Hình như đối phương thở dài, nói: "Là ta. Bên ngoài đang đón năm mới, trước chống đỡ cái này một lát, trở về là có thể ngủ tiếp."
Lâm Vị Hi nghe được giọng nói mới cảm giác chỗ nào không đúng, nàng mở mí mắt, phát hiện chính mình đang ghé vào một bộ gấm màu đen, mà bởi vì tư thế ngủ của nàng xưa nay không ổn, nàng hoàn toàn chen vào trong ngực của đối phương.
Nàng có chút mơ màng ngóc đầu dậy, vừa vặn đối diện với đôi mắt thâm thúy của Cố Huy Ngạn. Lâm Vị Hi kinh ngạc cùng Cố Huy Ngạn nhìn nhau một lát, đầu óc mơ màng rốt cục thanh tỉnh chút ít, tranh thủ thời gian quay đầu nhìn những người khác ở trong phòng.
Cũng may trong phòng vô cùng yên tĩnh, tiếng pháo nổ liên tục bên ngoài như tụ thành thanh âm của biển cả. Có vẻ như bọn hạ nhân cũng bị náo nhiệt hấp dẫn, tất cả đều tụ tập ở bên ngoài nhìn pháo hoa, trong phòng trừ nàng cùng Cố Huy Ngạn, cũngkhông còn ai khác.
Thế nhưng bên người Cố Huy Ngạn làm sao lại không có người, Lâm Vị Hi có chút xấu hổ, rõ ràng là bởi vì nàng, Cố Huy Ngạn mới đuổi người ra ngoài. Cứ như vậy, chẳng phải là tất cả mọi người đều biết trong lúc đón giao thừa nàng lại ngủ thiếp đi, còn trực tiếp làm ổ trong ngực Cố Huy Ngạn?
Trời ạ, quả thực Lâm Vị Hi không còn dám nghĩ tiếp, như vậy sau này sao nàng có thể ra lệnh ở trước mặt hạ nhân đây, thậm chí không cần phải nói xa như vậy, một lát nữađi ra ngoài, làm thế nào để đối mặt đông đảo nha hoàn bà tử, thậm chí còn cả con trai con dâu cũng thấy nhức đầu.
Lâm Vị Hi nghẹn ngào một tiếng, ủ rũ cúi đầu: "Vương gia, tại sao chàng lại không gọi ta dậy?"
nói xong câu đó thì chính Lâm Vị Hi cũng biết đáp án, gọi nàng tỉnh lại thì rất phiền phức, mà lại có mọi người ở đây, Cố Huy Ngạn biết nói thế nào? Trong lòng Lâm Vị Hi có chút băn khoăn, đây là nàng sơ ý lại đi chất vấn Cố Huy Ngạn. Thế nhưng Cố Huy Ngạn không có một chút không kiên nhẫn nào, hắn cũng không hề để ý Lâm Vị Hi oán trách, ngược lại vô cùng nghiêm túc nói: "Cũng không cần thiết. Mọi ngày giờ này nàng đã ngủ rồi, nếu như mệt thì cứ ngủ một lát, cũng không phải cố chịu đựng làm gì."
Cố Huy Ngạn vẫn luôn đặt mình vào hoàn cảnh người khác, ân cần chu đáo quan tâm để ý. Trong lòng Lâm Vị Hi rất cảm động, liền ỷ vào chính mình vừa tỉnh ngủ, khẽ duỗi lưng một cái, thuận thế ôm Cố Huy Ngạn, một lần nữa dựa vào vị trí chính mình vừa nằm. Nàng ngủ ở chỗ này khá lâu, lớp vải lạnh lẽo bị làm cho nóng lên, Lâm Vị Hi nhịnkhông được khẽ xoa một lát, bên trên truyền đến tiễng cười của Cố Huy Ngạn.
"đã tỉnh ngủ, lại còn nhõng nhẽo. Bên ngoài có người đấy."
Lúc đầu Lâm Vị Hi định bày ra vẻ nghiêm túc đứng đắn, nhưng Cố Huy Ngạn nói như vậy, Lâm Vị Hi ngược lại ôm lấy hắn không buông tay. Nàng ngẩng mặt từ trong ngực Cố Huy Ngạn, cố ý trừng mắt nhìn hắn: "không phải chàng đuổi hết người hầu ra ngoài rồi sao, còn sợ gì nữa?"
Nhiều năm dưới quyền hành của Cố Huy Ngạn, ở trước mặt mọi người mà y phụckhông chỉnh tề, tư thế ngồi không ngay ngắn quả thực chính là tối kỵ. Bây giờ cả hai điều Lâm Vị Hi đều phạm vào, Cố Huy Ngạn vốn nên nghiêm túc uốn nắn nàng, đồng thời khuyên răn nàng ngồi ngay ngắn đoan chính. Nhưng bây giờ Cố Huy Ngạn nhìn tiểu kiều thê nũng nịu dựa vào trong ngực mình, vậy mà nhất thời không nỡ chỉnh sửa nàng.
Cố Huy Ngạn dừng lại một lát liền cho Lâm Vị Hi có cơ hội được một tấc lại muốn tiếnmột thước. Nàng thấy Cố Huy Ngạn không nói gì, liền biết mặc dù hắn nhìn xem thanh quý nghiêm cẩn, thế nhưng đối với một chút động tác nhỏ của nàng lại vô cùng hưởng thụ, chỉ là không chịu nói ra thôi. Dù sao ở đây cũng không có ai, Lâm Vị Hi dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì cho xong, trực tiếp đưa tay vòng qua cổ Cố Huy Ngạn. Cứ như vậy cả tấm lưng và vòng eo lộ ra một đường cong đẹp đến mê người. Nhưng mà cảnh tượng này từ góc độ của Lâm Vị Hi thì không thấy được, Cố Huy Ngạn đưa tay đặt trên lưng Lâm Vị Hi, vừa vặn lúc này Lâm Vị Hi dựa gần bên tai Cố Huy Ngạn, nũng nịu dịu dàng nói: "Vương gia, vậy là chúng ta đã thành hôn được hai năm rồi, chúc mừng năm mới."
Cố Huy Ngạn rũ mắt nhìn Lâm Vị Hi, khoảng cách của hai người rất gần, nghe được cả tiếng hít thở của đối phương. Cơ bản Lâm Vị Hi là cố ý khiêu khích, nhưng bây giờ nàng nhìn ánh mắt Cố Huy Ngạn, không khỏi có chút sợ hãi, thậm chí còn có chút hối hận vì sự liều lĩnh lúc nãy.
Bên ngoài truyền đến một trận âm thanh của pháo hoa, nghĩ đến là gã sai vặt mới mang đến một ít pháo hoa, cùng nhau châm đốt. Ánh mắt thâm trầm của Cố Huy Ngạn biến mất, hắn ôm Lâm Vị Hi đặt ở chân của mình, như thế nàng không đến mức dựa vào eo chống đỡ trọng lượng của cả người. Cố Huy Ngạn chỉnh lại cây trâm bị lệchtrên tóc Lâm Vị Hi, sau đó nói: "Cả năm khó có được một ngày náo nhiệt như hôm nay, đi ra xem pháo hoa đi."
Lâm Vị Hi cũng nghĩ như vậy, nàng sớm qua tuổi háo hức nhìn pháo hoa rồi, nhưng thân là vương phi, vào thời khắc giao thừa đón năm mới lại không xuất hiện trước mặt mọi người trong vương phủ, như vậy thì rất không thích hợp. Lâm Vị Hi vốn định gọi Uyển Tinh Uyển Nguyệt, nhưng có lẽ là bởi vì tiếng pháo nổ bên ngoài quá vang dội, nha hoàn đứng ở cửa không nghe được. Lâm Vị Hi xấu hổ, đang định nói về viện, Cố Huy Ngạn đã cầm áo choàng của nàng, cẩn thận cài khuy, còn chỉnh lại lông tơ trênmũ áo của nàng.
Lâm Vị Hi lập tức trầm mặc, nàng yên lặng nhìn động tác của Cố Huy Ngạn, lúc hắn cài khuy áo, Lâm Vị Hi đưa tay muốn tiếp nhận, lại bị Cố Huy Ngạn ngăn cản. Chờ hắn rốt cục thu thập đến mức hài lòng, mới đưa tay sờ đỉnh đầu của nàng, trong mắt là ý mỉm cười: "đi thôi."
Bàn tay Lâm Vị Hi bị nắm chặt, nàng cứ như vậy bị dẫn ra bên ngoài. Nhắc tới cũng kỳ quái, mới lúc nãy gọi trong phòng mà không ai nghe được, thế nhưng vừa mở cửa phòng, không biết làm gì mà hạ nhân lập tức nhìn qua, từng người hành lễ vấn an với Lâm Vị Hi. Phía ngoài gió có chút lớn, lông tơ trên mũ trùm bay loạn trong gió đêm,một nửa gương mặt của Lâm Vị Hi đều bị lông trắng che khuất, nàng ngại lạnh khôngmuốn đưa tay ra, liền gật đầu đối với người hành lễ, ra hiệu nàng đã nghe được.
Chủ viện lớn như thế trong vương phủ, lại thêm gió đêm dày đặc, pháo nổ điếc tai,một chút biến hóa ở viện tử thật sự rất khó bị người khác chú ý. Thế nhưng là Lâm Vị Hi cùng Cố Huy Ngạn vừa ra ngoài, mọi người trong viện đều thấy được. Cố Trình Diệu cùng Cao Nhiên mặc dù đứng ở xa, thế nhưng cửa phòng vừa mở ra, ánh mắt của hai người bọn hắn đều nhìn theo. Sau đó, Lâm Vị Hi cùng Cố Huy Ngạn xuất hiện, quả nhiên hai người bọn họ là đi ra cùng nhau.
Cố Trình Diệu cùng Cao Nhiên đã đổi phòng đón giao thừa từ sớm, lúc Lâm Vị Hi nằmtrên đùi Yến vương chìm vào giấc ngủ, loại tình huống này hai người bọn hắn cũngkhông thích hợp nhìn. Nhưng mà con người chính là như vậy, có đôi khi càng là khôngnhìn thấy, càng dễ dàng tưởng tượng miên man. Chờ đến khoảnh khắc đón năm mới đến, toàn thành nã pháo trúc, Cao Nhiên chờ ở bên ngoài một khắc đồng hồ, mới nhìn thấy hai người lộ diện.
Mặc dù Cao Nhiên tươi cười đứng ở bên ngoài, tiếp nhận mọi người chúc mừng, nhưng chỉ cần nghĩ đến hình ảnh bên trong nhà chính, vẫn y nguyên như cũ cảm thấy toàn thân vô cùng khó chịu. Nhìn cha chồng cùng mẹ chồng ân ái là cảm giác như thế nào? Vấn đề này, chỉ sợ ngoại trừ Cao Nhiên, chỉ còn lại Cố Trình Diệu mới có thể hiểu đượcmột hai.
Suốt mười tám năm nay ấn tượng của Cố Trình Diệu đối với phụ thân vẫn luôn là đoan chính nghiêm túc, uy nghiêm không thể xâm phạm. Cố Huy Ngạn cũng dựng lên hình tượng phụ thân hoàn mỹ trong tưởng tượng của Cố Trình Diệu. Cố Trình Diệu xuất phát từ nội tâm kính trọng, khâm phục phụ thân. Thế nhưng vô luận như thế nào Cố Trình Diệu cũng không nghĩ tới, phụ thân cũng sẽ chú ý động tĩnh của một nữ tử. Lúc ấy hắn ta cũng ở đó, đương nhiên có thể nhìn ra Yến vương một mực chú ý Lâm Vị Hi, dù là một động tác nhỏ của nàng cũng không thể gạt được ánh mắt của phụ thân. Mà phụ thân xưa nay đạm mạc lạnh lùng của hắn ta cũng sẽ cẩn thận nâng niu như là đối đãi tuyệt thế trân bảo, nhẹ nhàng đặt Lâm Vị Hi ở trên đùi của mình.
một năm trước, nếu có người nói với Cố Trình Diệu là Yến vương sẽ quan tâm để ý người khác, nhất định Cố Trình Diệu sẽ khịt mũi coi thường. Nhưng bây giờ, hắn ta lạinói không ra lời.
Nhất là chờ Cố Trình Diệu ý thức được, loại cảm giác khó tả phức tạp cũng không phải là đối với Lâm Vị Hi, mà là hướng về phía phụ thân của hắn ta. Khi đó mặc dù Cố Huy Ngạn không nói rõ, thế nhưng căn bản không ai dám tiếp tục đợi. Cố Huy Ngạn khôngcho phép bất luận kẻ nào nhìn thấy dáng vẻ Lâm Vị Hi khi ngủ, thế nhưng chính hắnlại ở trong phòng đến một canh giờ. Đột nhiên Cố Trình Diệu ý thức được chính mìnhđang suy nghĩ gì, hắn ta nắm chặt tay, vừa vặn lúc này một trận gió rét thổi tới, Cố Trình Diệu che giấu hít một hơi không khí rét lạnh thật dài, để cho đầu óc u ám của mình có lẽ là bởi vì thức đêm mà tỉnh táo trở lại.
đã thấy được, Cố Trình Diệu cùng Cao Nhiên khẳng định phải lên trước hành lễ chúc tết với cha mẹ. Mặc dù hai người bọn hắn đứng cùng một chỗ, nhưng trong lòng đều có tâm tư, cùng nhau đi tới hơi có chút cảm giác đồng sàng dị mộng.
Lâm Vị Hi mặc áo choàng đỏ chót, duy chỉ có mũ trùm là một vòng lông tơ màu trắng. Nàng đứng dưới hành lang màu son, dáng người yểu điệu, thần sắc trong trẻo tĩnh lặng mang theo cảm giác nghiêm nghị không thể mạo phạm, quả thực như chiêu quân tại thế, nữ thần hạ phàm. Nhìn thấy Cao Nhiên cùng Cố Trình Diệu tới thỉnh an, nàng cũng chỉ nhàn nhạt gật đầu, sau đó lại đem ánh mắt nhìn về phía bầu trời đen sẫm.
Lúc này đã vào đêm rồi, không khí thanh lãnh mang theo hương vị khói lửa nồng đậm, đây chính là hương vị đặc biệt của năm mới. Pháo hoa của phủ Yến vương chuẩn bị đương nhiên vừa nhiều lại đủ các loại hình dạng. Bọn sai vặt miệt mài không ngừng đem ống pháo đến trung đình, sau đó ngồi xổm đốt kíp nổ. Còn bọn nha hoàn thì bịt lỗ tai đứng dưới hành lang, thấy gã sai vặt châm pháo, lại nhảy lên mấy cái, cũngkhông biết các nàng đang sợ hãi hay là vui vẻ.
Lâm Vị Hi nhìn khung cảnh náo nhiệt như vậy, bất tri bất giác có chút nhập thần, tâm trạng bối rối đã không thấy đâu. Uyển Tinh hoạt bát, nàng ta đã sớm không kìm nén được, chỉ muốn chính mình cầm một nén hương, ào ào chạy vào trong trong đình viện đốt pháo hoa. Lâm Vị Hi nhìn đến đây thì không nhịn được cười. Nàng đứng trên hành lang, không nhìn bất luận kẻ nào, thế nhưng vẫn có rất nhiều người đều đang len lén chú ý nàng. Bây giờ vương phi xinh đẹp tựa thiên tiên hình như cười một tiếng, rất nhiều người đốt pháo hoa được cổ vũ, càng thể hiện ra nhiều cách đốt khác nhau mong chiếm được sự chú ý của vương phi.
Uyển Tinh chơi thật sự rất không có quy củ, Uyển Nguyệt mặc dù vui vẻ thay nàng ta, nhưng nàng vốn trầm ổn, nghĩ cũng nhiều hơn một chút. Uyển Nguyệt gọi Uyển Tinh trở về, nói: "Trong viện nhiều gã sai vặt quản sự như vậy, ngươi cùng bọn hắn lẫn lộn cùng nhau đốt lửa, cái này còn ra thể thống gì. Ngươi tạm thời dừng lại một chút đi, hầu hạ vương phi mới là chuyện quan trọng."
Uyển Tinh đang hào hứng chơi, đột nhiên bị gọi trở về rất không đành lòng. Thế nhưng nàng ta cũng biết đây là Uyển Nguyệt muốn tốt cho mình. Uyển Tinh đành phải lẩm bẩm đem hương giao cho tiểu nha hoàn bên cạnh, nhưng mà nàng ta còn khôngcó suy sụp hai giây, nhìn thấy Lâm Vị Hi lại hưng phấn lên: "Vương phi, ngài tỉnh rồi?"
Lâm Vị Hi lạnh lùng hé miệng cười cười, coi như là trả lời, che giấu bối rối của mình. Uyển Tinh không chú ý tới những thứ này, nàng ta vẫn vô cùng hưng phấn: "Vương phi, đáng tiếc vương phủ không có trẻ con, cho nên việc đốt pháo hoa chỉ có thể giao cho gã sai vặt quản sự. Chờ thêm mấy năm nữa tiểu chủ tử chạy đầy sân, khi đó đốt pháo hoa ăn tết mới thật sự là náo nhiệt đấy!"
Sau khi Lâm Vị Hi ra ngoài vẫn đứng một chỗ cùng Cố Huy Ngạn, chỉ là bên ngoài quá ồn áo, căn bản không nghe được tiếng nói chuyện. Loáng thoáng có tiếng pháo nổ, Lâm Vị Hi cùng nha hoàn của mình nói chuyện cũng không lộ vẻ đột ngột. Nhưng bây giờ Uyển Tinh nói loại lời thiếu suy nghĩ này, Lâm Vị Hi tranh thủ thời gian nhìn thoáng qua về phía Cố Huy Ngạn, phát hiện hắn vẫn nhìn về phía trước như cũ, không có vẻ giống như là nghe được, lúc này mới yên tâm, quay đầu lập tức trừng Uyển Tinh mộtchút.
Đối với hài tử Lâm Vị Hi vẫn một mực thuận theo tự nhiên, dù sao đây là xã hội tông tộc, nữ tử muốn sống sót, căn bản không thể tránh được con nối dòng. Nhưng Lâm Vị Hi vẫn biết thân phận của mình mẫn cảm, Yến vương có nguyện ý để nàng sinh con cái hay không? Là nữ nhi còn tốt, vạn nhất là nhi tử thì làm sao bây giờ?
Vấn đề này Lâm Vị Hi không nguyện ý nghĩ sâu, cho nên cũng chưa từng cho phép thị nữ ở trước mặt Yến vương nhắc đến chuyện này, cho dù là lơ đãng cũng không được. Nàng không muốn để cho Cố Huy Ngạn nghĩ là nàng là ám chỉ cái gì.
Việc này vốn nàng đã sớm nghĩ rõ ràng rồi, thế nhưng vào giờ khắc này, tâm trạng của nàng đang vui sướng vì sang năm mới mà đột nhiên sa sút xuống, tầng tầng lớp lớp pháo hoa đang nở rộ trước mắt cũng mất đi lực hấp dẫn. Lâm Vị Hi không khỏi thất thần, con mắt nhìn chằm chằm một chỗ sợ run, bất thình lình sau lưng vang lên mộttrận pháo nổ kịch liệt, Lâm Vị Hi bị giật nảy mình, cả người đều kinh hoàng lui mộtbước.
Cũng may người bị hù dọa không phải số ít, khắp sân đều là tiếng kêu sợ hãi, Lâm Vị Hi thất thố liền cũng không coi vào đâu. Nàng ngã một bước về sau, tâm trí còn chưa khôi phục vì kinh hãi, liền cảm giác được cánh tay của mình được chống đỡ, sau đó bên tai ấm áp, tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc cũng lập tức cách xa nàng.
Tâm trạng lo sợ của Lâm Vị Hi liền chậm rãi an ổn lại, lỗ tai được che lại, tiếng tim đập càng rõ ràng hơn, thình thịch từng nhịp ở trong lồng ngực. Cố Huy Ngạn cao hơn Lâm Vị Hi rất nhiều, bây giờ hắn hơi cúi người che lỗ Lâm Vị Hi, không chỉ có lỗ tai mà phía sau lưng cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Cố Huy Ngạn. Dường như cả người nàng được che chở trong lồng ngực của Cố Huy Ngạn, phảng phất khói lửa, tiếng pháo nổ đinh tai bên ngoài cũng không thấy sợ hãi nữa. Nàng chỉ cần thưởng thức pháo hoa mỹ lệ là được, mà không cần quan tâm mỹ lệ ấy mang đến tiếng ồn.
Lâm Vị Hi mấp máy môi, cuối cùng cũng không giãy dụa, mà tùy ý Cố Huy Ngạn ngay trước mặt mọi người nửa ôm chính mình. Pháo hoa lộng lẫy lại ầm ĩ rất nhanh liền nổ hết, Lâm Vị Hi thừa dịp trời tối che giấu khóe miệng lặng lẽ vểnh lên của mình.
Đúng vậy a, một năm mới đã đến. Tầm này năm ngoái không thể nói vui sướng, vào tháng mười hai nàng bị cuộc hôn nhân vô vọng mài cho đến chết, lúc đó mới có gần mười bảy tuổi. Thành hôn không đến một năm, chờ tỉnh lại lần nữa, mặc dù có thể may mắn tiếp tục sống sót, nhưng đối mặt với cục diện khó khăn của gia đình Lâm Vị Hi, nàng cũng rất khó an tâm chúc mừng chính mình năm mới đầu tiên sau khi trọng sinh. Nhưng năm năm Nguyên Gia trôi qua, một năm này ở kiếp trước nàng chưa từng gặp mặt Yến vương, từ bỏ toàn bộ người thân cùng vẻ vang của kiếp trước, cũngkhông thể không một lần nữa trở lại phủ đệ mang cho nàng cả vinh quang lẫn thống khổ. Vậy mà vào năm Nguyên Gia thứ sáu, nàng lại ở trong lồng ngực còn mang chút lạnh lùng của Cố Huy Ngạn, nghênh đón ngày đầu tiên của năm mới.