Trên ô tô, Trịnh Hy vừa lái xe, vừa hỏi hắn
“Phùng Doãn Kha, anh muốn đi chụp hay ghép?”
“Hả? Ghép cái gì cơ?” Hắn chớp mắt nhìn cô.
Trịnh Hy nói “Ảnh cưới ấy.”
“Đương nhiên là phải chụp rồi!!! Không ghép!” Hắn vỗ đùi cái đét, ánh mắt sáng rực nhìn cô.
Cái ảnh cưới quý giá đó, sao có thể ghép được!
“Ngày mai đồ cưới được chuyển về, ngày kia đi chụp nhé?”
“Được.” Hắn gật đầu lia lịa, trong đầu mường tượng ra cảnh Trịnh Hy khoác lên bộ váy trắng tinh đó, không khỏi háo hức,mong chờ.
Vốn dĩ là cô bảo hắn thống kê lại số bạn bè mà hắn muốn mời tới, nhưng cố đã nghĩ ra bốn anh em huynh đệ của hắn, nên đã tự ý cho người gọi thẳng tới bọn họ luôn.
Đương nhiên, đám Tư Dật tỏ vẻ bàng hoàng, không chịu tin, đòi cô đến đưa tận tay thiệp cưới cho bọn họ! Trịnh Hy đồng ý, dẫu sao bọn họ cũng thuộc tầng lớp quyền quý, đi cũng không sao, bố mẹ cô cũng gật đầu cho qua rồi.
Tư Dật yêu cầu cô tới căn biệt thự riêng của anh ta ở phía Tây thành phố.
Phùng Doãn Kha đứng trước căn biệt thự nguy nga tráng lệ cảm thấy rất quen thuộc.
Ngày xưa hắn thỉnh thoảng cũng hay lưu tới đây.
Cô và hắn được người giúp việc dẫn ra đằng sau vườn.
Phùng Doãn Kha không ngạc nhiên mấy khi thấy cả bốn người anh em đều ngồi đó, hơn nữa, còn có cả Thanh La Hương và Thanh La Kiều.
Khu vườn phía sau rất rộng, thảm cỏ xanh mướt, dưới gốc cây to là một cái bàn trắng, có sáu con người đang ngồi xung quanh thưởng trà ăn bánh.
Trịnh Hy thản nhiên bước tới, tầm mắt nhìn về phía Tư Dật, anh ta đứng dậy, bước tới trước mặt cô, lịch thiệp đưa tay ra “Trịnh tiểu thư, rất hân hạnh được cô tới thăm.”
Trịnh Hy gật nhẹ đầu như chào hỏi.
Tư Dật quay sang nhìn thằng em thiếu điều b ắn ra đạn.
Phùng Doãn Kha quay mặt lảng đi, hắn có làm gì đâu, sao lại nhìn hắn như thế?
“Trịnh tiểu thư, à không phải.” Tư Dật giơ tay ra, rồi lại thu lại “Em dâu, mời ngồi.”
Giọng nói không được thoải mái cho lắm.
Tư Dật gật gù “Phùng Doãn Kha như em trai tôi vậy, cô không có vấn đề gì chứ?”
Khoé mắt cô cong lên, cười nhạt “Đương nhiên là không rồi, anh cả?”
Phùng Doãn Kha cạn lời nhìn hai người cử chỉ lời nói cứ như yêu quý nhau lắm mà cái nhìn đối phương thì toàn mùi thuốc súng.
Còn nữa, sao cô lại có thể thản nhiên gọi hai chữ “anh cả” nhẹ nhàng quá vậy?
Cô kéo cái ghế bên cạnh Thanh La Kiều ngồi xuống, Phùng Doãn Kha gật đầu thay lời chào tới mọi người rồi ngồi xuống kế bên cô.
Hắn trao đổi bằng mắt với anh em: vợ bên cạnh anh không mở mồm được!
Bầu không khí im lặng đến quỷ dị, ngay cả ngọn gió còn không thổi tới.
Tiêu Khang sắp bị cái không khí ngột ngạt này ép chết rồi, ai đó làm ơn nói gì đi chứ!!!
Trịnh Hy lôi trong túi ra mấy tấm thiệp trắng tao nhã, đẩy ra trước mặt mỗi người, nhẹ giọng nói
“Đầu tháng 12 này, mong mọi người đến chúc phúc cho chúng tôi.”
Hàn Vũ cầm tấm thiệp trên tay, cười “Nhất định phải đến rồi, chỉ cần chị dâu đừng cầm chổi đuổi tụi này.”
“Hôm đó chắc chắn không.”
Hàn Vũ “…” tức là hôm khác thì có thể hả?
Hàn Vũ liền lườm nguýt cô.
Đường Vũ Lưu lên tiếng
“Sao giờ mới tổ chức lễ cưới? Tôi nghe nói hai người kết hôn cũng được gần chín tháng rồi?”
Phùng Doãn Kha lấm lét nhìn cô, Trịnh Hy thản nhiên nói “Tôi thích vậy.”
Đường Vũ Lưu “…” chết tiệt! Muốn lao vào đánh nhau với cô ta quá!!!
“Em ba!” Đường Vũ Lưu nghiến răng ken két nhìn hắn thiếu điều b ắn ra đạn.
Anh ta không làm gì được cô nhưng thằng em anh ta làm được!
Chú em còn không mau dạy dỗ lại vợ mình đi! Tính đi đánh nhau hay gì!
Phùng Doãn Kha nhún vai vẻ vô tội, nhìn hắn làm cái quái gì, có nhìn tới kiếp sau cũng không khiến Trịnh Hy ăn nói dễ nghe đi đâu!
“Anh cả, đạo đãi khách của anh chắc cũng không cần đứa em dâu này dạy lại đấy chứ?” Trịnh Hy nở nụ cười nửa miệng, ngón tay gõ nhẹ nhàng lên bàn.
Tư Dật nhướn mày, cô cười như có như không
“Rót trà mời bánh chứ?” Cô đảo mắt nhìn xung quanh “Có lẽ hai đứa em này đến hơi đột ngột nên không nhớ chuẩn bị chăng?”
Tư Dật nhìn cô gái giọng nói nhẹ nhàng, gương mặt thanh thoát ẩn hiện ý cười, vậy mà cái câu nói sặc mùi mỉa mai! Giận muốn tím cả người mà!
Tư Dật ho khụ cái, nói “Thất lễ thất lễ quá, xin lỗi vì sự sơ suất này, tại anh mải tập trung vào hai đứa quá.”
“Người đâu, mang lên đây…”
“Để em.” Phùng Doãn Kha ngắt ngang lời Tư Dật, quay sang nhìn cô “Em muốn dùng trà à?”
Rồi lại nhìn anh cả “Em xin phép được tự do đi lại trong nhà anh chút, có được không?”
“Đương nhiên là được rồi.” Tư Dật khó hiểu “Nhưng chú định làm gì?”
“Em đi một chút rồi quay lại, mọi người cứ nói chuyện.”
Hắn liền bỏ đi mất, đuôi mắt cô quét qua phía hắn đi tới, không nói gì.
Tiêu Khang hỏi “Ảnh tính làm gì vậy ta?”
“Trịnh tiểu thư.” Tư Dật mở lời “Tôi vọng cô sẽ đối xử tốt với người em của tôi.”
“Chỉ cần em trai anh sống tốt là được.” Trịnh Hy gật nhẹ đầu, cô chỉ dám nói cho hắn sống tốt thôi chứ không thể nói đối xử tốt được.
Phùng Doãn Kha ngày càng không biết điều làm cô phát bực, cô cáu chả oánh cho!
Oánh xong vẫn “sống tốt” chán!
Tư Dật thở dài một hơi, nhẹ giọng “Trịnh tiểu thư, lần này, chúng tôi giao câu ấy cho cô…”.
Danh Sách Chương: