Tháng tư, tạp chí nhận được một thư mời tiệc rượu trong ngành tài chính, giám đốc cử cô đi tham gia.
Tiệc rượu kiểu này chẳng qua là kiểu lộng lẫy hoa lệ, nhưng cũng là cơ hội tốt để làm quen với người khác. Tạ Vũ làm phóng viên bao nhiêu năm, cũng coi như có vài phần bản lĩnh xởi lởi, chỉ chốc lát đã quen mấy tinh anh trong ngành.
Cũng có đàn ông tới bắt chuyện, cô qua loa lấy lệ đầy khách sáo, đột nhiên thấy Lục Viễn cách đó không xa.
Anh đứng chung với mấy người có dáng vẻ tinh anh, mỗi người bưng ly rượu, hình như trò chuyện rất vui.
Anh mặc bộ âu phục buổi sáng ra ngoài, cao lớn, giữa những tinh anh đó không kém cạnh chút nào, thậm chí có phần như hạc giữa bầy gà.
Anh mỉm cười, là nụ cười thường thấy nhất trong trường hợp xã giao. Chỉ là Tạ Vũ chưa từng thấy qua trên khuôn mặt anh.
Cô cảm thấy Lục Viễn như vậy vừa có chút xa lạ, vừa có phần hiển nhiên.
Chờ khi cô quay đầu, đuổi khéo người đàn ông bắt chuyện, rồi xoay người đi gặp Lục Viễn, lại phát hiện mấy người ban nãy đã giải tán, Lục Viễn cũng không biết đã đi đâu.
Cô đi một vòng hội trường, nhìn ngang nhìn dọc, nhưng vẫn không phát hiện bóng dáng anh.
Nghĩ nghĩ, cô đi ra ngoài.
Hành lang dài hoàn toàn tương phản với hội trường ồn ào, yên tĩnh đến độ cả tiếng giẫm lên thảm cũng rõ ràng như vậy.
Sau đó, cô thấy Lục Viễn ở cuối hành lang.
Chỗ này là tầng mười tám, anh dựa bên cửa sổ, giống như đang nhìn cảnh đêm bên ngoài.
Tạ Vũ từ từ đi tới, anh chẳng hề hay biết, chỉ cầm ly rượu, thỉnh thoảng khẽ nhấp một ngụm, bóng lưng cô độc, không biết đang suy nghĩ gì.
Tạ Vũ dừng lại sau lưng anh, lặng lẽ nhìn anh. Cô đột nhiên lại phát hiện, dường như anh vẫn là Lục Viễn từ núi về, hoàn toàn xa lạ với thế giới này.
Cô muốn anh phát hiện ra mình, nhưng rõ ràng anh quá đắm chìm vào thế giới của mình, mãi không quay đầu lại.
Tạ Vũ liền có chút ý đồ xấu. Thình lình tiến lên, ôm anh từ phía sau.
Lục Viễn như thể giật nảy mình, ly rượu trong tay nghiêng đi, nửa ly rượu còn lại hắt ra ngoài một chút.
“Sao em lại ở đây?” Anh rất kinh ngạc.
Tạ Vũ cười nói: “Giống anh, công việc.”
Lục Viễn cũng cười, kéo cô vào lòng.
Tạ Vũ hỏi: “Sao anh ở bên ngoài một mình vậy?”
Lúc này ngoài cửa sổ đổ mưa, ào ào rất lớn.
Lục Viễn nói: “Ra ngoài hít thở không khí.”
Tạ Vũ lại hỏi: “Có phải không vui không?”
Lục Viễn lắc đầu, một lát sau đột nhiên như lẩm bẩm: “Không biết mưa lớn thế này phòng học có bị dột không nữa?”
Tạ Vũ hơi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy ánh mắt anh nhìn bóng đêm đen kịt bên ngoài, vẻ mặt có chút mờ mịt không nói ra được.
Cô suy nghĩ một chút, nói: “Có phải anh nhớ trường tiểu học Hồng Khê không?”
Lục Viễn không trả lời cô, chỉ nói: “Hôm nay anh nhận được điện thoại Hiểu Cương gọi, nói gần đây hiệu trưởng hay bị ốm, một giáo viên mới đến lại đi nữa.”
Tạ Vũ nói: “Nếu anh lo thì lúc nào rảnh, chúng ta cùng đi xem thử.”
Lục Viễn trầm mặc rất lâu, mới khẽ gật đầu.
Sau khi tiệc rượu kết thúc, hai người cùng về nhà.
Cả buổi tối, Lục Viễn im lặng không nói gì. Tạ Vũ biết anh nhận được điện thoại của Hiểu Cương, trong lòng lo lắng, an ủi anh mấy câu, nhưng anh chỉ hôn môi cô, nói không sao.
Nửa đêm thức dậy, Tạ Vũ đang mơ màng cảm thấy bên cạnh trống trơn, trong nháy mắt giật mình tỉnh giấc.
Bật đèn bàn, thấy Lục Viễn ngồi bên cửa sổ, lúc này mới khẽ thở phào.
Cô từ trên giường ngồi dậy, dụi dụi mắt: “Không ngủ được à?”
Lục Viễn quay đầu nhìn cô: “Nằm mơ, sau đó thì thức dậy.”
“Mơ thấy gì?”
“Mơ thấy mấy đứa Hiểu Cương cứ gọi anh.” Anh khựng lại, “Khi anh đi, bọn trẻ tiễn anh ra tận làng, khóc cả đường.”
Tạ Vũ nói: “Anh ở trên núi sáu, bảy năm, mấy chị em Hiểu Cương coi như là anh nhìn lớn lên. Nếu anh nhớ mấy đứa nó, thì chúng ta bớt chút thời gian về thăm một chút.”
Lục Viễn trầm mặc chốc lát, đi sang bên giường, cười nói: “Em đừng lo, anh không sao thật mà.”
Tạ Vũ sẵng giọng: “Không sao mà hơn nửa đêm còn không ngủ đi.”
Lục Viễn nói: “Bây giờ quả thật không buồn ngủ.” Nói xong, ánh mắt sáng lên nhìn cô, “Em có buồn ngủ không?”
Tạ Vũ cười lắc đầu.
Lục Viễn cúi người nằm trên cô: “Vừa đúng lúc.”
Tạ Vũ vươn tay ôm anh, sáp lại gần hôn môi anh.
Tháng tư bắt đầu, miền nam mưa liên tục.
Sau đêm đó, Lục Viễn không nhắc tới chuyện trên núi nữa, Tạ Vũ cũng không suy nghĩ nhiều.
Cho đến cuối tuần, hai người vừa mơ màng thức dậy.
Điện thoại Lục Viễn reo, anh mơ mơ màng màng nhận máy, đầu bên kia truyền đến tiếng khóc của Hiểu Quyên: “Thầy Lục… hiệu trưởng Điền thầy ấy… thầy ấy không xong rồi!”
Lục Viễn bật dậy từ trên giường: “Gì cơ?”
Hiểu Quyên khóc dữ hơn trong điện thoại: “Hiệu trưởng Điền thầy ấy không xong rồi.” Một lát sau, điện thoại bên kia bị Hướng Vân cầm lấy, “Lục Viễn ——”
“Hướng Vân, xảy ra chuyện gì vậy?”
Hướng Vân nói: “Bệnh tình của hiệu trưởng Điền trở nên nguy kịch, bác sĩ nói cũng chỉ là chuyện trong một hai ngày này thôi.”
Lục Viễn như thể bị đánh một gậy ù đi, hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần: “Tôi về ngay lập tức.”
“Đừng —— Không cần đâu!” Hướng Vân nói, “Hiệu trưởng đặc biệt dặn, bảo anh không cần về vì ông, đừng ảnh hưởng đến công việc của anh ở Thượng Hải.”
“Nói gì vậy!” Lục Viễn xuống giường mặc quần áo, “Tôi về ngay lập tức.”
“Lục Viễn ——” Hướng Vân muốn nói lại thôi.
Lục Viễn nói: “Đừng nói gì nữa, hôm nay tôi sẽ về.”
Dứt lời, liền cúp điện thoại.
Tạ Vũ mặt mày nhập nhèm ngồi dậy nhìn anh vội vàng mặc quần áo: “Hiệu trưởng Điền xảy ra chuyện ư?”
Lục Viễn gật đầu với vẻ mặt buồn bực: “Hướng Vân nói là bệnh tình nguy kịch, chỉ là chuyện trong hai ngày này thôi.”
“Anh phải về núi ư?”
Lục Viễn gật đầu, gọi điện thoại đặt vé máy bay, lấy bừa hai bộ quần áo, rồi vội vàng ra cửa.
Không biết vì sao, Tạ Vũ thấy anh vội vàng như vậy, tâm trạng đột nhiên có chút bất an. Chờ anh đi đến cửa, cô mở miệng nói: “Anh đi sớm về sớm.”
Lúc này Lục Viễn mới hơi hoàn hồn lại từ bệnh tình nguy kịch của hiệu trưởng. Anh vốn đã thay giày xong, lại cởi ra, đi đến trước mặt Tạ Vũ, hôn môi cô một cái: “Anh đi tiễn hiệu trưởng một đọan, tiễn xong sẽ về.”
Tạ Vũ cười gật đầu: “Anh đi đường cẩn thận một chút, có chuyện gì thì gọi cho em.”
Sau khi Lục Viễn đi, Tạ Vũ luôn có chút lo lắng không nói rõ được. Cô không biết lo lắng cái gì, có lẽ là lo cho vị hiệu trưởng già đang hấp hối ấy. Cô biết Lục Viễn ở trường tiểu học Hồng Khê sáu, bảy năm, tình cảm với hiệu trưởng không giống bình thường.
Cô đã gặp qua ông cụ hai lần, ấn tượng khắc sâu, ông cụ cần cù ở ngôi trường tiểu học thôn mấy chục năm, có thể nói là bình thường mà vĩ đại.
Nghe nói bệnh tình của ông trở nên nguy kịch, Tạ Vũ cũng khá buồn.
Buổi trưa Lục Viễn đến bệnh viện thị trấn.
Ông cụ trên giường bệnh nhìn anh thở dài nói: “Thầy đến làm gì? Thầy không nên đến đây.”
Lục Viễn nói: “Em đến đưa tiễn thầy.”
Cách một ngày hiệu trưởng Điền qua đời.
Vì là khu vực dân tộc thiểu số, nên vẫn theo truyền thống an táng. Di hài chở về thôn Hồng Khê.
Khi còn sống, ông đã chọn vị trí mộ xong, ở ngay ngọn núi sau trường.
Tang sự ở nông thôn phải làm mấy ngày.
Tạ Vũ biết Lục Viễn túc trực bên linh cữu cho hiệu trưởng Điền, nên cũng không gọi điện thoại cho anh, chỉ thỉnh thoảng gửi một tin nhắn, anh cũng sẽ trả lời ngắn gọn.
Đến ngày thứ bảy.
Lục Viễn rốt cuộc gọi điện thoại.
Tạ Vũ hỏi: “Tang sự làm xong rồi sao?”
Lục Viễn ở đầu bên kia nói: “Sáng sớm nay vừa lên núi chôn cất.”
Tạ Vũ khẽ thở phào: “Sinh lão bệnh tử là chuyện bình thường của đời người, anh hãy nén bi thương.”
Lục Viễn ừm một tiếng: “Anh không sao.”
Tạ Vũ lại hỏi: “Khi nào anh về?”
Lục Viễn ở đầu bên kia trầm mặc rất lâu, mới khẽ mở miệng: “Có lẽ tạm thời anh không về được.”
Tạ Vũ thoáng ngẩn ra: “Có ý gì?”
Lục Viễn nói: “Một giáo viên khác của trường cũng sắp rời khỏi đây, anh tạm thời phải dạy thay cho bọn trẻ.”
Lần này đến lượt Tạ Vũ trầm mặc rất lâu, một hồi lâu sau mới hờ hững nói: “Vậy tạm thời của anh là bao lâu?”
Lục Viễn khẽ trả lời cô: “Anh… không biết.”
Tạ Vũ nói: “Lục Viễn, em đã hai mươi tám tuổi, không thể chờ anh được.”
Lục Viễn im lặng trong chốc lát: “Anh hiểu.”
Tạ Vũ nói: “Chuyện đó không phải là trách nhiệm của anh, công việc của anh ở Thượng Hải vừa mới bắt đầu.”
Lục Viễn không nói gì nữa.
Tạ Vũ không chờ được câu trả lời của anh, lại nói: “Em chỉ cho anh thời gian hai tháng, nếu anh không về, chúng ta sẽ kết thúc. Hai tháng sau nếu anh về thì gọi điện thoại cho em, trong hai tháng này không cần liên lạc với em.”
Lục Viễn rốt cuộc ừm một tiếng thật khẽ.
Cúp điện thoại, có người gõ cửa kí túc xá.
Lục Viễn mở cửa, giáo viên duy nhất của trường đứng ở đó. Anh ta hơi ngượng xoa xoa tay: “Thầy Lục, hiệu trưởng được chôn cất rồi, tôi cũng phải đi đây. Anh chú ý giữ gìn sức khỏe…”
Lục Viễn gật đầu, không nói gì.
Sắc mặt người đàn ông trẻ có chút ngượng ngùng, anh ta há miệng, cuối cùng không nói gì cả, chỉ kéo vali xoay người rời khỏi.