Bước chân hờ hững của thiếu niên hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời lải nhải của Minh Nguyệt:
- Em mới biết chuyện này nè, anh muốn nghe không? Đảm bảo là tin sốc.
Cô rảo bước theo sau, cố gắng giao tiếp với Long Vũ, nhưng hình như gương mặt của cậu vẫn không hề có thêm tí cảm xúc nào. So với nét dịu hiền lúc ở bên cạnh Ái Nhi thì đúng là một trời một vực.
Thiếu nữ nhất quyết không bỏ cuộc:
- Anh không quan tâm sao? Người yêu của anh có hẹn đi chơi với trai kìa.
Bỗng dưng nghe đến đây, đôi giày trắng của Long Vũ đứng lại, nhíu mày. Cậu đương nhiên không tin, chỉ là hơi khó chịu khi Ái Nhi cứ bị lôi ra làm chủ đề để Minh Nguyệt nói bừa.
Dù chàng trai đã tỏ thái độ không thoải mái một cách rõ rệt, cô vẫn nói tiếp:
- Em có lòng muốn báo cho anh biết để anh nhận ra là chị ấy đang lừa dối anh. Nếu anh không nghe thì thôi.
- ...
...----------------...
Vương Ái Nhi bước vào một cửa hàng cách trường học không xa. Cô nhanh chóng tìm ra quầy bán các sản phẩm liên quan đến Valentine.
Các thanh socola được xếp thẳng tắp, đầy rẫy trên kệ. Có quá nhiều nhãn hàng với đủ màu sắc và kích cỡ.
Ái Nhi đeo chiếc cặp to sau lưng, đứng ngắm tới nhắm lui hơn 15 phút mà không biết nên mua cái nào. Ước gì người ta cho ăn thử để biết được hương vị của từng loại thì hay biết mấy.
Cô bé bất lực đưa mắt sang gian hàng bên cạnh. Đó là nơi trưng bày các sản phẩm dành cho người lớn. Có những hộp nho nhỏ trông như kẹo rất kích thích sự tò mò.
"Hể? Bao cao su? Hình như hôm qua bác quản gia có cho xem ảnh".
Cô gái nhỏ không nghĩ nhiều mà cầm lên ngắm nghía thử. Chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy thứ này, bây giờ nó còn nằm trong hộp nữa, muốn nghiên cứu cũng khó.
"Bé ơi!"
Từ xa, một chị nhân viên hối hả chạy tới. Chị đưa ngón tay chỉ vào kệ đồ hàng:
- Cái này trẻ em chưa dùng được. Em vui lòng cất lên kệ giúp chị nhé!
Ái Nhi cứng người, suýt nữa thì bị chị ta làm sốc chết. Vấn đề "trẻ em" có thể tạm thời bỏ qua vì cô đã quá quen với việc người khác hiểu lầm về cơ thể nhỏ nhắn của mình. Nhưng... bà nhân viên này thật sự nghĩ cô định dùng bao cao su á?
- Không chị ơi, em...
Cô gái cuống quýt muốn giải thích. Xúi quẩy thay, tình cảnh này khiến cô rối bời không nói được gì.
Chị nhân viên thấy vậy thì rút chiếc hộp trên tay Ái Nhi ra rồi để nó ngay ngắn lên kệ:
- Em có thể chọn các loại kẹo socola ở quầy bên cạnh. Riêng ở đây thì không được nha bé.
Khuyên bảo xong xuôi, chị quay lưng đi tư vấn cho các khách hàng khác. Ái Nhi thở phào, vừa bất lực vừa nhẹ nhõm. Không ngờ bản thân đã 18 tuổi đời mà vẫn bị cấm cản mấy chuyện này.
Đôi mắt tròn vẫn tò mò, len lén liếc nhìn lên kệ. Tự hỏi mỗi hộp có mấy cái? Mỗi cái tái sử dụng được bao nhiêu lần?
Đang mải mê suy nghĩ thì có ai đó gọi tên:
"Ái Nhi!"
Người ta nói là có tật thì giật mình. Con mắt đang dán vào mấy hộp "áo mưa" của nàng suýt thì lồi ra ngoài. Miệng sặc nước bọt:
- Khụ khụ khụ! Ai đó?
- Tớ nè, Hiệp nè!
Thanh niên này sau khi biết việc đôi trẻ tách ra trên đường về, đã lập tức lên một kế hoạch để cả hai hiểu lầm nhau. Đương nhiên có sự nhúng tay của Minh Nguyệt.
Hiệp tỏ ra là vô tình gặp gỡ nhưng thực chất là đã bám theo Ái Nhi từ trường. Gương mặt cậu ngạc nhiên hỏi:
- Định mua gì đó?
Ái Nhi toát mồ hôi như tắm. Đang đứng trước kệ toàn là "áo mưa", mà hắn ta đốp cho một câu khó nhằn thật. Đúng là "tình ngay lí gian".
Vì không thể nói rằng mình đến đây để chọn quà Valentine, Ái Nhi đành vớ đại chiếc hộp đựng máy mát-xa ở quầy đối diện:
- T-Tớ mua cái này!
Không để Hiệp phản ứng, cô đã vội vã chạy ra quầy tính tiền đặt chiếc hộp lên bàn. Cậu ta thì đứng im đằng sau tròn xoe mắt chưa hiểu sự tình.
Chị nhân viên nhìn thấy Ái Nhi còn nhỏ liền ngập ngừng:
- Em ơi, cái này...
Do tình huống khẩn cấp, phải trốn đi trước khi Hiệp kịp nhận ra kệ "áo mưa" sau lưng, cô bé đành hối thúc thu ngân:
- Bao nhiêu vậy chị?
Ánh mắt của nhân viên có chút kì lạ. Chả lẽ chị ấy nghĩ Ái Nhi còn quá nhỏ, chưa có tiền để chi trả?
Cô lập tức nói:
- Em 18 tuổi rồi ạ! Có tài chính! Chị tính tiền gấp giúp em! Cần thì em đưa chứng minh thư cho chị kiểm tra luôn!
Lúc này chị ấy mới thở phào rồi đưa chiếc hộp mát-xa lên máy quét.
Lúc trả hóa đơn thì Hiệp cũng bước đến. Ái Nhi vội vàng bỏ đồ vào trong cặp rồi tìm cách chuồn đi.
Để hắn ta mà biết chuyện cô tò mò mấy cái "bao" kia thì phải kiếm mấy cái lỗ nẻ mà chui.
Chân nhỏ chạy ra khỏi cửa hàng và Hiệp cũng ngay lập tức đuổi theo. Cậu không hiểu vì sao lại bị Ái Nhi tránh né:
- Vương Ái Nhi! Đứng lại!
Bị gọi thẳng thừng như vậy khiến Ái Nhi không thể nào chạy tiếp được nữa. Cô không muốn hắn ta nhận ra mình hành động kì lạ (mặc dù nãy giờ cũng bị nhìn ra rồi). Đôi chân đành phải toát mồ hôi dừng trên vỉa hè.
Hiệp bước đến, vẫn tỏ ra thân thiện để lấy lòng:
- Sao chạy nhanh thế? Mua quà Valentine hả?