Thời Lạc như gặp phải chuyện lạ kéo lê dép bông loẹt quẹt chạy ra khỏi phòng bếp, trốn vào trong phòng ngủ, dáng vẻ không khác gì như đang yêu đương vụng trộm.
Rõ ràng lúc hai người đến bát tự còn chưa có xem đã ngày ngày không chút cố kỵ chạy sang Đường gia chơi, tùy tiện bá chiếm giường anh, còn kề vai kề đầu với Lương Thục Nghi thảo luận về chuyện nếu sau này có em bé thì tính cách của bé sẽ giống ai sau lưng Đường Kỳ Thâm nữa đấy.
Nhưng hiện tại khi thật sự ở bên nhau rồi, cô lại hậu tri hậu giác bắt đầu trở nên e lệ.
Đường Kỳ Thâm nghiêng đầu nhìn thân ảnh của cô biến mất ở cuối hành lang, lúc này mới không nhanh không chậm ấn nghe điện thoại.
Lương Thục Nghi bên kia hiển nhiên là đã đợi được một lúc lâu rồi, bà vốn là người thẳng tính, lại không có kiên nhẫn, lúc này lại bởi vì chuyện của Đường Kỳ Thâm và Thời Lạc mà máu nóng toàn thân đều đang sôi trào, chờ đến khi trên màn hình xuất hiện khuôn mặt của con trai nhà mình, bà lập tức nhịn không được lèm bèm: “Ai nha, sao lại là con chứ, mẹ không muốn thấy con, mẹ muốn thấy Lạc Lạc, con đưa điện thoại cho con bé đi.”
Đường Kỳ Thâm đã sớm quen hành vi mẹ ruột trước giờ đều hướng khuỷu tay về phía Thời Lạc, nghe được bà nói như vậy, biểu tình trên mặt cũng không hề có chút dao động nào.
Anh thong thả ung dung lau dọn sạch sẽ những vệt nước mà Thời Lạc vừa làm b ắn ra khắp sàn, sau đó lại lơ đãng ngước mắt liếc màn ảnh, cho vị phu nhân hoa hòe lộng lẫy nào đó ở phía đối diện một ánh mắt nhàn nhạt: “Cô ấy ở trong phòng ngủ, không ở đây.”
Phòng ngủ.
Lương Thục Nghi vừa nghe thấy từ này, não lại bắt đầu hoạt động hết công suất một cách sinh động nhất, trong nháy mắt đã nghĩ ra 7749 viễn cảnh mặt đỏ tim đập, ở trong mắt Đường Kỳ Thâm, biểu tình của bà bây giờ vô cùng quỷ dị.
Lương Thục Nghi cảm thấy bản thân hiểu rất rõ, nhưng vẫn như cũ không chịu nổi tò mò, bà đang ngồi xe đến Tân Tuyền Loan, cả khuôn mặt đều viết to hai chữ “hóng drama”, trong mắt là sự thăm dò thế giới tình yêu của đôi trẻ vốn dĩ không nên xuất hiện ở trên một người phụ nữ ở tuổi này, bà nhướng mày, thanh thanh giọng, nỗ lực muốn giả bộ lơ đãng nhưng lại thật sự giả vờ không tới: “Kỳ Thâm, nói mẹ nghe xem, các con vừa làm gì thế? Sao Tiểu Lạc Lạc lại vào phòng ngủ rồi?”
Đường Kỳ Thâm: “…”
Bà vừa nói còn vừa kề sát điện thoại vào mặt mình một chút, ghé vào bên vị trí micro, cố tình đè thấp thanh âm, không cho tài xế phía trước nghe thấy, bộ dáng lén lén lút lút nhưng làm cách nào cũng không che giấu được sự hưng phấn nở rộ trong hai mắt.
Bà thấy Đường Kỳ Thâm không hó hé câu nào, chỉ lo làm việc trên tay, cũng không cảm thấy nóng nảy, dù sao thằng con trai chó con này của bà từ nhỏ tới lớn đều có cái dáng vẻ như ông cụ non đó, Lương Thục Nghi cười cười, không so đo với anh, tính tình rất tốt bày ra vẻ rộng lượng: “Không sao, Tiểu Lạc Lạc mệt thì cứ để con bé nghỉ ngơi cho khỏe, mẹ sẽ không quấy rầy con bé bây giờ, những lúc thế này là phải nghỉ ngơi nhiều, mẹ hiểu mà.”
Dù sao bà cũng sắp tới Tân Tuyền Loan rồi, muốn nhìn cái gì thì có thể tận mắt thấy, không cần Đường Kỳ Thâm!
Đường Kỳ Thâm cảm thấy mình cần phải sửa lại tư tưởng có chút “thoáng” của mẹ mình, bất đắc dĩ nói: “Mẹ, qua năm Lạc Lạc mới 17.”
Ngụ ý, những thứ lung tung rối loạn trong đầu mẹ có thể xóa đi là vừa đấy, không thể nào đâu, ít nhất thì trước khi cô thành niên thì tuyệt đối không có khả năng.
Nhưng mạch não của Lương Thục Nghi và Đường Kỳ Thâm lại là hai đường thẳng song song, “Đúng rồi, Lạc Lạc đã 17 rồi, giống năm mẹ 17 ấy, ông ngoại con còn suýt chút nữa đánh gãy chân ba con cơ mà, có điều con cứ yên tâm, tư tưởng của mẹ và ba con đều rất thoáng, chỉ cần các con khỏe mạnh vui vẻ thì nhất định sẽ không dùng gậy bổng đánh nát đôi uyên ương!” Bà nói xong liền phân tâm nhìn ra ngoài cửa sổ xe một chút, “Mẹ đang tới Tân Tuyền Loan, nãy mới đi qua cửa hàng bán đồ dùng cho em bé, đồ bên trong nhìn đáng yêu lắm, hôm nào phải dẫn Lạc Lạc ra đi dạo mới được!”
Đường Kỳ Thâm không đếm được đây là lần thứ mấy mà anh cảm thấy bản thân không thể chuyện trò được với mẹ mình, không chỉ có thể, anh còn nhịn không được bắt đầu hoài nghi năm đó rốt cuộc Đường Xa Xuyên cầm thú tới mức nào.
Cháo đã nguội đến nhiệt độ vừa phải, Lương Thục Nghi cũng đã tới dưới lầu tiểu khu.
Trước khi cúp máy, Đường Kỳ Thâm bỗng nhiên nhớ tới cô gái nào đó còn đang trốn trong phòng ngủ, vì thế thuận miệng nhắc một câu: “Cô ấy còn chưa có ý định cho mọi người biết bọn con ở bên nhau, lát nữa mẹ…”
Đường Kỳ Thâm còn chưa nói xong, Lương Thục Nghi đã hứng thú bừng bừng cắt ngang lời anh: “Mẹ biết mẹ biết! Mấy người trẻ tuổi các con đều thích làm mấy chuyện lén lút này mà, mẹ cũng từng trải qua thời thiếu nữ nên biết rõ lắm, trước kia lúc bị ông ngoại con phát hiện ra chuyện của mẹ với ba con, bọn mẹ còn rất lâu không được gặp mặt đó, cô gái nhỏ lo lắng cũng là chuyện bình thường mà, Kỳ Thâm, con cứ yên tâm, mẹ diễn tốt lắm, sẽ không bại lộ đâu!”
Mẹ ruột hiểu chuyện như vậy, có điều Đường Kỳ Thâm lại không có cảm giác nhẹ nhàng gì cho cam, ngược lại còn nhíu mày, cảm thấy có hơi đau đầu.
Thời Lạc không biết Lương Thục Nghi muốn tới, cô nhàm chán nằm trên giường trong phòng ngủ lăn lộn một lát, sau đó lại loẹt quẹt dép bông chạy về phòng bếp dính lấy anh.
Lúc đi ra cửa còn cẩn thận dè dặt bám vào khung cửa, chỉ dò ra một cái đầu nhỏ: “Nghe xong điện thoại rồi ạ?”
“Ừm.”
Thời Lạc không còn chút băn khoăn nào, chạy chậm qua, vui vẻ ôm eo anh.
Cháo đã có thể ăn được, Đường Kỳ Thâm cầm hai cái bát, múc ra cho cô một bát.
Thời Lạc dán mặt ở phía sau lưng ôm eo anh, anh đi một bước cô cũng đi một bước, cọ tới cọ lui, không chê phiền.
Đường Kỳ Thâm cũng không từ chối, mặc kệ cho cô chơi, chờ sau khi múc cháo xong mới nhẹ vỗ mu bàn tay cô: “Ra bàn ăn ngồi đi, để anh bưng qua.”
Thời Lạc không muốn đi trước, quấn lấy anh một tấc cũng không rời: “Em với anh cùng bưng ra.”
Đường Kỳ Thâm khẽ cười một tiếng, nhịn không được châm chọc đại tiểu thư: “Em có thể bưng cái gì, ngoan ngoãn đi ra kia ngồi đi.”
Thời Lạc nhướng mày, nửa thân mình từ bên dưới cánh tay anh chui ra đằng trước, ngửa đầu nhìn anh, nghiêm trang biện giải cho mình: “Trước kia em còn từng xuống bếp đó, anh quên rồi à?”
Đường Kỳ Thâm đúng thật là không có ấn tượng gì, cô mà có thể có năng lực lớn như vậy à.
Lúc này Thời Lạc vô cùng muốn chứng thực cho bản thân: “Lần đó em ép nước chuối cho anh, anh không nhớ sao?”
Đường Kỳ Thâm thật sự không biết nên cười hay nên khóc, đứng đắn khen cô: “Ừ, nhớ mà, tay nghề bạn gái anh thật sự rất lợi hại.”
Anh vừa nói như vậy, Thời Lạc lại bắt đầu cảm thấy xấu hổ, biết là anh đang châm chọc cô liền thè lưỡi, không hề để bụng mà tiếp tục dính ở sau lưng anh chơi xấu, trong lòng bởi vì câu “bạn gái anh” vừa nãy mà trái tim nhịn không được mềm mại hơn rất nhiều.
Hai người nhão nhão dính dính, mặc dù Đường Kỳ Thâm bình tĩnh là thế, nhưng cũng rất có phủ nhận rằng, anh thích cảm giác này.
Lúc Lương Thục Nghi tới, điện thoại cũng không gọi, ngay cả chuông cửa cũng chưa ấn, tự ấn mật mã vào cửa, rón ra rón rén chạy tới phòng ngủ lướt qua một vòng, vốn định xem Thời Lạc đã tỉnh chưa, kết quả chỉ nhìn thấy một đống chăn lộn xộn ở trên giường.
Bà không yên tâm, lại đi sang hai phòng ngủ phụ bên cạnh dạo một vòng, đồ trên giường đơn sơ lại sạch sẽ, chưa từng có dấu hiệu được người dùng qua, lúc này mới cảm thấy vô cùng vừa lòng, lại theo đường đi tới phòng bếp.
Vừa mới tới cửa bếp liền thấy Thời Lạc với Đường Kỳ Thâm đang dính ở bên nhau.
Con trai bà là cái tính cách gì, sao bà có thể không rõ chứ, bình thường ở trong nhà mà cái mặt anh cũng lạnh lùng như băng.
Hiện giờ bị Thời Lạc cuốn lấy, một chút tính tình cũng không có, nhìn kỹ còn có thể phát hiện, anh không chỉ không có kháng cự và xa cách, ngược lại còn cố ý vô tình quay người lại ôm cô, giơ tay nhấc chân đều lộ ra một cảm giác ôn nhu mà mẹ ruột nuôi anh mười mấy năm như bà chưa bao giờ thấy được.
Lương Thục Nghi im lặng lấy điện thoại ra quay một đoạn video ngắn, sau đó lại nhẹ chân nhẹ tay rón rén đi ra huyền qua, nhớ rằng mình đã đồng ý hứa hẹn với con trai rồi, lại giả vờ như cái gì cũng không thấy, dáng vẻ như thể vừa mới tới: “Kỳ Thâm, mẹ tới rồi.”
Thanh âm không lớn không nhỏ, nhưng đủ để Thời Lạc ở phòng bếp nghe thấy.
Cô gái nhỏ hoảng hốt, sợ hãi thu tay về chạy tới phía sau bàn trốn, gấp tới độ như kiến bò trên chảo nóng, nắm chặt cánh tay Đường Kỳ Thâm xin giúp đỡ: “Kỳ Thâm ca ca, làm sao bây giờ làm sao bây giờ, em trốn đâu được? Tủ lạnh có chứa được không?”
Đường Kỳ Thâm nhướng mày, cũng không biết nên nói gì mới tốt, anh bất đắc dĩ xoa xoa đỉnh đầu cô: “Em sợ cái gì? Mẹ anh đối xử với em còn tốt hơn đối xử với anh.”
Thời Lạc chu môi, an tĩnh trong chớp mắt, hai mắt chớp chớp, nhớ lại hình như là như vậy thật.
Nhưng nói sao thì vẫn cảm thấy chột dạ.
Rốt cuộc thì bây giờ và quá khứ cũng không còn giống nhau.
Nhưng mà ở trong lòng Đường Kỳ Thâm lại không có gì khác biệt, anh thích cô trước giờ vẫn chưa từng thay đổi, chỉ là cô không biết mà thôi.
Đường Kỳ Thâm múc ba bát cháo bưng qua, Thời Lạc đỏ mặt thấp thỏm đi theo sau, nhỏ giọng chào: “Mẹ Đường…”
Lương Thục Nghi vừa thấy cô liền cười tủm tỉm vọt tới, một tay ôm Thời Lạc vào lòng, sờ sờ khuôn mặt nhỏ lại xoa xoa đầu cô: “Lạc Lạc, Tiểu Lạc Lạc của mẹ, đã lâu lắm rồi mẹ không gặp con đấy.”
Thân phận của Lương Thục Nghi chuyển biến quá nhanh, ngay cả một chi tiết nhỏ cũng không buông tha, tự động đem xưng hô “mẹ Đường” đã gọi mười mấy năm lược bớt đi từ “Đường”, chỉ còn lại có từ “mẹ”.
Đường Kỳ Thâm đương nhiên có thể nghe ra, chỉ có mình Thời Lạc là chưa phát hiện.
Thời Lạc bị bà ôm ôm dỗ dành như vậy, cái mũi hơi lên men, từ nhỏ cô đã lớn lên ở nhà họ Đường, tình cảm đối với người nhà họ rất sâu đậm, cũng đã sớm coi Lương Thục Nghi như mẹ mình, lúc trước khi bị Đường Kỳ Thâm từ chối, cô luôn cảm thấy ngay cả mẹ Đường cũng sẽ không bao giờ cần cô nữa, cảm xúc thương tâm khổ sở tràn lên vẫn luôn không giảm bớt, giờ phút này trong lòng vẫn còn rất ấm ức, hốc mắt đỏ bừng, khuôn mặt nhỏ cọ cọ trên người Lương Thục Nghi.
“Để mẹ xem nào, gầy đi nhiều quá rồi! Kỳ Thâm không chăm sóc tốt cho con đúng không! Lát nữa mẹ sẽ đánh nó!” Lương Thục Nghi mắng Đường Kỳ Thâm xong còn không quên chửi trung tâm tập huấn kia một trận, “Cái trung tâm rách nát gì vậy chứ, còn bày đặt huấn luyện kín, mẹ tới chỗ con mấy lần mà chẳng lần nào gặp được con cả, cái chỗ này sớm muộn gì cũng đóng cửa cho coi! Ngày mai bảo ba con mua luôn cái trường này đi!”
Đường Kỳ Thâm: “…”
Nói tới đây, Thời Lạc vẫn có chút chột dạ, những chuyện đó cũng không thể trách trường được, là do lúc trước tự cô muốn nhốt mình nên mới không muốn gặp ai thôi.
Đường Kỳ Thâm không lên tiếng dọn xong cháo và bát đũa cho ba người, cũng không có quấy rầy hai mẹ con hay mẹ chồng nàng dâu đang âu yếm thâm tình với nhau này.
Cho tới khi bụng Thời Lạc nhịn không được “thầm thì” kêu r3n, Lương Thục Nghi mới nhớ tới cô còn chưa ăn cơm, vội vàng kéo người tới bàn ăn: “Nào nào nào, ăn cơm trước, Lạc Lạc ăn nhiều một chút, nuôi thêm tý thịt, mau, ngồi bên cạnh mẹ này.”
Thời Lạc trước giờ đều rất nghe lời Lương Thục Nghi, ở trước mặt bà luôn luôn là bộ dáng ngoan ngoãn hiểu chuyện, nghe Lương Thục Nghi nói thế liền theo thói quen tính ngồi xuống bên cạnh bà.
Đường Kỳ Thâm vẫn luôn không hé răng rốt cuộc cũng nâng mắt lên, lập tức đi tới bên cạnh Thời Lạc, kéo cổ tay cô lại, dắt người sang phía đối diện, sau đó lại kéo ghế bên cạnh ghế của anh ra, nhàn nhạt nói: “Em ngồi ở đây.”
Thiếu niên nói xong liền nâng ánh mắt lành lạnh lên liếc mẹ ruột ở đối diện.
Lương Thục Nghi nào có phải là người biết rụt rè, Đường Kỳ Thâm tốt xấu gì cũng là do bà đẻ ra, bà cũng chả có gì phải sợ, bà chỉ khinh bỉ đối với cái hành vi vô cùng không để người mẹ ruột này vào mắt của Đường Kỳ Thâm mà thôi, khinh bỉ tới mức cằm cũng hất lên trời.
Có điều để Thời Lạc ngồi bên cạnh anh, bà cũng không có dị nghị gì, Thời Lạc có chút xấu hổ, Lương Thục Nghi còn cười tủm tỉm làm mặt xấu với cô: “Vậy Lạc Lạc ngồi đó đi, mau ăn.”
Nói xong lại đứng dậy vào trong bếp.
Thời Lạc thấy thế lại cho rằng Lương Thục Nghi tức giận, vội hỏi: “Mẹ Đường, mẹ đi đâu vậy?”
Lương Thục Nghi xua xua tay: “Không sao, mẹ vào bếp lấy chút dấm, cảm giác có người nào đó ăn không đủ.”
Đường Kỳ Thâm: “…”
————–
Shmily:
Lương Thục Nghi said: Bà lại đẻ ra mày!
Danh Sách Chương: