• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 61: Tôi có thể xử lý hậu quả của sự kích động

“Cả ngày kêu mua nhà, mua xe, chúng ta lấy đâu ra tiền chứ?”

Nghe lời nói của Long Thiên Tiếu, Cố Tuyết Cầm trợn mắt lườm anh.

“Cô không cần lo chuyện tiền nong đâu”.

Long Thiên Tiếu chỉ mỉm cười rồi nói. Bây giờ là vào khoảng tháng chín, nhưng nhiệt độ ở thành phố Lâm Giang đã giảm xuống một chút, buổi sáng có sương mù và gió lạnh thổi tới khiến Long Thiên Tiếu cũng hơi run rẩy.

Khoảng nửa tiếng sau thì ba người cũng tới nhà trẻ Tiểu Ngư Nhi.

“Bíp bíp bíp!”

Phía sau xe Long Thiên Tiếu có một chiếc xe BMW X5 đang điên cuồng bóp còi.

“Con trai, nhìn thấy không, không phải ai cũng có tiền như nhà mình, không học giỏi thì sau này chỉ có xe máy điện mà đi thôi”.

Một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài hơi mập nói với đứa bé mũm mĩm ngồi bên ghế phụ.

Nói to như vậy, đương nhiên là Long Thiên Tiếu đang ngồi trên chiếc xe máy điện cũng nghe thấy. Anh lái xe máy điện để sang một bên, để Cố Tuyết Cầm và Long Tiểu Tịch xuống xe.

“Anh chị là bố mẹ của Long Tiểu Tịch sao?”

Một người phụ nữ trạc tuổi ba mươi đi tới, hỏi. Cô ấy cười tươi, nhìn có vẻ hiền hòa và thân thiện.

Đây là chủ nhiệm lớp Long Tiểu Tịch, lúc Long Thiên Tiếu đưa Long Tiểu Tịch đến đăng ký học đã gặp.

“Em chào cô Lương”.

Long Tiểu Tịch ngoan ngoãn chào hỏi.

“Tiểu Tịch ngoan lắm. Nào tới đây vào lớp với cô nhé?”

Lương Tuyết Oánh tươi cười nói.

“Cô giáo Lương, sau này nhờ cô để ý đến con nhiều hơn”.

Cố Tuyết Cầm nói.

“Chị là mẹ của Long Tiểu Tịch à?”

Lương Tuyết Oánh nhìn Cố Tuyết Cầm, cảm thấy hơi bất ngờ. Long Tiểu Tịch nghe thấy câu này thì cũng nhìn sang Cố Tuyết Cầm, chớp chớp mắt chờ đợi câu trả lời của Cố Tuyết Cầm.

Tự nhiên bị hỏi như thế khiến Cố Tuyết Cầm hơi sững sờ, sau khi nhìn Long Thiên Tiếu mới cười nói: “Đúng vậy”.

“À, nhìn chị trẻ quá”.

Lương Tuyết Oánh cảm khái nói.

“Con ở lớp nghe lời cô giáo nhé, buổi chiều bố đón con”.

Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.

“Vâng, bố, bố yên tâm ạ!”

Long Tiểu Tịch ngoan ngoãn trả lời.

“Cô Lương, tôi là phụ huynh của Vương Tiểu Bàn, nhà tôi làm bất động sản, sau này phải nhờ cô quan tâm Tiểu Bàn nhà tôi”.

Đúng lúc này, một người đàn ông mập dắt theo một đứa trẻ cũng rất mập đi tới, tiện tay rút luôn danh thiếp đưa cho Lương Tuyết Oánh.

“Anh yên tâm, các bé ở chỗ chúng tôi nhất định sẽ được chăm sóc tốt”.

Lương Tuyết Oánh nhận lấy danh thiếp, mỉm cười nói. Sau đó cô ấy cầm tay hai đứa trẻ đi vào.

Đợi bọn trẻ đi xa rồi, người đàn ông trung niên mới liếc nhìn Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm. Khi nhìn đến Cố Tuyết Cầm, ánh mắt của ông ta lóe lên vẻ nóng bỏng, thèm thuồng.

“Cô gái xinh đẹp, không bằng ngồi xe tôi đi nhé, ngồi xe máy điện lạnh lắm. Tôi là Vương Tùng Lâm của bất động sản Quang Huy, đây là danh thiếp của tôi”.

Người đàn ông trung niên mập cười nham hiểm, vừa nói vừa đưa danh thiếp của mình.

“Cảm ơn”.

Long Thiên Tiếu giành trước một bước, nhận lấy danh thiếp, sau đó tùy tiện xé vụn, ném luôn vào thùng rác bên cạnh.

Vương Tùng Lâm nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt chợt trở nên u ám.

“Cậu có ý gì?”

Vương Tùng Lâm hỏi.

“Còn chưa rõ ý gì sao?”

Long Thiên Tiếu thản nhiên nói, nhếch mép cười lạnh lùng. Bị Long Thiên Tiếu nhìn như thế khiến Vương Tùng Lâm có cảm giác như bị đóng băng. Vốn dĩ ông ta cảm thấy mình rất có khí phách nhưng trong chốc lát đã héo rũ, thật giống nhìn thấy quỷ. Ông ta cũng mặc không ít quần áo mà sao tự nhiên lạnh thế không biết?

“Bỏ đi, chúng ta đi thôi!”

Cố Tuyết Cầm níu cánh tay của Long Thiên Tiếu, nhỏ giọng nói. Cô nắm tay Long Thiên Tiếu kéo đi. Long Thiên Tiếu nghe thấy thế cũng không ở lại, lên xe máy điện chờ Cố Tuyết Cầm rời đi.

“Hừ, nghèo như quỷ, có cái gì mà ghê?”

Vương Tùng Lâm nhìn theo hướng Long Thiên Tiếu rời đi, tức tối nói.

“Một thằng nghèo kiết xác, lại có vợ đẹp như thế, thật quái lạ”.

Vương Tùng Lâm khạc nhổ một bãi nước bọt, lớn tiếng than vận đen đủi.

“Sau này anh đừng kích động như thế nữa nhé?”

Cố Tuyết Cầm ngồi phía sau nói với Long Thiên Tiếu.

“Tôi có thể xử lý được hậu quả của việc kích động đó!”

Long Thiên Tiếu nói.

“Vậy Tiểu Tịch thì sao, con bé có thể chấp nhận không? Con bé cũng học ở trường mẫu giáo này, những người có tiền thì làm gì chả được, sau này ít kiếm chuyện thôi”.

Cố Tuyết Cầm lắc đầu, lo lắng nói. Cái người tên là Vương Tùng Lâm vừa rồi, nhìn đã thấy không phải là người tốt.

“Cô yên tâm, bất kỳ kẻ nào uy hiếp đến con gái tôi đều không tồn tại được trên đời này quá lâu đâu”.

Long Thiên Tiếu bình tĩnh nói, lái xe máy điện đi về nhà.

“Đợi lát nữa đi thắp hương ông nội thì những người trong dòng họ chắc chắn sẽ nói anh vài câu, đến lúc đó anh nhẫn nhịn một chút, đừng để mọi chuyện ồn ào lên, không thu dọn nổi”.

Cố Tuyết Cầm nghe lời nói của Long Thiên Tiếu thì cũng không tranh luận thêm nữa, đành phải chuyển chủ đề sau đó dặn dò.

“Tôi tự biết chừng mực mà”.

Long Thiên Tiếu cũng chỉ nhàn nhạt nói. Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy thì không nói nữa. Long Thiên Tiếu bây giờ hình như đã không phải là Long Thiên Tiếu trước đây rồi. Hôm trước đã đánh Cố Mỹ Linh đến mức đó thì lần này đi thắp hương ông nội, những người trong dòng họ sao có thể dễ dàng bỏ qua cho anh.

Trong lòng cô hơi lo lắng, cũng có chút mong đợi xem Long Thiên Tiếu xử lý chuyện này thế nào.

“Anh biết chừng mực là tốt”.

Cố Tuyết Cầm nói xong thì hai người cũng im lặng cả chặng đường. Từ nhà trẻ đến nghĩa trang núi Tây phải đi mất hơn một tiếng, đến khi Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm đến chân núi Tây thì cả dòng chính lẫn nhánh phụ của nhà họ Cố đã tới rất đông rồi.

“Tôi nói này, ông ba, có gì đó cứ sai sai đấy. Ông nói xem Tuyết Cầm nhà ông và thằng rể vô dụng kia sao vẫn chưa tới?”

Khi nói chuyện, người vợ Lưu Thị của anh trai cả Cố Vân Sơn tỏ vẻ khinh bỉ nói.

“Không phải đâu, chuyện hôn nhân của Tuyết Cầm là ông cụ đích thân làm chủ. Hơn nữa, khi ông cụ còn sống thì yêu thích Tuyết Cầm nhất, đem hi vọng của nhà họ Cố gửi gắm hết vào Tuyết Cầm!”

“Theo tôi thấy ấy mà, ông cụ nhìn lầm rồi, đến cả dự án của dòng họ với nhà họ Tôn cũng không giữ được thì Cố Tuyết Cầm có bao nhiêu bản lĩnh, nếu nhà họ Cố rơi vào tay nó thì tôi thấy sắp xong rồi đấy”.

Mỗi người nói một câu khiến Cố Vân Sơn và Vương Mỹ nghe thấy thì sắc mặt cũng trở nên khó coi, nhất là Vương Mỹ còn nghiến răng ken két.

Tất cả là tại thằng vô dụng kia, nếu không phải vì nó thì sao bà ta lại mất mặt như thế?

“Tôi thấy hai vợ chồng nó không dám đến đâu. Tôi còn nghe nói, hôm qua ở trung tâm thương mại Tiềm Long, thằng ngu đó còn đánh Mỹ Linh, lần này ông hai sẽ không bỏ qua thằng vô dụng này đâu”.

“Còn có chuyện như thế à, ha ha, lần này có kịch hay xem rồi. Thằng vô dụng kia mà cũng dám đánh người, ha ha ha…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK