học S ở Thành Đô, hôm nay đến Thượng Hải, vốn chuẩn bị để em và giáo sư Vương kia làm quen… Nhưng em không cẩn thận quên mất chuyện này.”
“Hẹn mấy giờ?”
“Mười một giờ…”
“… Vậy em nên nhanh chóng tới đi, anh lái xe đưa em đi.”
“Không cần, lát nữa anh nghỉ ngơi đi, tối qua anh cũng ngủ rất muộn… Em trực tiếp lái xe đi, đến lúc đó chắc còn phải dẫn giáo sư kia đến đại học T, lái xe thuận tiện hơn.”
Nhậm Giang Lâm gật đầu nói: “Cũng được.”
“Ừ.” Tiêu Việt đáp một tiếng, kéo Nhậm Giang Lâm hôn một cái, mới vội vàng cầm chìa khóa xe đi lái xe.
Khi đến vườn sơn trà đã hẹn với lão Hà, đã là mười hai giờ.
Không tránh được một trận dạy dỗ.
Tiêu Việt tự biết đuối lý, cũng nhận hết gật đầu tạ lỗi.
Hà Hồng Dân cũng hết cách với “Thái độ nhận lỗi tốt đẹp” của Tiêu Việt, sau khi nói vài câu thì không nói nữa, ngược lại hung tợn nói với bạn già bên cạnh, “Mặc dù trông không đáng tin cậy, nhưng quả thực là người ưu tú, nó ấy mà đã không bớt lo từ hồi đại học, đúng là gây thêm phiền, gây trở ngại cho mấy giáo sư già như chúng ta…”
Nói đến phía sau là khen ngợi, còn bắt đầu hơi dương dương tự đắc.
Ăn cơm trưa xong, Tiêu Việt cũng coi như quen thuộc với giáo sư Vương, giáo sư Vương có ấn tượng rất tốt về hắn, đợi đến đại học T đi dạo một vòng, sau khi hiểu nền tảng của Tiêu Việt, lại liên tục khen ngợi.
Sau khi ăn tối xong, còn giới thiệu một số người cho Tiêu Việt.
“Mấy người họ đều là sinh viên của thầy, bây giờ mấy người đi làm trong công ty, còn có hai người vẫn là sinh viên, có chút bản lĩnh, qua một thời gian ngắn em đến Thành Đô thầy dẫn em đi gặp, thầy cũng có người quen ở viện khoa học kỹ thuật bên kia, nhân tài công nghệ thông tin như thế này, không phải liếc mắt đã có thể nhìn ra cao thấp sâu cạn, đoán chừng em phải bỏ ra ít thời gian ở bên đó.”
“Vâng, rất cảm ơn giáo sư Vương.”
“Ơn huệ gì, chàng trai cố lên.” Vương Thanh Vân nói: “Thầy còn mang đến một vài tài liệu chính sách có liên quan đến phát triển ngành công nghệ thông tin ở Thành Đô, em có thể xem trước.”
Vương Thanh Vân nói là một vài, lấy ra lại nhiều khoảng chừng hai hộp văn kiện, có thể thấy được là rất để tâm.
Tiêu Việt đưa hai giáo sư về, sau đó mới trở về nhà mình.
Sau khi rửa mặt qua loa, hắn lấy điện thoại ra lướt xem một lát.
Có tin nhắn Nhậm Giang Lâm gửi tới, vừa rồi hắn để điện thoại ở chế độ im lặng không chú ý đến.
Mở khóa màn hình ra, buổi sáng lướt xem Weibo, hắn chưa nhấn thoát, rời khỏi thư mục của Nhậm Giang Lâm hắn không động vào điện thoại nữa, lúc này mở khóa màn hình ra xuất hiện giao diện bình luận ở Weibo Nhậm Giang Lâm.
Tiêu Việt vô thức nhìn lướt qua, nhưng cái nhìn này trực tiếp khiến vẻ mặt hắn cũng lạnh lại.
Hắn không biết khoảng thời gian hắn không xem điện thoại đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng, bình luận Weibo của Nhậm Giang Lâm trong thời gian nửa ngày, đã thay đổi rồi.
Những bình luận phong cách khác nhau trước đó toàn bộ biến thành một đoạn văn: ‘Wow thời buổi này đồng tính luyến ái có thể vậy á, còn đại thần chứ, đại cái đầu buồi, sao nửa ngày trời cũng không sửa được bình luận của mi, Nhậm tổng cái gì, cùng lắm là…’ Câu còn lại kia, thậm chí nhắc đến người mẹ đã qua đời của Nhậm Giang Lâm, ngôn ngữ rất khó nghe.
Đây là một tên khốn nạn đi qua lỗ hổng xuyên tạc bình luận đang kêu gào trên đầu ông nội hắn.
Tiêu Việt không biểu cảm đứng dậy đi tới phòng làm việc, ba mươi giây đã xóa bỏ tất cả bình luận dưới Weibo của Nhậm Giang Lâm.
Không đến mười phút đã tìm được IP của người nhục mạ này, trực tiếp treo ngôn luận của tên ngu này lên đầu chủ để phổ biến, một cái Weibo không có lượt đăng lại, không có lượt thích, không có bình luận.
Năm phút sau, trực tiếp tấn công phòng ngự hacker, cụ thể đã làm gì, Tiêu Việt không biết, hắn chỉ biết hắn chưa bao giờ tức giận đến vậy. Tình huống của người kia như thế nào? Kệ mẹ nó chứ?
Lại nửa tiếng sau, một số dân mạng phát hiện không đăng nhập được vào Weibo, sau đó phạm vi không đăng nhập được này chậm rãi mở rộng.
Sự thay đổi đột ngột xuất hiện quá nhanh, quan chức Weibo trở tay không kịp, chỉ có thể vội vàng đăng thông báo bảo trì…