Dịch: Nguyễn Hạ Lan
'EM NGHĨ ANH NÊN CHỌN THẾ NÀO?'
***
Kiều Mộ bên cạnh Tiêu Trì suốt cho tới khi anh hạ sốt, truyền hết chai dung dịch, cô mới rời đi. Trương Lương Nghiệp không ngăn cản, cũng chẳng kiểm tra di động của cô, như thể lão ta đã chắc chắn cô sẽ không tố giác.
Kiểu tín nhiệm này, hay nói cách khác là sự nắm chắc trăm phần trăm này khiến Kiều Mộ cảm thấy bất an sâu sắc.
Còn mấy hôm nữa thì đến ngày có thư thông báo trúng tuyển. Tiêu Trì 'vật lộn' với Trương Lương Nghiệp gần một năm rồi mà vẫn chưa hiểu thấu tính tình của lão, đủ thấy con người này rất khó đối phó.
Về đến Nhân Tế Đường, ông nội đã ăn cơm xong và đang cùng Liệt Phong hóng gió ở sân trước.
Kiều Mộ vào bếp nấu chút đồ ăn cho mình. Bỗng nhiên, cô nghĩ tới Trương Lương Nghiệp.
Lúc đi, Tiêu Trì lại bị trói chân trói tay. Chưa yên tâm, Trương Lương Nghiệp còn lấy dây xích cột chặt hai chân anh. Sau đấy, lão cầm súng bằng cả hai tay, lặng lẽ đứng trong sân, cô đơn ngẩng đầu nhìn bầu Trời nhuộm đầy sắc hoàng hôn.
Mới trải qua một trận mưa to, trong không khí phảng phất xen lẫn chút khí lạnh của hơi nước. Trương Lương Nghiệp đứng đó, ánh chiều tà xuyên qua khe hở những tòa cao ốc, rót qua những cây gạo cao lớn, rọi xuống tầng tầng lớp lớp, kéo dài cái bóng sau lưng. Bóng dáng ấy chất chứa nỗi thê lương chẳng nói nên lời.
Kiều Mộ đứng ở cửa, đằng sau là Tiêu Trì đang bị giam giữ, trước mặt là Lâm Châu kiêu hùng tiếng tăm lừng lẫy, dường như có thứ cảm xúc anh hùng đi tới bước đường cùng.
Vụ án xưởng dược Sang Thiên điều chế ma túy điều tra được tới nay, Quách Bằng Hải bị tóm, Trương Lương Nghiệp trốn thoát, phía cảnh sát vẫn không từ bỏ việc bắt giữ lão ta. Nhất là dưới tình huống Tiêu Trì chưa rõ sống chết, ai ai cũng đang uất nghẹn, muốn gô cổ lão đưa ra trừng trị trước luật pháp.
Lão cũng thừa hiểu, muốn sống thì chỉ có thể túm chặt con bài tẩy Tiêu Trì này.
Nghĩ vậy, trong óc Kiều Mộ hiện lên bộ dạng bị giam cầm hết đường xoay xở của Tiêu Trì. Làm cảnh sát lâu như vậy, đoán chừng anh chưa bao giờ phải trải qua tình cảnh bất lực thế này.
Kiều Mộ thở dài, chẳng nuốt nổi cơm nữa. Trên đường về, lão Lục gọi điện thoại đến bảo mai là ngày tìm kiếm cuối cùng, nếu không tìm thấy sẽ tuyên bố kết thúc công tác tìm kiếm.
Nghe tiếng lão Lục nghẹn ngào ở đầu giây bên kia, Kiều Mộ suýt không ghìm lòng được mà cho cậu ta biết, Tiêu Trì vẫn ổn.
Sau cùng, cô vẫn nín nhịn.
Rửa xong bát đũa, Kiều Mộ ra khỏi bếp. Có lẽ Liệt Phong nghe thấy tiếng động, nó vẫy đuôi hớn hở nhào tới, nom cực kỳ vui mừng.
Trên người cô dính mùi của Tiêu Trì, chắc nó đã phát hiện được.
"Cháu định làm thế nào?" Ông nội đung đưa chiếc ghế, lim dim mắt, khẽ phe phẩy cái quạt trên tay: "Phải biết, tử huyệt của một số người, không dễ tìm vậy đâu."
"Không dễ tìm cũng phải thử ạ. Tiêu Trì vẫn mong có thể bắt sống, để lão ta nhận sự phán xử của pháp luật." Kiều Mộ ngồi xuống, nhấc ấm trà rót cho mình một chén. Cô nhấp một hớp, tiếp đó ngẩng đầu lên.
Trời đêm cao vời với những ngôi sao lấp lánh.
Ông nội mở mắt, thản nhiên ngó cô một cái, đoạn cất chiếc quạt, duỗi tay vuốt ve đầu Liệt Phong: "Ông tướng này bướng hệt bố nó, lại còn giảo hoạt hơn bố nó nữa chứ! Cháu xem mà xem, chuyện này đến cùng chưa chắc đã cần cháu phải lộ diện đâu."
"Vậy thì không còn gì bằng!" Kiều Mộ nhướng mày, giọng nói pha thêm thoáng nhẹ nhõm: "Ông hiểu anh ấy thế ạ."
"Nó là người đầu tiên dám dùng mánh ngay dưới mắt ông đấy." Trên mặt ông nội hiện ra nụ cười đắc ý, ông nghiêng đầu đùa với Liệt Phong: "Người ông nội chọn cho cháu, quá được nhỉ!"
Kiều Mộ liếc qua, khóe môi khẽ giật giật.
"Nếu không phải có nhiều dưa vẹo và táo sứt lót nền như vậy thì làm sao cháu để mắt đến nó chứ!" Ông nội hừm một tiếng, càng thêm hả hê: "Phục không?"
"Phục ạ" Kiều Mộ hờ hững đáp
Cô có gì không phục đây. Vừa về nước ông đã nhờ hàng xóm láng giềng sắp xếp đối tượng xem mắt cho cháu gái, người nào cũng đưa cả tới trước mặt cô.
Thanh Minh đi tảo mộ cho bố mẹ và bà nội, lúc gặp Tiêu Trì, mở miệng ông liền hỏi sao anh không đến Nhân Tế Đường.
Đợi người ta tới, ông còn giữ lại ăn cơm, giữ lại chơi cơ. Đây chẳng phải là cố tình tạo cơ hội sao.
Chuyện trò được một lát, ông nội Hứa sang tìm ông đánh cờ. Kiều Mộ cầm ấm trà vào phòng khách thêm nước. Cùng lúc di động lại có cuộc gọi.
Người gọi tới lần này là cục phó Lương.
Rót đầy nước vào ấm trà, Kiều Mộ chậm rãi ngồi xuống: "Anh ấy nhất định sẽ trở về ạ! Đợi một tuần nữa, nếu cuối tuần anh ấy vẫn không quay lại, cháu sẽ lấy tư cách quả phụ tham gia tang lễ!"
Bên tai yên lặng hẳn, lâu sau mới truyền tới giọng nói đã khàn đi của cục phó Lương: "Vậy đợi thêm một tuần nữa! Cháu cũng đừng buồn thương quá!"
"Cháu biết rồi ạ! Chú Lương cũng phải giữ gìn sức khỏe nhé!" Kiều Mộ nói câu an ủi rồi cúp máy.
Xách ấm trà đi ra, thấy hai ông cụ đang 'chém giết' trên bàn cờ.
Cô bước tới châm trà cho hai ông xong, rồi xin phép lên lầu trước.
Ban ngày ra vào sân sau nhà thờ mấy lần, Kiều Mộ nhớ khá rõ bố cục bày trí bên trong. Tiêu Trì còn kể có mấy lối thoát hiểm. Cô phải lên kế hoạch kỹ càng mới được
Dù anh không cần cô nhúng tay, nhưng cô hi vọng thời điểm 'có biến', sẽ không đến nỗi rối loạn.
Thứ Hai, Kiều Mộ trở lại khoa cấp cứu của bệnh viện, bận rộn suốt đến hơn 8 giờ tối mới rảnh rỗi. Lão Lục gọi điện tới lần nữa cho cô biết, nửa tiếng trước đã tuyên bố kết thúc công tác tìm kiếm.
"Tôi biết rồi! Mọi người yên tâm làm việc, đừng nghĩ ngợi nhiều!" Giọng Kiều Mộ vẫn luôn đều đều, họ nghe đã quen nên cũng không mảy may nghi ngờ.
Lão Lục an ủi cô một hồi, ấp úng tỏ ý khi nào cử hành tang lẽ sẽ thông báo cho cô.
Kiều Mộ 'ừm' một tiếng. Đợi cậu ta gác máy, cô cất di động, lái xe về Nhân Tế Đường.
Trên đường, cô gọi điện cho Trương Dương để nắm được tình hình của Hoàng Viện, tiện thể thăm dò ý tứ của cậu ấy.
Ví thử Trương Lương Nghiệp đủ thận trọng, lão sẽ nhất quyết không chủ động liên lạc với con trai.
Tán gẫu được 10 phút, Kiều Mộ có được tin tức mình muốn. Cô dặn dò một lượt sau đó kết thúc cuộc gọi. Tháo tai nghe xuống, cô chau mày.
Trương Lương Nghiệp không gọi điện cho Trương Dương nhưng đã bố trí người tiếp cận, chuyển lời cho con trai để cậu ấy yên tâm.
Còn có nội dung gì khác nữa thì Trương Dương không nói. Về khoản cậu ấy giấu diếm hay thật sự không có gì khác, thì Kiều Mộ hơi mông lung.
Đến nhà, ăn qua loa bữa tối, Liệt Phong lại quấn lấy. Có vẻ biết Kiều Mộ muốn ra ngoài, nên nó không ngừng lượn quanh chân cô.
"Mày ở nhà nhé! Tao không thể dẫn mày theo, sẽ có chuyện mất!" Kiều Mộ xoa đầu nó. Liếc thấy Hứa Thanh San đã vào giếng Trời, cô không khỏi nhếch mày: "Mặt mũi bí xị thế mày?"
"Bành Văn Tu lại tặng tiền cho ông nội!" Hứa Thanh San ủ rũ ngồi xuống, nhìn Kiều Mộ bằng ánh mắt tràn ngập vẻ ngẫm ngợi: "Tao cũng đã nghe ông nội kể. Tình hình Tiêu trì sao rồi?"
"Vẫn ổn! Mày đừng lắm mồm đấy!" Kiều Mộ nâng cổ tay xem đồng hồ rồi quay người đi ra ngoài: "Tao mượn xe mày nhé!"
Hứa Thanh San chớp chớp hàng mi. Cô nàng cạn lời, cũng nối gót: "Mày không sợ thật hả?"
Kiều Mộ ngừng bước, từ từ ngoảnh đầu: "Sợ, nhưng tao phải đi!"
Hứa Thanh San nhún nhún vai, khẽ vỗ vai Kiều Mộ, cũng không nói gì thêm.
Ông nội ở chơi cờ ở phòng bên, Liệt Phong tự đi về. Khi cô xách theo hộp cấp cứu ra khỏi cửa ngách, nó theo vào gara, nhấc hai chân gác lên cửa sổ xe, lè lưỡi thở phì phò.
Hạ cửa kính xe xuống, Kiều Mộ duỗi tay xoa đầu nó: "Mày ở nhà với ông, chờ hai hôm nữa tao dẫn mày đi gặp anh ấy, nhé!"
Liệt Phong 'gâu' một tiếng, miễn cưỡng bỏ móng vuốt khỏi xe, đi tới đứng bên cạnh Hứa Thanh San.
Kiều Mộ vẫy vẫy tay, mở cửa gara, nổ máy cho xe chạy.
Buổi tối, Lão Bách Hối náo nhiệt lạ thường. Trên đường phố có rất nhiều tiệm đã kinh doanh lâu đời, một vài cửa hàng chuyên chế tác đồ thủ công, và các tiệm bán những món đồ trang sức đặc sắc xuất xứ từ Đông Nam Á.
Đến ngã tư, Kiều Mộ giảm tốc độ, vội cũng không thể gấp được.
Đặt tay trên vô lăng, ánh mắt lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ, cô trông thấy người đàn ông đột nhập vào căn nhà số 6 ở viện điều dưỡng hôm đó.
Hắn đeo một chiếc ba lô leo núi, hấp tấp chạy về phía nhà thờ.
Xem ra, hình như Trương Lương Nghiệp sai y làm chuyện gì rồi. Chiều nay lúc lão Lục gọi điện thoại, đúng là rất buồn bã. Về cơ bản có thể xác định chưa người nào trong Cục biết Tiêu Trì còn sống.
Nói cách khác, kẻ này thật sự đang làm việc cho Trương Lương Nghiệp.
Kiều Mộ khẽ mím môi, một dự cảm không lành lờ mờ dâng lên trong lòng, cô cứ cảm giác muốn bắt được Trương Lương Nghiệp không dễ như vậy.
Đến nơi, cô đỗ xe, bước xuống. Tiêu Trì đã cắt cơn sốt và có tinh thần hơn. Trương Lương Nghiệp vẫn ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa, hai tay cầm chắc khẩu súng, họng súng ngắm thẳng vào vị trí tim họ.
Kiều Mộ chả thèm bận tâm. Khi thay thuốc cho Tiêu Trì, cô bí mật nhét chiếc điện thoại cũ vào trong quần anh.
Giấu xong di động, Trương Lương Nghiệp chợt lên tiếng: "Bác sĩ Kiều, tôi muốn gặp Trương Dương vào sáng thứ Năm."
Kiều Mộ ngừng động tác trên tay, cô thản nhiên cùng Tiêu Trì trao đổi một ánh nhìn, kế tiếp chầm chậm ngoảnh lại: "Được, tôi sẽ hẹn thời gian cụ thể sau! Đến lúc ấy nhất định sẽ dẫn người tới!"
Trương Lương Nghiệp nghiêng đầu, lão nhếch miệng, đôi mắt sâu hoắm xuyên qua cặp kính dừng trên người cô lâu thật lâu.
Đoạn, lão ta mỉm cười, ngồi thẳng dậy, nhìn Tiêu Trì sau lưng cô: "Cảnh sát Tiêu, anh nghĩ cho kĩ điều kiện ban nãy tôi đưa ra đi, đừng để đến khi ấy lại khiến mọi người đều khó coi."
Tiêu Trì nhướng mày, khóe môi tràn tiếng cười nhạo ngắn ngủn, vô tư gật đầu: "Tất nhiên tôi sẽ suy ngẫm cẩn thận rồi!"
"Chớ giở trò!" Trương Lương Nghiệp đứng dậy, cầm súng lùi lại hai bước, lão cười nói: "10 giờ sáng thứ Năm! Tốt hơn hết, bác sĩ Kiều đừng nuốt lời đấy!"
Dứt lời, lão rời khỏi phòng, khóa luôn cửa vào.
Kiều Mộ lặng lẽ thở phù một hơi, cô dùng khẩu hình nói với Tiêu Trì: "Cất cẩn thận di động kẻo toi mạng đó!"
Khóe môi Tiêu Trì cong lên nét cười nhàn nhạt. Ôm lấy Kiều Mộ, anh đặt một nụ hôn xuống trán cô: "Tổng giám đốc Trương hi vọng anh có thể thuyết phục cục phó Lương đồng ý cho lão rời khỏi Lâm Châu, ra nước ngoài. Lão sẽ cung cấp thêm bằng chứng phạm tội khác của Quách Bằng Hải."
Kiều Mộ nghiêng đầu thoáng nhìn bên ngoài cửa, hờ hững hỏi: "Anh sẽ đồng ý?"
Cô cố ý hỏi câu ấy, vì Tiêu Trì căng thẳng thế kia, ắt hẳn trong phòng này có lắp thiết bị gì đó.
"Anh đang suy nghĩ. Chung quy tội trạng của lão cũng không ít, một mình Quách Bằng Hải không gánh hết." Tiêu Trì giữ bả vai Kiều Mộ, năm ngón tay dán lên cần cổ mảnh mai của cô, nhẹ nhàng ve vuốt: " Em nghĩ anh nên chọn thế nào?"
"Em không có ý kiến, nhưng em sẽ ủng hộ anh!" Nói đoạn, cô đi rót cốc nước cho anh uống thuốc.
Đặt cốc xuống, cô liếc ra cửa rồi cúi mình ghé sát tai anh: "Lúc em đến có trông thấy kẻ đã gặp Trương Dương ở viện điều dưỡng."
Tiêu Trì gật đầu, chẳng hề ngạc nhiên.
Vẻ trấn tĩnh thong dong của anh khiến Kiều Mộ buồn cười, cô thấp đầu cắn vành tai anh: "Nhịn tí nhé! Khả năng Trương Dương ở bên kia có 'biến', chốc nữa em gửi tin nhắn cho cu cậu!"
Tiêu Trì chau mày, tức thì ghé bên tai cô dặn dò: "Ổn định tinh thần cho Trương Dương. Muộn nhất sáng mai sẽ có kết quả thi. Khi nào em đi đón cậu ấy, phải chú ý an toàn!"
Trương Lương Nghiệp có thể sắp xếp người vào gặp Trương Dương ắt cũng đã chuẩn bị tốt việc chặn đường cướp người. Anh thật sự không yên tâm.
Danh Sách Chương: