Sean bật cười, "Nếu còn có lần sau, có thể tôi sẽ không còn muốn ngồi máy bay nữa."
"Xoạch" một tiếng, mi mắt Sean run lên, dường như tất cả áp lực đều dồn về trái tim.
Hawkins cười nhẹ, ngẩng đầu lên, thân thể nghiêng về phía Sean, hôn môi anh, "Chúng ta không sao, Sean."
Khi Sean phục hồi tinh thần lại, mới nhìn thấy Hawkins nắm trong tay thiết bị kích nổ.
Thở ra một hơi thật dài, Sean không thể không cảm thán mình còn có được bao nhiêu lần tìm thấy đường sống trong chỗ chết?
"Cho tôi xem." Sean đưa tay, Hawkins thảy nó sang phía anh. Quả nhiên, bên trên có tên “Montero”.
"Hắn biết chúng ta sẽ bay chuyến bay này, quả bom này lại là một lần “kiểm tra trình độ”?"
"Không phải kiểm tra, là cảnh cáo." Đầu ngón tay Hawkins vuốt qua hai sợi dây điện rỗng ruột, "Hắn muốn thông qua quả bom này nói với tôi rằng, đừng có phớt lờ hắn, trò chơi giữa hắn và tôi còn chưa chấm dứt."
"Nghe có vẻ như từ một kẻ truy đuổi, anh trở thành con mồi của hắn?" Sean không biết phải nói gì nữa rồi, bây giờ anh cũng rất muốn bắt được Montero, bởi vì một ngày hắn còn sống trên đời, thế giới của anh và Hawkins sẽ không có một ngày yên bình.
Tất cả sẽ giống như lâu đài cát, bất cứ lúc nào cũng có thể bị nước cuốn trôi đi.
"Hắn biết tôi không còn ý định truy đuổi hắn nữa, cho nên hắn phải khiến tôi sống trong phập phồng lo âu."
"Anh từ bỏ truy đuổi Montero từ lúc nào?" Sean nghĩ nếu y không quơ được Montero sẽ không biết dừng lại.
"Vào lúc cậu bị thương vì vụ nổ .......... ngã xuống bên cạnh tôi, tôi liền đã tự hỏi nếu tiếp tục truy đuổi Montero tôi sẽ mất đi những gì. Sau đó cậu rời khỏi Baghdad, một mình ở trong phòng bệnh, tôi bỗng nhiên hiểu được mình hẳn là nên dừng lại. " Hawkins cúi đầu xuống.
"Nghe ra có vẻ như anh vì tôi mà từ bỏ Montero." Sean thấy hơi buồn cười.
"Xem như đi, ít nhất có cậu nhắc nhở tôi, Montero không nên là tất cả những gì tôi có."
Họ nhìn nhau, hơn mười giây sau, Sean đứng lên, mở cửa, nói cho tiếp viên hàng không biết bom đã bị vô hiệu hóa.
Khi họ thuận lợi đáp xuống sân bay Boston, nhân viên phá giải bom đã mang thùng đến lặng lẽ lấy quả bom đi, tất cả quá trình đều được tiến hành bí mật, tất cả hành khách trên chuyến bay đều không biết họ vừa đi dạo qua cửa tử một vòng.
Hawkins và Sean được đưa đến một gian phòng ở sân bay, ngồi đối diện với họ làđặc phái viên của cơ quan chống khủng bố.
Trải qua một cuộc nói chuyện, họ xác định người chế tạo quả bom này là Montero James, mà cơ quan chống khủng bố đang thảo luận có nên chính thức đưa cái tên này vào trong danh sách chống khủng bố.
Khi hai người rời khỏi văn phòng thì hơn ba tiếng đồng hồ đã trôi qua, Sean đã hết kiên nhẫn với hiệu suất làm việc của những nhân viên thuộc cơ quan chống khủng bố, mà Rick cũng mãi chưa thấy đến đón họ như đã hẹn.
Mà họ rời đi được cũng là nhờ Hawkins đột ngột chủ động lên tiếng hỏi, "Tôi có thể gọi một cuộc điện thoại cho bạn của tôi không?"
Được sự đồng ý, Hawkins gọi một cuộc điện thoại đến Cục Bảo an, sau đó đưa điện thoại cho đặc phái viên, sau khi cuộc gọi kết thúc, đặc phái viên liên tục xin lỗi vì đã làm chậm trễ thời gian của Hawkins.
Hawkins kéo Sean bước nhanh đi khỏi nơi này, tìm được Rick đã đợi họ đến muốn ngủ gật trên ghế.
"A, Thượng Đế, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Rick cho Sean một cái ôm thật nồng nhiệt.
"Lên xe rồi nói sau."
Rick liếc Sean một cái, ý tứ là giọng điệu của Hawkins vẫn không cách nào thay đổi.
Chờ xe chạy lên đường cao tốc, Rick nghe nói chuyện xảy ra ở trên chuyến bay của họ, đầu tiên là lo lắng muốn chết, sau khi bình tĩnh lại thì bắt đầu đùa giỡn: "Nếu tôi cũng ở trên chuyến bay đó, anh thấy liệu có giống như tiểu tổ của chúng ta đột xuất có nhiệm vụ trên máy bay?"
"Tôi tình nguyện chúng ta vĩnh viễn sẽ không lại có nhiệm vụ như vậy!" Sean cười nhìn Rick.
So với vẻ trầm mặc đầy căng thẳng khi rời khỏi Baghdad, hiện giờ tinh thần của Rick có vẻ tốt lắm, mà người dường như cũng hơi mập ra.
"Cậu cùng Anna thế nào rồi?"
"Ha ha, anh cũng biết cô ấy là phóng viên tại Washington, tôi đã xin được điều đến cục cảnh sát tại Washington, đến lúc chính thức nhậm chức, chúng tôi sẽ kết hôn. Lúc đó nhất định sẽ mời anh và Hawkins." Nhắc tới chuyện kết hôn, khuôn mặt Rick trở nên rạng rỡ không che giấu được tươi cười.
"Đương nhiên, nhóc!"
.......
Những ngày ở Boston diễn ra khá yên bình.
Sau khi xuất ngũ, Rick công tác tại một cảnh cục trong thành phố.
Ban ngày, Hawkins cùng Sean đi dạo chơi quanh thành phố, buổi tối Rick tan tầm trở về, hai người sẽ ngồi trước màn hình chơi game đến 12 giờ. Còn Hawkins thì ngồi im lặng xem tạp chí ở sau lưng họ, tuy rằng đại đa số thời gian y nhìn về phía Sean.
"Này, chúng ta ném Hawkins ở kia một mình không tốt lắm đi?" Rick nhỏ giọng hỏi.
"Có gì quan trọng, nếu không cậu muốn hắn ta làm gì? Cùng chúng ta uống bia?"
Hai người cùng nhau tưởng tượng, hai người bọn họ uống bia, Hawkins lạnh nhạt ngồi một bên.
"Bằng không........ đánh bài?" Rick đề nghị.
Hai người nghĩ đến cảnh trên bàn bài nhuộm đẫm một bầu không khí quỷ dị, lúc Rick và Sean ra bài còn muốn cẩn cẩn thận thận nhìn xem sắc mặt Hawkins.
"Ai nha.......... Khó chịu.........." Sean bình luận.
Sau đó hai người cùng nhau quay đầu lại, liếc Hawkins một cái lại quay về.
"Không có cách, sở thích của người này không quá nhiều để hòa nhập với người thường." Sean lắc lắc đầu.
"Vậy chúng ta.......... Tiếp tục chơi?" Rick nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, mới 11h, vì thế hai người hưng trí bừng bừng tiếp tục hăng hái chiến đấu.
Buổi tối trước khi ngủ, tắt đèn, Sean mới vừa thay áo ngủ, Hawkins liền mở cửa phòng anh, lững thững đi vào, dựa vào tường nhìn phía sau lưng Sean.
Khi Sean xoay người lại, phát hiện trong bóng tối bên cạnh tủ quần áo có người đang đứng nhìn, anh hoảng sợ.
"Hey, gian phòng này là của tôi, anh vào cũng không cần gõ cửa một tiếng sao?" Sean nghiêng đầu, bất mãn.
Hawkins đi về phía anh, dùng lại trước mặt anh, nụ cười trên môi y khiến anh run lên, "Ai nói sở thích của tôi không đủ để hòa nhập? Chỉ cần cậu thích thì tôi cũng thích." (=w= Quân nhỏ mọn!!!)
Sean sửng sốt một chút, lập tức đã biết y muốn làm gì , "Mr. Hawkins, chúng ta đang ở trong nhà Rick."
"Vậy cậu hãy cố hết sức để nhỏ giọng lại." Hawkins hôn một cái lên mặt Sean rồi lập tức ấn anh lên trên giường.
Một đêm ấy y làm thực dùng sức, mỗi một lần ra vào đều khiến Sean nghĩ y muốn lấy mạng của anh, anh cắn răng nín nhịn thanh âm, hoài nghi Hawkins chủ đích làm anh phải cao giọng kêu la.
May mà ngày hôm sau Rick phải đi làm buổi sáng, nếu như để cậu ta thấy Sean cùng Hawkins đi ra từ một phòng ngủ, có lẽ cậu ta phải hộc máu.
Hai người ở lại Boston ba ngày, sau đó quyết định trở về Washington .
Rick đưa bọn họ đến sân bay, hẹn gặp lại ở Washington.
Lên máy bay, tuy Sean vẫn nhìn tạp chí, nhưng lòng không khỏi căng thẳng hồi hộp, không biết trên chuyến bay này liệu có lại xuất hiện một “lễ vật” của Montero nữa hay không.
Hawkins giơ tay ra cầm lấy tay Sean, "Cùng một trò Montero sẽ không chơi hai lần."
Sean cũng hiểu thần kinh của mình đã trở nên quá nhạy cảm, nhẹ nhàng cười cười.
"Tới Washington rồi anh có muốn đi thăm cha anh không?"
"Không cần."
"Vậy anh nghỉ ngơi ở đâu?" Sau đó Sean lại cảm thấy vấn đề anh hỏi thật buồn cười, Hawkins đương nhiên là muốn ở cùng anh.
Hawkins nhìn anh, không nói lời nào.
"Tôi biết, tôi biết!" Sean bỗng nhiên nghĩ đến nếu lúc Hawkins làm cái gì với anh bị bác Mercy thấy......... , "Nhưng tôi phải nhắc nhở anh, tôi sống cùng bác của tôi, anh khống chế tốt chân tay của anh một chút."
Khi mở ra cửa nhà, Sean lập tức ngửi thấy hương hồng trà thơm phức ùa ra.
"Bác, con đã trở về!"
Quả nhiên, bác Mercy đeo tạp dề từ phòng bếp đi ra, "Sean! Chuyến đi vui vẻ chứ?"
Sean bị bà ôm thật chặt, sau đó bà mới chú ý đến Hawkins còn đứng một bên, "Chàng trai này.......... Hình như là người bạn đã từng đến tìm con!"
"Đúng vậy, bác. Chúng con gặp nhau tại New York." Nhất thời, Sean cũng không biết nên giới thiệu Hawkins như thế nào.
"Ôi, Sean, bằng hữu của con cũng thật nhiều, " Mercy hướng lên trên lầu hô một câu, "Andrew —— Sean đã trở lại!"
Andrew? Anh ta đến đây?
Sean cùng Hawkins đi vào trong phòng khách, liền thấy Andrew từ trên lầu đi xuống.
"Sean ——" Khuôn mặt tươi cười của Andrew hơi cương lại khi nhìn thấy Hawkins.
"Hi! Andrew! Sao anh lại có mặt trong nhà tôi?" Sean tỏ vẻ không sao tưởng tượng nổi.
"Chuyện này có gì đáng ngạc nhiên? Trước kia khi con còn ở quân chi viện, rảnh rỗi liền sẽ đưa Andrew về nhà ở vài ngày, sau đó hai người sẽ mang súng săn đi ngoại ô ở vài ngày trong ngôi nhà gỗ của cha con, săn thú và thư giãn." Bác Mercy đặt trà bánh xuống, "Con yêu, con sẽ không quên đấy chứ?"
Sean gượng cười, "Bác biết mà bác Mercy, từ sau khi con bị chấn thương ở đầu, có rất nhiều việc con không còn nhớ rõ."
Andrew vẫn cười, nhưng ánh mắt đã có chút ảm đạm.
"Đúng rồi Andrew! Anh bắt đầu nghỉ từ lúc nào?"
"Đầu tuần, tôi được nửa tháng nghỉ ngơi. Cậu cũng biết sau khi chấm dứt nhiệm vụ ở Baghdad tôi lại nghe Jill nói cậu bị thương trong một vụ nổ bom," Ánh mắt của Andrew đảo qua Hawkins, "Tôi thật sự lo lắng, sau lại nghe nói cậu không bị thương nặng, lại đã trở về Washington, tôi yên tâm hơn rất nhiều. Vừa được nghỉ liền đi tìm cậu, ai biết cậu đã chạy đến chỗ khác."
Sean nhớ tới khi mình còn ở quân chi viện, Andrew đã từng giúp đỡ mình rất nhiều, lúc đó anh đã nhận thấy Andrew đối với Sean không chỉ như đối với bằng hữu thông thường. Đối với Andrew, anh vừa kính trọng lại vừa áy náy.
"Các cậu đã gặp lại nhau, chi bằng cứ đến nhà gỗ nghỉ ngơi vài ngày, " Bác Mercy tựa hồ rất có hảo cảm với Andrew, "Ngay cả điểm tâm bác đều đã chuẩn bị tốt. Chàng thanh niên này.......... Hawkins phải không, cậu cũng cùng đi đi, mấy người trẻ tuổi cùng nhau giải trí."(Bác Mercy, bác muốn tình địch gặp nhau long tranh hổ đấu a! TT^TT Bác mún Sean ka ka thành miếng thịt trong món bánh mì kẹp nha!!! TT^TT)