Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng trực giác Lý Khiêm cho biết Khương Hiến không phải loại người vì oán hận cá nhân mà giết gà dọa khỉ để cho người khác sợ mình.
Nàng làm như vậy nhất định là có lý do của riêng mình.
Có phải là để làm chỗ dựa cho lòng trung thành của Lý gia với Tào Thái hậu?
Dù suy nghĩ kỹ càng hay lên kế hoạch kỹ lưỡng đến đâu, có một điều mà Lý Khiêm phải thừa nhận.
Nội tình của Lý gia, không, thậm chí còn không thể gọi là nội tình, hẳn là nói Lý gia làm giàu nhưng Lý gia lại làm giàu quá muộn.
Cho dù có muốn tới gần Tào Thái hậu cũng quá đột ngột, quá tận lực rồi.
Cho dù Tào thái hậu vì nguy cơ của bản thân nên nhất thời không có tinh lực suy nghĩ về chuyện Lý gia đầu nhập.
Nhưng đợi đến khi Tào thái hậu khôi phục lý trí, hoàn toàn tỉnh táo lại, cẩn thận cân nhắc chuyện xảy ra ngày đó, chỉ sợ sẽ sinh ra ngờ vực vô căn cứ đối với chuyện Lý gia đột nhiên đầu nhập.
Nhưng bây giờ với cú ném của Khương Hiến và sự quỳ gối của hắn, có một số việc hoàn toàn hợp lý.
Lý gia muốn tiến, nhưng vì Lý Khiêm vô tình đắc tội Khương Hiến nên không có khả năng trở thành tâm phúc của Khương gia, thay vì như vậy, không bằng tìm lối tắt khác, đầu nhập vào Tào thái hậu, tìm đường sống trong chỗ chết đọ sức cái tiền đồ.
Đây cũng là phương pháp thường dùng của nhiều anh hùng đầy tham vọng.
Tào Thái hậu có thể sẽ tin vào điều đó hơn là lòng trung quân ái quốc gì đó.
So với dựa vào tình cảm kết minh hiển nhiên dựa vào lợi ích kết minh càng vững chắc hơn.
Khương Hiến, là có ý này sao?
Theo đạo lý thì thấy không có khả năng.
Cho dù Khương Hiến có tài năng đến đâu, nàng ấy vẫn chỉ là một tiểu cô nương chưa đến tuổi cập kê.
Nhưng Lý Khiêm chứng kiến nàng âm thầm điều tra chuyện của hoàng thượng, hắn cảm thấy đây là chuyện Khương Hiến có thể, có thể làm được.
Không phải giống như những nữ tử bình thường cả ngày chỉ biết chuyện nhà, nói này nói kia, suốt ngày tranh giành.
Nhưng sự tình trùng hợp như vậy..
Không thể an bài đúng không?
Nói cách khác, đây là Khương Hiến mượn đề tài để nói chuyện của mình!
Lý Khiêm ngẫm lại liền cảm thấy kích động toàn thân nóng lên.
Nếu quả thật là như vậy, vậy gia nam quận chúa..
chẳng phải là kinh thao vĩ lược quốc sĩ chi tài?
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt hơi mờ mịt nhìn về phía đầu rồng ở mũi thuyền rồng kia.
Chắc sẽ không, đúng chứ?
Nàng cả ngày đi theo bên cạnh Thái hoàng Thái hậu, nghe nói mười tuổi mới học xong Tam Tự Kinh, chữ viết thì như chó bò, nếu thật sự có tài năng như vậy, thì cũng phải đọc xong một lần nhị thập tứ sử nhỉ?
Nếu không, mỗi khi Ngọc tiên sinh nhắc đến Vương Hoài Dần ở trước mặt cha hắn, ông ta sẽ tự hào nói với cha hắn rằng Vương Hoài Dần đã đọc qua một số cuốn sách sử.
Chắc chỉ là vô tình đụng phải thôi, đúng không?
Lý Khiêm lo sợ nghĩ.
Trong đầu hắn lại hiện ra đôi mắt phản chiếu đầy ánh sao kia của Khương Hiến.
Sao nàng lại là loại nữ tử trong lúc vô tình đánh bậy đánh bạ đụng phải chứ?
Đầu óc Lý Khiêm cứ ong ong liên tục.
Nàng xứng đáng có một tài năng như thế! Chỉ là không có chỗ cho nàng phát huy, cũng không có ai muốn bồi dưỡng nàng..
Như thế nhân thường nói, thiên lý mã thường có đầy, còn Bá Nhạc thì không.
Gia nam quận chúa không phải là nữ tử tầm thường.
Nàng thông minh, lanh lợi, trầm ổn, hào phóng, trấn định, thong dong, lý trí, tỉnh táo, nhạy bén, túc trí đa mưu, có thể tùy cơ ứng biến..
Tất cả những điều tốt đẹp mà Lý Khiêm có thể nghĩ ra, hắn nghĩ Khương Hiến đều có chúng.
Vì vậy, khi Tạ Nguyên Hi nhìn thấy những người xung quanh đang bận hầu hạ Khương Hiến xuống thuyền, không ai để ý đến Lý Khiêm.
Hắn ta liền nháy mắt với Lý Khiêm, ra hiệu cho Lý Khiêm lặng lẽ rời đi nhưng Lý Khiêm lại lắc đầu với Tạ Nguyên Hi, im lặng biểu thị mình sẽ tiếp tục quỳ, cho đến khi có quan viên phẩm cấp đủ cao ra mặt thay hắn nói với gia nam quận chúa.
Tất nhiên, đây cũng là chủ ý tốt của Khương Hiến.
Sau này, khi những đại thần trong triều thảo luận về chuyện Vạn Thọ Sơn, họ sẽ có lý do để giải thích vì sao Lý gia lại hết lòng đi theo Tào Thái hậu.
Tạ Nguyên Hi khẩn trương.
Nhưng dù sao hắn cũng là phụ tá của Lý Khiêm, lại có vài phần ăn ý với Lý Khiêm.
Hắn suy nghĩ một lát liền hiểu ra dụng ý của Lý Khiêm.
Hắn để Vân Lâm ở đây bảo vệ an toàn cho Lý Khiêm, còn mình lặng lẽ rời bến tàu Thủy Mộc Tự Thân, đi tìm Tào Quốc Trụ thống lĩnh đương nhiệm của vệ quân.
Lý Khiêm quỳ ở đó, lưng thẳng tắp, thần sắc an tĩnh.
Hắn không giống như đang tiếp nhận trừng phạt, mà giống đang thăm viếng thần phật.
Khương Hiến ra khỏi khoang tàu, liếc mắt liền nhìn thấy Lý Khiêm.
Nàng không khỏi khẽ gật đầu.
Không kiêu không gấp, điềm tĩnh và nội tâm, quả nhiên không phụ lòng nàng.
Nàng không ngờ Lý Khiêm lại có tính cách, tâm cơ và nhẫn nại như vậy khi hắn mới mười tám tuổi.
Chẳng trách năm hai mươi ba tuổi hắn đã nắm quyền điều hành Lý gia.
Hổ dù có rơi vào bình nguyên đó cũng là hổ!
Khương Hiến khẽ thở dài trong lòng.
Nàng xuống thuyền vẫn nhìn không chớp mắt, rồi được Tình Khách dìu leo lên kiệu được bốn người khiêng đang đợi bên cạnh, buông rèm xuống liền rời khỏi bến thuyền Thủy Mộc Tự Thân.
Đám người cũng dần giải tán.
Có người đi tới kéo Lý Khiêm: "Quận chúa đã đi rồi, ngài còn quỳ gối ở đây làm gì nữa?"
Lý Khiêm vẫn duy trì tư thế vừa rồi, cự tuyệt lòng tốt của người kia: "Mẫn công công là người phục thị bên cạnh Thái hậu nương nương, gia nam quận chúa một lời không hợp liền có thể đem người ném xuống hồ, huống chi chúng ta chỉ là tiểu vị ti thị vệ? Ngươi không cần khuyên ta, cẩn thận tự mình kéo xuống nước đó.
Ta dù sao cũng là thị vệ ở Khôn Ninh cung, Tào đại nhân sẽ không trơ mắt nhìn ta chịu ủy khuất đâu!"
Người kia cười khổ.
Ngươi chỉ là một thất phẩm thị vệ nho nhỏ thì tính là gì chứ?
Chẳng lẽ Thái hậu nương nương sẽ vì ngươi mà trách cứ gia nam quận chúa lấy bổng lộc của thân vương hay sao?
Ngươi không thấy cháu ruột của Thái hậu nương nương Ân Thừa Công thấy gia nam quận chúa cũng chỉ có thể đi đường vòng..
Nhưng dù sao đây cũng là chuyện của người khác, hắn và Lý Khiêm lại không có quan hệ cá nhân.
Người kia lắc đầu và rời đi.
Những người khác thấy đều coi như Lý Khiêm không tồn tại, tâm thiện đi đường vòng.
Còn những người trong lòng mang ý đồ xấu thì cố ý đi qua trước mặt Lý Khiêm, từ xa nhìn lại, Lý Khiêm như đang quỳ xuống trước mặt bọn họ.
Vân Lâm nhìn mà tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Lý Khiêm lại giống như không có việc gì, quỳ ở nơi đó nghĩ về tâm tư của mình
Bây giờ thống lĩnh cấm vệ quân là Tào Quốc Trụ.
Nghe nói là tộc đệ của Tào Thái hậu.
Người trong triều xưa nay cũng chưa từng nghe Tào Tuyên gọi hắn một tiếng "Bá phụ" hay là "Thúc phụ".
Lý Khiêm đã tốn rất nhiều công sức để mua chuộc Tào Quốc Trụ, cho nên hắn đã nhận được một việc trực ban ở Lãng Viên Trai trong ngày thọ nhật của Thái hậu nương nương.
Mục đích chính là hợp tác với kế hoạch của Khương Trấn Nguyên khi thời điểm đến.
Lãng Viên Trai có hai người ở.
Một là Tịnh Hải Hầu thế tử Triệu Khiếu.
Một người là trưởng tử thứ hai của tiên đế Liêu Vương Triệu Dực, cái người xém chút là được phong Thái tử phiên vương.
Liêu Vương thì hắn không biết, Thế tử Tĩnh Hải Hầu Triệu Khiếu lại thỉnh thoảng gặp mặt một lần.
Hai người bằng tuổi nhau, một người phụ thân trấn thủ Phúc Kiến, một người phụ thân quản lý Đông Nam, cả hai đều là những người thích cầm kiếm và súng ống, họ thỉnh thoảng gặp nhau trong nhiều dịp.
Đáng lý ra hai người nên có quan hệ tốt, nhưng thực tế, bọn họ dường như trời sinh đã bất hòa, cả hai đều không có ý muốn kết giao với đối phương, cũng đã gặp nhau trong mười năm qua, nhưng luôn chỉ là một cái gật đầu.
Nhưng dù sao quan hệ giữa hai nhà cũng rất tế nhị, Triệu Khiếu lại nổi danh văn thao võ lược, Lý Khiêm không thể không phòng bị hắn ta, hắn biết rất rõ tác phong cùng hành vi làm người của Triệu Khiếu, hơn nữa hắn có thể đoán bảy hoặc tám phần.
Lý Khiêm nhẹ nhàng sờ lên cằm mình.
Bà con xa không bằng láng giềng gần.
Người khác không biết nhưng Lý gia thì biết, từ sau khi Tĩnh Hải Hầu thừa dịp kháng uy tay cầm binh quyền, hoàng thất liền rất đề phòng hắn.
Thái giám lâm quân phái đi thường xuyên chọn xương trong trứng gà, làm cho hắn đau đầu không thôi, thậm chí từng xuất hiện chuyện chậm trễ chiến sự.
Điều này cũng khiến cho tướng sĩ dưới trướng Tĩnh Hải Hầu bất mãn.
(Còn tiếp).
Danh Sách Chương: