Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạnh Chiêu cất cờ thưởng ở nơi không nhìn thấy trong phòng, cửa phòng bệnh bị gõ, giọng của người chăm sóc truyền đến: “Anh Lục, vừa ngồi thức ăn ngoài giao đến, tôi mang vào cho anh nhé?”

Mạnh Chiêu đứng dậy đi tới cửa, nhận thức ăn ngoài sau đó nói cảm ơn.

Anh cầm thức ăn ngoài đến đầu giường mở đóng gói ra, lại quan sát Lục Thời Sâm, sắc mặt Lục Thời Sâm đã trở lại bình thường.

Nghĩ đến cảnh tượng giằng co khi cục trưởng Từ nâng cờ thưởng lên, Lục Thời Sâm từ chối không nhận, Mạnh Chiêu lại không nhịn được cười một tiếng.

“Chưa xong đúng không?” Lục Thời Sâm liếc anh một cái, “Gọi cơm gì?”

“Bánh bao áp chảo,” Mạnh Chiêu lấy hộp cơm ra, ngạc nhiên nói, “Chẳng phải ngài ăn cơm vì lấp đầy bụng sao, thế mà cũng quan tâm ăn cái gì?”

Lục Thời Sâm: “...”

Câu này mặc dù kháy hơi muộn, nhưng kháy đến mức thể xác và tinh thần sung sướиɠ, tâm trạng Mạnh Chiêu rất tốt ngồi bên cạnh giường, tách đũa ra, gắp một cái bánh bao áp chảo đưa tới bên miệng Lục Thời Sâm, “Nào, uống hạt sương lớn lên, nếm thử bánh bao áp chảo của nhân gian chúng tôi xem vị thế nào.”

Lục Thời Sâm rũ mắt nhìn bánh báo áp chảo vỏ mỏng đáy giòn kẹp trong đôi đũa, nhất thời không có động tác.

Vừa rồi khi đưa ra động tác tự nhiên, nhưng bây giờ Mạnh Chiêu cũng đã nhận ra động tác này hơi mập mờ. Mấy ngày trước bác sĩ đề nghị Lục Thời Sâm hậu phẫu phải ăn thức ăn lỏng trước, cho nên Mạnh Chiêu ăn cháo hai ngày cùng Lục Thời Sâm, đây là lần đầu tiên dùng đến đũa.

Nhưng thu tay lại cũng không đúng, Mạnh Chiêu lên tiếng giục: “Ăn mau, tay mỏi.”

Lục Thời Sâm cúi đầu căn một tiếng bánh bao áp chảo, nước bên trong bánh lập tức tràn ra ngoài, cũng may tay kia của Mạnh Chiêu giơ hộp lên đỡ nước.

“Cậu không thể ăn như thế,” Mạnh Chiêu rút mấy tờ khăn giấy đưa cho Lục Thời Sâm, “Bánh bao áp chảo nhiều nước, cậu phải uống nước như uống hạt sương ấy.”

Lục Thời Sâm: “...”

Mắt thấy Lục Thời Sâm trước đó luôn khiến mình tấm tức liên tiếp bị bản thân kháy á khẩu không trả lời được, tâm trạng Mạnh Chiêu ngày càng khoan kɧօáϊ, “Vị thế nào?”

“Cũng được.” Lục Thời Sâm nói.

“Chỉ cũng được? Ăn ngon hơn món cậu đặt hai ngày trước đúng không.”

Ăn thức ăn ngoài do Lục Thời Sâm đặt hai ngày liền, Mạnh Chiêu đã thăm dò được phong cách đặt thức ăn của Lục Thời Sâm.

Lục Thời Sâm gần như không nhìn đánh giá, chỉ nhìn giá cả, hơn nữa còn chuyên chọn đặt món đắt, cuối cùng Mạnh Chiêu biết tại sao lúc trước Lục Thời Sâm nói “Ăn cơm vì lấp đầy bụng”. Suốt ngày ăn những thức ăn ngoài vừa đắt vừa dở này, không vì lấp đầy bụng cũng khó mà nuốt xuống.

Sau khi thăm dò phong cách đặt trước thức ăn ngoài của Lục Thời Sâm, Mạnh Chiêu đã ra lệnh cưỡng chế Lục Thời Sâm về sau không cho phép tự gọi thức ăn ngoài, tước đoạt quyền gọi thức ăn ngoài từ trong tay hắn.

Cơm nước xong xuôi, Mạnh Chiêu thu dọn hộp cơm, Lục Thời Sâm lại hỏi: “Đúng rồi, vụ án tầng hầm của viện dưỡng lão điều tra sao rồi?”

“Không có tiến triển gì,” Nhắc đến vụ án, tâm trạng vừa tốt của Mạnh Chiêu lập tức tiêu tan, thở dài nói, “Pháp  nhân trêи danh nghĩa của viện dưỡng lão là tên lưu manh cho mượn thẻ căn cước khắp nơi, nhân viên công tác thoạt nhìn cũng không biết chuyện phòng dưới lòng đất giấu người, về phần mấy người được cứu ra từ dưới lòng đất, cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.”

“Tra rõ thân phận của những người được cứu ra chưa?”

“Chỉ tra rõ thân phận của một cô gái bản địa, về phần những người khác, rất có thể đều là nơi khác, đã liên lạc công an các nơi đang phối hợp điều tra rồi.” Mạnh Chiêu nói đến đây thì dừng một lát, lại thăm dò nói, “Những cô gái trẻ tuổi kia bị nhốt lại tiêm thuốc vào, tôi còn có thể đoán được nguyên nhân, nhưng tại sao Ngô Vi Hàm cũng nhốt một bà già ở đó, cậu có suy đoán gì không?”

Lục Thời Sâm nói: “Không có.”

Mạnh Chiêu quan sát biểu cảm trêи mặt Lục Thời Sâm, Lục Thời Sâm lại khôi phục mặt không biểu cảm trước sau như một, nhưng anh lờ mờ cảm thấy, dường như Lục Thời Sâm biết chút gì đó.

Có vẻ như, lần này Lục Thời Sâm sẽ không cho anh gợi ý giống lần ở viện dưỡng lão nữa.

“Vả lại, tại sao Ngô Vi Hàm muốn tiêm thuốc vào những người này, khiến các cô ấy tê liệt đồng thời duy trì tính mạng của các cô ấy, như vậy vừa tốn tài lực vừa tốn nhân lực. Mục đích hắn làm những điều này rốt cuộc là gì, chẳng lẽ chỉ vì xử lý thi thể quá phiền phức?”

Hai người đồng thời im lặng một lát, Lục Thời Sâm nói: “Tiếp tục điều tra đi.”

“Tôi ra ngoài vứt những cái này,” Mạnh Chiêu đứng lên, cầm lấy túi đựng hộp thức ăn ngoài, “Tiện thể lên tầng nhìn xem.”

“Ừ.” Lục Thời Sâm nói.

*

Mấy ngày tiếp theo, đồn cảnh sát các nơi lần lượt truyền tin tức đến. Ngoại trừ bà già kia, thân phận của ba cô gái còn lại cũng theo thứ tự được điều tra rõ.

Sau khi người nhà của cô gái cuối cùng chạy đến xác nhận thân phận, Mạnh Chiêu triệu tập các nhân viên phá án chủ lực của vụ án này lại, sắp xếp tiến triển vụ án trước mắt.

Phòng họp của cục thành phố, ảnh chụp của sáu cô gái hiển thị trêи màn hình lớn.

Cục trưởng Từ ngồi ở giữa, Mạnh Chiêu phụ trách chủ trì cuộc họp lần này.

“Sau nhiều ngày điều tra trêи khắp cả nước, trước mắt đã tra rõ thân phận của năm cô gái được cứu ra từ viện dưỡng lão. Chúng ta sắp xếp tiến triển của vụ án, trước tiên bắt đầu từ Lâm Lang đi, mặc dù cô ấy không được cứu ra từ viện dưỡng lão, nhưng là nạn nhân tiên của vụ án này.”

Trêи màn hình lớn, ảnh chụp của Lâm Lang nhảy ra giữa, Mạnh Chiêu bắt đầu sắp xếp tình tiết vụ án.

“Nạn nhân thứ nhất Lâm Lang, mười năm trước yêu đương với Ngô Vi Hàm, bị Ngô Vi Hàm và mấy người bạn của hắn tấn công ȶìиɦ ɖu͙ƈ, mặc dù Lâm Lang giữ lại cái váy đã mặc khi bị xâm phạm năm đó làm chứng cứ, hơn nữa bản thân Lâm Lang bị bệnh tâm thần, hiệu lực lời khai cũng không đủ, cho nên bằng chứng phạm tội liên quan đến Ngô Vi Hàm hiện chúng ta đang nắm giữ còn thiếu rất nhiều. Vụ án tấn công ȶìиɦ ɖu͙ƈ của Lâm Lang giao cho tổ B, xử lý như một vụ án độc lập, nhất định phải điều tra rõ tất cả mọi người tham gia tấn công ȶìиɦ ɖu͙ƈ năm đó, tìm nhiều bằng chứng phạm tội của Ngô Vi Hàm hơn.”

“Nạn nhân thứ hai Hứa Ngộ Lâm, mười năm trước yêu đương với Ngô Vi Hàm, mất tích sau khi bỏ nhà đi. Phỏng đoán sơ bộ, Hứa Ngộ Lâm chắc cũng bị đám người Ngô Vi Hàm tấn công ȶìиɦ ɖu͙ƈ, sau khi tấn công ȶìиɦ ɖu͙ƈ, Ngô Vi Hàm lo lắng chuyện bại lộ lại bị pháp luật trừng phạt, cho nên giấu Hứa Ngộ Lâm trong tầng hầm của viện dưỡng lão đến mười năm.”

“Nạn nhân thứ ba Từ Doanh Doanh, mất tích ngày 16 tháng 04, bị giam trong tầng hầm của viện dưỡng lão, nguyên nhân giam cầm chưa rõ, phỏng đoán sơ bộ có liên quan đến án ngộ sát của Chu Diễn và sự kiện Triệu Đồng bị bắt nạt.”

“Ba nạn nhân này đều từng có quan hệ yêu đương hồi cấp ba với Ngô Vi Hàm, Lâm Lang và Hứa Ngộ Lâm gặp bất trắc trong lúc yêu đương, cho nên phỏng đoán trước mắt là, hồi cấp ba Ngô Vi Hàm đã ngụy trang yêu đương, cùng những người khác dụ dỗ gian ɖâʍ nữ sinh, bởi vì mãi không bị trừng phạt, sau khi tốt nghiệp cấp ba, hành vi phạm tội của Ngô Vi Hàm chẳng những không dừng lại, mà còn trầm trọng thêm, phát triển theo xu thế quy mô hóa, thương nghiệp hóa.”

“Nạn nhân thứ tư Thiệu Kỳ, người địa phương thành phố Minh Đàm, mất tích hai năm trước, mất tích lúc mười bốn tuổi, đang học lớp chín, theo người nhà cô bé nói, trước khi mất tích Thiệu Kỳ đã từng nhắc đến việc có công ty tìm cô ấy ký hợp đồng làm streamer.”

“Nạn nhân thứ năm Lưu Vũ, người Tương Thành, mất tích ba năm trước, lúc mất tích mười bảy tuổi, học năm thứ ba trường điều dưỡng, người nhà cô ấy nói, trước khi mất tích Lưu Vũ đã nhắc đến chuyện muốn bỏ học là streamer.”

“Nạn nhân thứ sáu Tưởng Minh Hân, người Doanh Thành, mất tích một năm trước, lúc mất tích mười chín tuổi, học việc ở một tiệm cắt tóc, theo lời chủ tiệm cắt tóc nói, Tưởng Minh Hân đã hỏi anh ta, mình có thích hợp làm người nổi tiếng không.”

“Điểm giống nhau trêи người mấy cô gái này là trình độ văn hóa không cao, rất dễ bị người khác dụ dỗ, lại quan hệ không thân thiết với người nhà, sau khi mất tích trong thời gian ngắn sẽ không bị người nhà phát hiện và báo cảnh sát. Hơn nữa, trước khi mất tích các cô gái đều từng có suy nghĩ và thử làm streamer. Mà công ty Khoa học Kỹ thuật Vân Nha của Ngô Vi Hàm chính là tổ chức MCN chuyên ký hợp đồng với những người nổi tiếng trêи mạng và streamer, tôi cho rằng hết thảy những chuyện này cũng không phải trùng hợp. Có điều, mấy ngày nay bên điều tra kỹ thuật phá giải server Vân Nha, hệ thống kiểm tra tất cả hồ sơ nghệ sĩ đã ký hợp đồng và trang web phát trực tiếp, đều không phát hiện có gì mờ ám.”

Multi-Channel Network: bắt nguồn từ nền kinh tế hot mạng ở nước ngoài, là một dạng sản phẩm của mạng đa kênh.

“Chúng tôi cũng đã truy xuất lịch sử trò chuyện của từng trang web xã giao trước khi mất tích của nạn nhân số bốn, năm, sáu, cũng không phát hiện thông tin liên quan mời họ làm streamer, cho nên những đối thoại này rất có thể tiến hành trêи phần mềm phát trực tiếp của Vân Nha.”

“Phỏng đoán hiện tại là, phát trực tiếp Vân Nha của Ngô Vi Hàm, nhìn từ bên ngoài hoàn toàn không có vấn đề, Khoa học Kỹ thuật Vân Nha ký hợp đồng với streamer và người nổi tiếng trêи mạng, ví dụ như Từ Doanh Doanh, cũng là công việc streamer nghiêm túc. Song, phát trực tiếp Vân Nha rất có thể cũng giữ tác dụng làm mồi nhử, đầu tiên là hấp dẫn các cô gái làm streamer trêи ứng dụng, sau đó Ngô Vi Hàm sẽ sai cấp dưới, tìm kiếm đối tượng thích hợp trong phát trực tiếp, hướng dẫn các cô ấy gặp mặt offline. Mà tất cả đối thoại này đều xảy ra ở ứng dụng phát trực tiếp Vân Nha, một khi bắt được con mồi, tất cả đối thoại đều sẽ bị xóa bỏ, biến mất không còn tăm tích trêи server, không để lại bất kỳ bằng chứng nào.”

“Cho nên bây giờ, nơi khó giải quyết nằm ở đây, chúng tôi đã khóa chặt Ngô Vi Hàm chính là đối tượng tình nghi, nhưng vì những cô gái này đều hôn mê bất tỉnh, thành ra không có cách tìm được bằng chứng trực tiếp chỉ về phía Ngô Vi Hàm.”

Mạnh Chiêu sắp xếp tình tiết vụ án trước mắt xong, tạm lại. Anh cầm lấy chai nước khoáng bên cạnh, vặn nắp chai ra ngửa đầu uống một hớp, sau đó anh cuộn con lăn chuột, tấm ảnh cuối cùng cũng hiển thị trêи màn hình.

“Về phần bà già này, trước mắt vẫn không có bất kỳ manh mối gì, lúc các nơi điều tra vụ án mất tích, cũng không phát hiện tin tức liên quan. Nhìn từ thời hạn tiêm thuốc vào, thời gian bà già này bị tiêm vào đều dài hơn những cô gái khác, nếu như nói những cô gái khác bị giam cầm vì chuyện streamer ȶìиɦ ɖu͙ƈ, tại sao bà già này lại xuất hiện ở đây, mọi người có suy nghĩ gì không?” Mạnh Chiêu nói xong, đảo mắt nhìn những người khác trong phòng.

Tất cả mọi người trong phòng rơi vào trầm tư, một lát sau, cục trưởng Từ mở miệng: “Đã đi thẩm vấn lại Ngô Vi Hàm chưa?”

“Đã thẩm vấn rồi,” Mạnh Chiêu nói, “Nhưng hắn không nói gì cả, chắc nghĩ rằng trong tay chúng ta không có bằng chứng trực tiếp. Dựa theo chứng cứ bây giờ chúng ta có, dù sao đó có thể khởi tố, bên Ngô Gia Nghĩa chỉ cần có thể tìm được một luật sư bào chữa mạnh mẽ, Ngô Vi Hàm rất có thể sẽ thoát tội.”

Đúng lúc này, điện thoại Mạnh Chiêu đặt trêи bàn rung một cái.

Anh nhìn lướt qua, là Trương Triều gửi tin nhắn thoại đến,  Mạnh Chiêu chuyển tin nhắn thành văn bản, trong khung chat hiển thị chữ viết: “Chiêu Nhi, theo phân phó của cậu, toàn bộ mạng đã kiểm tra tin tức liên quan đến Thiệu Kỳ và các cô gái khác, hiện tại phát hiện một video, cô gái trong video rất giống Thiệu Kỳ, cậu xem đi?”

“Tan họp trước đi, mọi người nghĩ lại mạch suy nghĩ phá án và bắt giam, có ý tưởng cứ nói với tôi bất cứ lúc nào.” Mạnh Chiêu cầm điện thoại đứng lên, “Điều tra kỹ thuật gửi tin nhắn đến, tôi đi xem đã.”

Cục trưởng Từ hất tay hai lần, ra hiệu cho anh mau qua đó.

Ra khỏi phòng họp, Mạnh Chiêu bước nhanu đi đến văn phòng điều tra kỹ thuật.

Đẩy cửa ra, Trương Triều ngồi trêи ghế, tháo tai nghe xuống vẫy tay với anh.

Đợi Mạnh Chiêu đi qua, Trương Triều đưa tai nghe cho anh: “Người quay video quả thực là biến thái, cậu chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Anh ta nói xong, nhấn nút phát.

Video bắt đầu phát, trêи màn hình xuất hiện một nơi rất hoang vu, từ xa, một cô gái đang chạy nhanh về phía ống kính.

Cô gái ăn mặc hở hang, lộ ra nhiều phần trêи cơ thể, chạy tới gần một chút, Mạnh Chiêu nhận ra đây là Thiệu Kỳ.

Cô gái vừa chạy vừa quay đầu, dường như đang sợ hãi có người đuổi theo cô, cô chạy đến mức thở không ra hơi, động tác và biểu cảm đều vô cùng hoảng loạn, trong lúc đó còn ngã nhào trêи đất lăn một vòng, nhưng cô cấp tóc bò lên, tiếp tục lảo đảo chạy về phía trước.

Đúng lúc này, ven đường bỗng nhiên có một người đàn ông loa ra, khoảng ba, bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn, một tay kéo Thiệu Kỳ, dùng sức túm quần áo của cô kéo cô đến ven đường.

Cô gái bắt đầu phản kháng dữ dội, thử tránh thoát người đàn ông tiếp tục chạy trốn, nhưng thể lực một thiếu nữ vị thành niên không thể chống lại một người đàn ông trưởng thành. Chẳng mấy chốc người đàn ông đã đè cô lên đường đất, thô bạo xé toang quần áo trêи người.

Cô gái lập tức phát ra tiếng thét chói tai tuyệt vọng mà kháng cự, nhưng người đàn ông lại giống như một con dã thú, không quan tâm và đã tấn công ȶìиɦ ɖu͙ƈ cô.

Âm thanh trong tai nghe bén nhọn mà đau khổ, gần như muốn đâm xuyên màng nhĩ, Mạnh Chiêu có phần không đành lòng xem tiếp.

“Quá giống thật,” Lúc này Trương Triều nói, “Mặc dù nhìn từ vị trí máy, đây giống như là diễn kịch và quay hình đã lên kế hoạch trước, nhưng quá trình không khác gì cưỡng hϊế͙p͙ chân thực.”

“Đối với người quay và người đàn ông này mà nói, khả năng này đúng là diễn,” Giọng nói Mạnh Chiêu trầm đến mức khàn, “Nhưng đối với Thiệu Kỳ mà nói, hẳn là cô ấy bị cưỡng hϊế͙p͙. Em nghi ngờ để xây dựng cảm giác rất thật, người quay thậm chí cũng không nói cho Thiệu Kỳ đây là diễn kịch.”

Mạnh Chiêu kéo thanh tiến độ video về phía trước, phát lại từ đầu. Vừa rồi trong quá trình xem anh đã sinh ra nghi vấn, vẻ mặt Thiên Kỳ hoảng loạn, vừa chạy vừa quay đầu, giống như là sợ hãi đằng sau có người đuổi theo cô ấy, cô ấy đang chạy trốn?

Vậy cô ấy từ đâu chạy tới… Trước khi quay đoạn video này, có phải Thiệu Kỳ đã bị nhốt ở đâu không? Mà lúc đang quay video này, người quay cố ý để cô ấy lầm tưởng mình có cơ hội chạy trốn…

Mạnh Chiêu phỏng đoán tình cảnh lúc quay video, nghĩ đến Thiệu Kỳ vừa sinh ra hy vọng chạy trốn, không ngờ đợi cô lại là cảnh quay cưỡng hϊế͙p͙ cực kỳ tàn ác, ngẫm lại cũng làm người ta cảm thấy tuyệt vọng.

Nơi hoang vu này rốt cuộc là đâu? Trong tai nghe, tiếng khóc của Thiệu Kỳ và tiếng thét chói tai vẫn chưa dừng lại, Mạnh Chiêu nhìn hoàn cảnh trong video, định tìm ra ký hiệu có thể định vị. Lúc này, anh nghe được âm thanh khác trong tiếng thét chói tai tuyệt vọng kia.

Đây là… âm thanh dòng nước? Mạnh Chiêu nín thở nghe âm thanh trong tai nghe, nhưng âm thanh dòng nước đó xen lẫn trong tiếng khóc và tiếng thét chói tai của Thiệu Kỳ, rất khó nhận ra.

“Anh Triều, anh nghe cái này,” Mạnh Chiêu tháo tai nghe xuống đưa cho Trương Triều, “Nghe được âm thanh dòng nước không?”

“Hình như có một chút…” Trương Triều cẩn thận lắng nghe âm thanh trong tai, “Đợi một lát, anh tách sóng ngắn của âm thanh này ra.”

Trương Triều nhanh chóng trích xuất âm thanh video trong máy tính xử lý, mấy phút đồng hồ sau, anh ta đưa tai nghe cho Mạnh Chiêu, “Cậu nghe lại đi, lần này rõ hơn.”

Mạnh Chiêu tập trung nghe âm thanh trong tai nghe, âm thanh kia nghe vào hơi xa, nhưng đã có tiếng nước chảy rõ ràng, nói rõ gần đó nhất định có dòng sông!

Mạnh Chiêu tiếp tục xem hoàn cảnh quay video, nhìn ra được người quay video rất cẩn thận, không quay đến bất kỳ kiến trúc mang tính dấu hiệu nào ở xung quanh. Nhưng có thể thấy rằng, nơi trong video trống trải hoang vu, cây cối xung quanh thân cành lộn xộn, chưa cắt tỉa, nơi đây hẳn là ít có người đến, là vùng ngoại thành cực kỳ vắng vẻ.

Mạnh Chiêu tháo tai nghe xuống: “Anh Triều, sao chép một bản video cho em.”

“Đã sao chép rồi,” Trương Triều rút USB ra đưa cho Mạnh Chiêu, “Nhớ trả USB lại đấy, tất cả USB của anh đều ở chỗ cậu…”

“Biết rồi, đợi phá vụ án này em trả hết cho anh,” Mạnh Chiêu không kịp nghe anh ta nói xong đã ngắt lời Trương Triều, “Anh Triều, lại giúp việc nữa, tiếp tục kiểm tra video này tuồn ra như thế nào, ngọn nguồn ở đâu, cảm ơn anh.”

“Được.” Trương Triều đồng ý nói.

Mạnh Chiêu đẩy cửa đi vào văn phòng điều tra tội phạm, kết nối video kia với màn hình điện tử, gọi người của tổ chuyên án đến.

“Nếu Thiệu Kỳ thật sự trốn ra, vậy với tốc độ và thể lực của cô ấy, phải cách nơi cô ấy bị khống chế trước đó không xa, phần tử phạm tội cũng không có khả năng để cô ấy chạy quá xa, cho nên tôi phỏng đoán gần đây nhất định có một tầng hầm như cái ở viện dưỡng lão.”

“Xung quanh không có công trình mang tính ký hiệu, nhưng chúng ta có thể căn cứ vào âm thanh dòng nước, hình dáng dãy núi ở xa, còn có chủng loại cây cối xung quanh, định vị tổng thể trước. Sau đó kiểm tra từng cái một, tìm ra nơi trong video.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK