• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Quà lúc trước Hứa Thanh Thanh nói với Thẩm Khang Bình còn chưa làm ra, nhưng thật ra quà con trai muốn lại tới trước, tuy rằng có chút ngoài ý muốn, bất quá người một nhà lại vui vẻ
Mấy năm nay, Hứa Thanh Thanh đi theo các giáo sư làm không ít nghiên cứu, trên cơ bản cũng không có kỳ nghỉ dài hạn, lúc này lại không thể không nghỉ phép.

So với lúc trước mang thai con trai, lần mang thai này Hứa Thanh Thanh có phản ứng hơi lớn một chút, ba tháng đầu thường xuyên nôn nghén, ăn uống không được, nhưng mà chờ đủ ba tháng, liền trái ngược, ăn uống đặc biệt tốt, cái này cũng muốn ăn, cái kia cũng muốn ăn.

Có bàn tay vàn,, đồ ăn cô muốn ăn thật ra không khó ăn, chỉ là ngay từ đầu Thẩm Khang Bình còn chiều cô, sau lại phát hiện cô ăn thật sự có chút nhiều mà tạp, mới không thể không quản một chút.

Cuối tháng 5, thời tiết đã có chút nóng bức.

Hứa Thanh Thanh ở trong phòng ngây ngốc không được, vì thế nằm dưới bóng cây trong viện, Thẩm Khang Bình đã chuẩn bị ghế nằm cho cô.

Cạnh ghế nằm đặt một cái bàn nhỏ, trên bàn có một đĩa nho tươi.

Mộc Mộc dọn băng ghế nhỏ ngồi ở bên bàn, lột xong một quả nho liền duỗi tay đưa qua: "Mẹ ăn quả nho.

"
"Cảm ơn con trai.

" Hứa Thanh Thanh há mồm ăn, quả nho chua ngọt nhiều nước.

Hôm nay trời rất xanh, màu xanh lam thật sự xinh đẹp, cô thưởng thức không trung, một bên nhai nuốt quả nho trong miệng, một bên nghe giọng sữa của con trai bên tai, cảm thấy sinh hoạt thật sự nhàn nhã.


"Ngoan, con tự ăn đi.

" Lại ăn thêm mấy quả nho, Hứa Thanh Thanh nói.

Mộc Mộc lắc đầu: "Con không ăn, đều cho mẹ, em gái ăn!"
Đại khái cũng biết, con trai không thích quả nho hơi chua, Hứa Thanh Thanh thò lại gần hôn bé một cái, không cự tuyệt nữa.

Chờ ăn hết nửa đĩa nho, Hứa Thanh Thanh lại đột nhiên có chút muốn ăn cay.

Đại khái là đang mang thai, không nghĩ đến còn không thấy gì, nghĩ đến lại không ăn được tim gan liền cồn cào khó chịu.

Hôm nay Thẩm Khang Bình nghỉ phép, bất quá vừa rồi có việc bị người kêu đi ra ngoài, còn không biết khi nào trở về.

Hứa Thanh Thanh suy nghĩ một chút, quay đầu hỏi con trai: "Con có muốn ăn bánh kem không?"
"Dạ có!" Mộc Mộc không cần nghĩ ngợi gật đầu.

Đại khái là giống Thẩm Khang Bình, Mộc Mộc rất thích ăn đồ ngọt, đặc biệt là bánh kem, điểm tâm ngọt linh tinh.

"Vậy con ngồi ở đây, mẹ đi lấy cho con, bất quá, nếu nhìn thấy ba trở về, con phải nhắc mẹ.

" Hứa Thanh Thanh nói.

Mộc Mộc tuổi còn nhỏ, trong nhà bình thường không cho bé ăn quá nhiều đồ ngọt, cho nên bé cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ ba không cho bé ăn nhiều đồ ngọt, cho nên không thể để ba biết.

Bé đồng ý ngay, chờ Hứa Thanh Thanh về phòng, liền nhìn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm cửa, giống một trinh sát nhỏ cực kỳ nghiêm túc.

Hứa Thanh Thanh về phòng, mở ra giao diện cơm hộp, trước tìm một cửa hàng bánh kem mua hai cái bánh kem nhỏ đặt trên bàn, ngay sau đó lại vào một cửa hàng tiện lợi.

Cô kỳ thật rất muốn ăn mấy thứ như nướng BBQ, dầu chiên, lẩu cay linh tinh, nhưng mấy thứ này mùi nặng, ăn cũng không nhanh, vạn nhất Thẩm Khang Bình đột nhiên trở về, cô không giấu được, cho nên chỉ có thể tùy tiện đi vào cửa hàng tiện lợi mua ít đồ ăn vặt cay cho đỡ thèm.

Vừa đi vào cửa hàng tiện lợi nhìn thấy đồ ăn trong nước miếng của cô đã bắt đầu chảy ra, sau đó nhịn không được chọn tất cả cánh gà ngâm ớt, măng ngâm, que cay, thịt bò cay, gà xào ớt, xương gà vào xe mua sắm.

Chờ nhận được, cô lại do dự không biết ăn cái gì trước, cuối cùng để lại một túi cánh gà ngâm ớt cùng một lọ sữa ở trên bàn, giấu đi chỗ đồ ăn còn lại.

Cất xong đồ ăn vặt, cô gấp gáp mở ra cánh gà ngâm ớt, mùi hương đặc trưng của ớt nháy mắt bay ra.

Hứa Thanh Thanh nuốt nước miếng lấy ra một cái, ăn vào trong miệng tức khắc lộ ra biểu tình thỏa mãn.

Biết ăn đồ ăn vặt nhiều không tốt, cô cũng không dám ăn thả ga, chỉ tính toán ăn một hai miếng đỡ thèm liền thôi.

Cô nhai từng miếng nhỏ, ăn hết thịt, tới xương cũng nhai một hồi, ăn đến thập phần quý trọng.


Lại ăn hai cái, cô thuận tiện uống một ngụm sữa chua, mùi vị chua chua ngọt ngọt làm cô thoải mái mà thở ra một hơi.

Lúc cô trốn ở trong phòng gặm cánh gà ngâm ớt cho đỡ thèm, Mộc Mộc tiểu ngồi ở trong sân lại nhịn không được nhăn mày, nghĩ sao mẹ đi lâu thế, đợi lát nữa ba sắp trở lại!
Thật là nghĩ cái gì tới cái gì, bé mới vừa nghĩ thế, liền nghe được truyền đến tiếng bước chân quen thuộc từ bên ngoài, giây tiếp theo liền nhìn thấy ba từ cửa đi vào.

"Ba đã trở lại!" Mộc Mộc đứng lên lớn tiếng kêu.

Thẩm Khang Bình quét mắt nhìn ghế nằm, mày khẽ nhúc nhích, chuẩn bị đi vào trong phòng.

Mộc Mộc nhìn thấy, vội cầm lấy một cái quả nho chạy đến trước mặt ba: "Ba ăn nho!"
Chút thủ đoạn này của bé ở trước mặt ba còn quá non, Thẩm Khang Bình trực tiếp tiếp nhận quả nho trong tay bé ném vào trong miệng, trong nháy mắt bé thả lòng liền đi nhanh bước vào trong phòng.

Ở phòng Hứa Thanh Thanh mơ hồ nghe được giọng con trai, bất quá không nghe rõ bé đang nói cái gì.

Động tác gặm cánh gà ngâm ớt dừng lại, đang chuẩn bị cẩn thận nghe một chút, cửa đã bị người đẩy ra, Thẩm Khang Bình vẻ mặt bất đắc dĩ mà đứng ở cửa nhìn cô.

Bị bắt quả tang, Hứa Thanh Thanh lộ ra một nụ cười lấy lòng, sau đó vươn ngón tay giải thích: "Em chỉ ăn một cái!"
Thẩm Khang Bình không phải không cho cô ăn một chút đồ ăn vặt nào, chỉ là cô không tự chủ, cho nên không nhìn chằm chằm căn bản không yên tâm.

Nghe cô nói, anh tiến lên duỗi tay lấy đi túi cánh gà ngâm ớt trong tay cô.

Mộc Mộc chạy chậm lại đây liền nhìn ba tịch thu đồ ăn vặt của mẹ, tức khắc rõ vì sao mẹ đi lâu thế.

Bé nhịn không được đi tới bên người mẹ nhỏ giọng nói: "Vừa rồi con hô ba trở về, mẹ không nghe được sao?"
Hứa Thanh Thanh sờ sờ đầu con trai, cũng nhỏ giọng trả lời: "Mẹ không nghe rõ.

"

"Sớm biết vậy con lại lớn tiếng chút.

" Mộc Mộc hối hận nói.

Nghe hai mẹ con thì thầm, biểu tình Thẩm Khang Bình càng thêm bất đắc dĩ.

"Không sao.

" Hứa Thanh Thanh nói xong, đem bánh kem bơ trên bàn đưa cho con trai.

Mộc Mộc nhìn ba, thấy ba không nói cái gì, lúc này mới nhận lấy, lại xúc một muỗng cho mẹ ăn.

Hứa Thanh Thanh không muốn ăn bánh kem, lắc đầu để bé tự ăn, ngẩng đầu nói: "Em còn muốn ăn, cho em ăn thêm một cái được không?"
Thẩm Khang Bình nào chịu được khi cô làm nũng, xác định vừa rồi cô chỉ mới ăn một cái, từ trong túi lấy ra một miếng cánh gà nhỏ nhất đút cho cô.

Hứa Thanh Thanh tức khắc lộ gương mặt tươi cười, đem một cái bánh kem khác đưa cho anh.

Thẩm Khang Bình đem cánh gà ngâm ớt trong tay đặt tới một bên đợi lát nữa chính mình giải quyết, nhận bánh kem liền ăn.

Hứa Thanh Thanh tinh tế nhấm nuốt cánh gà ngâm ớt trong miệng, nhìn một lớn một nhỏ ăn bánh kem trước mặt có chút giống nhau, vuốt cái bụng hơi lộ ra nở nụ cười hạnh phúc.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK