A Cẩn vui vẻ kéo Ngu Uyển Tâm: "Ngu cô cô ơi, người nói xem, cữu cữu con có phải là một người siêu xấu không?"
Ngu Uyển Tâm khẽ "ơ", có hơi không hiểu. Nàng đỏ ửng mặt, nghiêm túc nói: "Tiểu Quận chúa chớ nói bậy."
A Cẩn chống nạnh, giống như một cô bé đanh đá: "Cữu cữu chính là người xấu, nếu như không phải tên trứng thúi, sao lại lén lút ra ngoài chơi mà không dẫn con theo? Không nói cho con biết thì chính là người xấu, không dẫn con đi chơi chung lại càng là người xấu. Thế nên mới nói, vẫn là Thời Hàn ca ca tốt."
Mọi người đều bị A Cẩn chọc cười, Thời Hàn dựa vào cạnh cửa, vẻ mặt cực kì dịu dàng: "A Cẩn đúng là có mắt nhìn."
Thẩm Nghị quay đầu nhìn hắn, nói: "Không biết vì gánh được cái danh người tốt này, người đã làm cái gì."
Thời Hàn cũng một câu hai nghĩa: "Ta lại cảm thấy mình chưa từng làm chuyện gì xấu, không những không làm chuyện xấu, ngược lại còn làm chuyện tốt tạo phúc cho người khác. Đương nhiên, có lẽ người ta cũng không cảm ơn ta, nhưng thế thì sao, dù sao ta cũng không trông mong người ta cảm tạ. A Cẩn vui vẻ là được."
Mắt A Cẩn sáng long lanh: "Thời Hàn ca ca siêu nhất! Ta là fan cuồng của huynh."
"Fan gì cơ?" Thẩm Nghị không hiểu.
A Cẩn cười hì hì, nắm tay Ngu Uyển Tâm lắc lắc: "Fan gì không quan trọng, quan trọng chính là ta cảm thấy suy nghĩ của Thời Hàn ca ca quá tuyệt vời, tính rất tốt!"
Thẩm Nghị bó tay rồi, ông nhìn hai người: "Hai người đúng là tình đầu ý hợp."
A Cẩn vội vàng phản bác: "Chúng ta là hồ bằng cẩu hữu*."
*Hồ bằng cẩu hữu: bạn bè chuyên cùng nhau làm chuyện càn quấy, xấu xa.
Ngu Uyển Tâm bật cười: "Tiểu Quận chúa dùng sai từ rồi nha."
A Cẩn nghi ngờ vò đầu, hỏi: "Vậy là rắn chuột một ổ?"
Ngu Uyển Tâm càng cười to hơn: "Cũng không đúng, ta nghĩ, các con đây là anh hùng cùng chung ý tưởng."
"A Cẩn đến đây nào, để cữu cữu ôm con. Đừng lôi kéo Ngu tiểu thư như thế, con nhóc mập như con chớ làm người ta mệt chết."
A Cẩn nghiêng nghiêng đầu, không vui: "Con không muốn, Ngu cô cô mềm mại lại còn thơm như vậy, đương nhiên con muốn ở với nàng, cữu cữu trông rất nghiêm nghị, còn lâu con mới ở chung với người! Ừm, hay là nói..." A Cẩn cười hì hì chọt bụng nhỏ của mình: "Cữu cữu đau lòng Ngu cô cô sao? Cữu cữu thật thiên vị."
Ngu Uyển Tâm lập tức đỏ mặt, mấy người còn lại đứng ở cửa ra vào, không chỉ riêng Thời Hàn, Ngu Kính Chi quan sát bên này, quan sát bên kia, rồi cũng hiểu được một chút.
Khó trách sau khi hắn chọn thời gian thì bị Thời Hàn dời lại một ngày, thì ra là thế. Nhưng thấy hai người bọn họ phối hợp ăn ý, kẻ xướng người họa lại cảm thấy rất thú vị.
"A Cẩn đừng ăn nói lung tung, tuy con còn nhỏ nhưng cũng không thể nói bậy. Nữ tử coi trọng nhất là thanh danh, con nói như vậy, Ngu tiểu thư nên giải quyết thế nào?" Thẩm Nghị nghiêm mặt.
A Cẩn lập tức vùi vào người Ngu Uyển Tâm, nũng nịu: "Con đâu có nói gì đâu, Ngu cô cô sẽ không trách con đâu nhỉ? Ngu cô cô dịu dàng nhất mà. Ngu cô cô Ngu cô cô..."
Thẩm Nghị không nhịn được bật cười: "Đứa nhỏ con sao lại trở nên khó chơi thế này? May là Ngu tiểu thư tốt tính, nếu không sợ là không để ý con nữa đâu."
A Cẩn chớp mắt, ngây thơ hỏi: "Quả nhiên cữu cữu rất thích Ngu tiểu thư."
Ngu tiểu thư vỗ cái mông nhỏ của nàng một cái: "Tiểu Quận chúa mà còn nói bậy nữa thì ta sẽ giận đấy."
A Cẩn quýnh quáng, vì sao mọi người đều thích đánh cái mông nhỏ của nàng chứ. Tuy thịt trên mông người ta khá nhiều, nhưng mà… Hu hu! Không thích bị đánh mông đâu, xấu hổ lắm. A Cẩn xoay người ôm cổ Ngu tiểu thư, miệng nhỏ thò lại gần nàng hôn một cái: "Ngu cô cô đừng giận mà, A Cẩn thích người nhất."
Quả nhiên Ngu Uyển Tâm nở nụ cười, nàng ôm A Cẩn đặt lên chân mình: "Ta cũng thích tiểu Quận chúa nhất nha."
Dù sao Ngu Uyển Tâm cũng là nữ tử trẻ tuổi, Thẩm Nghị không thể ở mãi, sau khi nói vài câu thì cáo từ rời đi. Ngu Uyển Tâm nhìn theo bóng lưng của ông rời khẽ cúi đầu, hình như đang nghĩ gì đó. A Cẩn thấy thì dựng ngón tay cái lên với Thời Hàn, Thời Hàn cũng đáp trả, hai người cười ăn ý.
Sau khi đám người Thẩm Nghị rời đi, mọi người lại khôi phục bầu không khí náo nhiệt trước đó. Oánh Nguyệt nhân lúc mọi người đang trò chuyện mà kéo A Cẩn sang một bên, thì thầm: "A Cẩn muốn để Ngu cô cô gả cho cữu cữu sao?" Nàng cũng thuận theo xưng hô của A Cẩn, gọi Ngu Uyển Tâm là Ngu cô cô.
A Cẩn chọt hai ngón tay vào nhau: "Có được không ạ? Muội cảm thấy cực kì hợp đó!"
Oánh Nguyệt nghe thì rất hưng phấn: "Ta cũng thấy hợp, Ngu cô cô rất dịu dàng, cực kì hợp với cữu cữu. Mà theo ta thấy, cữu cữu cũng không thờ ơ."
A Cẩn: "Đúng thế đúng thế. Lúc trước cữu cữu không thành thân là vì chưa từng tiếp xúc với nữ tử. Bây giờ tiếp xúc sẽ biết, cô nương tốt trên đời này còn nhiều, hà hà. Tỷ xem, đây chẳng phải đã gắn với nhau rồi sao?"
"Đúng là ngay cả ông Trời cũng giúp cữu cữu, khéo thế! Chúng ta lại gặp nhau ở đây."
A Cẩn chống nạnh: "Tỷ cho rằng có nhiều trùng hợp vậy sao? Tỷ tỷ thật ngốc..."
Oánh Nguyệt: "..."
Đợi đến khi hồi cung, A Cẩn vui vẻ để Thời Hàn dẫn đi. Thời Hàn mỉm cười hỏi: "A Cẩn có vui không?"
A Cẩn gật đầu, tay nhỏ vươn ra: "Ta mệt rồi, Thời Hàn ca ca ôm."
Thời Hàn cười như không cười, nói: "Nhưng mà Thời Hàn ca ca cũng mệt nha. Chẳng qua nếu A Cẩn đồng ý moah moah mặt, Thời Hàn ca ca có thể ôm A Cẩn."
A Cẩn vung tay: "Thời Hàn ca ca cúi đầu."
Thời Hàn ngồi xuống, quả nhiên A Cẩn chụt một cái. Nàng cười tủm tỉm giang tay: "Ôm!"
Thời Hàn mỉm cười bế nàng lên, hắn ôm A Cẩn, vừa đi vừa hỏi: "A Cẩn cảm thấy biểu hiện của Thời Hàn ca ca có được không?"
A Cẩn cảm thấy thằng nhãi này đã cầu khen ngợi như vậy, mình hẳn là nên khen hắn một câu. Nàng cười hì hì kéo tai Thời Hàn, ngọt ngào nói: "Thời Hàn ca ca tốt nhất mà, nhưng có phải hôm nay chúng ta biểu hiện hơi rõ ràng quá không?" Nàng nghiêng đầu.
Thời Hàn: "Làm rõ ràng như thế mới có hiệu quả. Nếu như không đau không ngứa thì sao có thể khiến mọi người đều hiểu rõ được! Hơi kích thích một chút thì Thẩm đại nhân với biểu di mới có thể có ấn tượng khắc sâu với lẫn nhau hơn. Hơn nữa muội không cảm thấy biểu hiện của chúng ta hôm nay rất tốt sao? Ít nhất là có hiệu quả rõ rệt, ta nghĩ, ít nhất biểu di đã có ý với Thẩm đại nhân."
A Cẩn đắc ý: "Cữu cữu ta tốt lắm nha, Ngu cô cô có mắt nhìn, đương nhiên sẽ thích cữu cữu ta."
Thời Hàn yên lặng một chút rồi nói: "Tuổi cữu cữu muội không còn nhỏ, có hơi già nhỉ? Hơn nữa, trước đó trong lòng ngài ấy còn có người, nếu như so ra thì không tính là điều kiện tốt." Đây là nói thật, không phải hắn muốn tranh cãi, mà chỉ nói ra sự thật mà thôi.
A Cẩn: "Lớn hơn chút thì sao chứ, lớn tuổi cũng có mị lực mà. Hơn nữa huynh nên biết, mối tình đầu không phải tình yêu, sau này cữu cữu ta sẽ là một tướng công tốt."
Thời Hàn cười: "Muội đó, học ai mà biết nhiều vậy."
A Cẩn ngâm nga "là la": "Ta đây là tự học thành tài, thật ra cũng không còn cách nào nha. Phụ thân ta không đứng đắn như vậy, ta không nên trưởng thành sớm sao?"
Thời Hàn bước nhẹ, không nói lời nào, nhưng khóe miệng lại cong lên. A Cẩn đáng yêu như thế, sao hắn có thể không thích được!
"Ta nghĩ, có lẽ Hoàng gia gia sẽ hỏi muội hôm nay làm cái gì." Đột nhiên Thời Hàn nói.
A Cẩn nghi hoặc: "Sao lại hỏi chứ, chẳng lẽ ông ấy cũng muốn đi chung với chúng ta?"
A Cẩn pha trò khiến Thời Hàn cười lớn hơn, hắn nói: "Đừng quên hôm nay chúng ta đụng phải Thẩm đại nhân. Chưa chắc Hoàng thượng đã hi vọng bọn họ gặp nhau."
Nói như thế khiến A Cẩn nghi ngờ hơn: "Hoàng gia gia của ta là Hoàng Thượng mà, không phải Hoàng Thượng nên nhất ngôn cửu đỉnh, muốn làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói sao? Nếu như ông ấy không muốn Ngu cô cô gả cho cữu cữu ta thì nói thẳng cũng được, sao phải quanh co lòng vòng như thế, không đúng lắm nha. Ta nói nè Thời Hàn ca ca, không phải là huynh tính sai đấy chứ?"
"Trên đời này không có tùy tâm tùy ý hoàn toàn, cho dù là Hoàng Đế quyền khuynh thiên hạ cũng thế. Các Hoàng tử đều đã lớn, mà đại thần thế gia lại phức tạp, không những thế, ông ấy còn phải quan tâm đến tâm tư của Ngu Quý phi và Ngu gia. Hôm nay có lẽ muội cũng thấy rồi, Tề Vương gia Triệu Mộc và biểu di cũng có quan hệ thân thích. Tuy Ngu gia không được tính là đệ nhất thế gia, nhưng cũng là một gia tộc cường thịnh, Ngu Quý phi lại vì Hoàng Thượng mà cả đời này đều không có hài tử của mình, Thiên gia không thể không quan tâm đến cảm nhận của Ngu Quý phi. Thế nên trắng trợn tổn thương tấm lòng Ngu gia là chuyện không thể. Dựa vào tâm lý phức tạp đó, nên muội xem, Ngu gia cũng nắm lấy điểm này mà sốt ruột muốn gả Ngu Uyển Tâm đi. Nếu như không phải hiện tại Hoàng Thượng có ý muốn gả Ngu Uyển Tâm cho Hoàng tử thì chưa chắc bọn họ đã nhìn trúng cữu cữu muội. Giống như ta đã nói, cữu cữu muội không phải là tốt nhất. Bây giờ chẳng qua là vội vàng nên mới chọn mà thôi."
Cuối cùng A Cẩn cũng hiểu, nàng thở dài: "Thật phức tạp!"
Thời Hàn: "Nhưng ta cảm thấy A Cẩn có thể hiểu, đúng không?"
A Cẩn ưỡn ngực: "Ta có thể hiểu rõ hoàn toàn là vì ta tương đối thông minh. Đổi thành nhóc con khác thì sao có thể thông minh như ta được."
Những lời này lại chọc Thời Hàn cười ha ha, cũng chỉ khi ở cùng với A Cẩn, hắn mới có thể thoải mái, tùy tiện cười.
"À, đúng rồi, Thời Hàn ca ca, Ngu Quý phi không có hài tử là vì sao thế ạ?" Ngọn lửa bà tám cháy hừng hực trong mắt A Cẩn.
"Tranh đấu hậu cung mà thôi, A Cẩn không cần biết những chuyện dơ bẩn đó. Thật ra chính vì không có hài tử mà Ngu Quý phi mới có thể nhận được vinh sủng một đời. Có đôi khi không chỉ xem mệnh, mà là có được tất có mất." Thời Hàn cũng không muốn nói những chuyện dơ bẩn đó cho A Cẩn. A Cẩn thấy hắn không nói, nhưng thật ra cũng có thể đoán được một hai. Nàng lại hỏi: "Thời Hàn ca ca, vị Hoàng thúc đó của ta, chính là Tề Vương gia Triệu Mộc ấy, trông thúc ấy rất phong lưu nha! Quan hệ của các huynh rất tốt sao?"
"Cũng được." Thời Hàn nói.
A Cẩn hiểu ngay: "Ta biết rồi, thì ra quan hệ của hai người rất tốt." Có thể để Thời Hàn ca ca nói ra cũng được thì chính là quan hệ rất tốt. Thằng nhãi này là một con mèo Ba Tư, đụng một cái là nổ! Hôm nay lại rất tốt, thế nên theo nàng thấy, quan hệ giữa Thời Hàn với Cảnh Diễn, Triệu Mộc và Ngu Kính Chi xem như không tệ.
Thời Hàn: "Tuy trông Triệu Mộc có chút… Tùy tiện, nhưng cũng xem như là người đáng tin cậy."
A Cẩn: "Nam tử trong Kinh đều đẹp trai như thế sao?"
Thời Hàn: "Tướng mạo nam tử không quan trọng, cũng không phải nữ tử mà coi trọng dung nhan. Nam tử coi trọng năng lực, hơn nữa… Trên thực tế không phải ai cũng giống như vẻ ngoài của mình.”
A Cẩn: "Á à?"
"Ai lại không có đam mê kỳ quái đâu?"
Lỗ tai A Cẩn dựng lên: "Nói một chút đi! Thời Hàn ca ca nói cho ta đi mà!"
"Giống như Cảnh Diễn, lúc trước là ồn ào nhất, giống như nữ tử vậy, khiến người ta bực bội muốn đánh người."
A Cẩn nhớ lại khung cảnh hôm nay, gật đầu: "Xì! Quả thật nói khá là nhiều, đúng là không thể ngờ được!"
"Còn Kính Chi thì chỉ một lòng hướng đến làm quan trong triều đình, lại không quan tâm đến người nhà. Thân thể phu nhân của hắn yếu đuối, không thể theo hắn đến phương Nam, hắn lại hoàn toàn mặc kệ những cái đó, vẫn chỉ muốn công danh lợi lộc."
A Cẩn: "Trời ạ, hắn trông mới mười bảy tuổi mà thôi, thế mà lại thành thân rồi sao? Nương tử của hắn đáng thương quá!"
"Còn về Triệu Mộc..."
...
A Cẩn: "Quả nhiên, không có ai là thập toàn thập mỹ."
Khóe môi Thời Hàn khẽ cong lên, trong đầu thầm nghĩ tiểu A Cẩn, muội thấy người khác đều không tốt, ta sẽ rất vui rất vui đó! Chỉ có ta tốt nhất thôi, đúng không?