• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Một kẻ ở mãi trong bóng tối không đáng sợ, cái đáng sợ chính là có người đã dẫn đường mon men đến chỗ tươi sáng, nhưng kẻ đó chưa kịp hưởng thụ được ánh sáng tốt đẹp đó đã bị một cước đá lại vào chỗ cũ tăm tối lạnh lẽo đó, người thực hiện việc đó lại chính là người dẫn đường mà mình vẫn luôn tin tưởng.

Cô đánh mất chỗ dựa cậy tinh thần duy nhất của mình ngay lúc người mẹ khổ mệnh của cô cũng nối gót bà cô mà rời bỏ cô, đứa con cô mong chờ cũng ruồng bỏ cô.

Ý chí của cô chỉ đủ kiên cường để thu xếp mọi việc với Triệu Đình, trước khi cô cho phép mình buông bỏ mọi cái đem lại đau khổ cho cô trong quá khứ, gột tẩy hết để giữ lại cái thanh thản trong tâm hồn, bắt đầu hành trình cuộc đời mới đầy nhẹ nhàng và thoải mái.

Cô luôn khát khao một cuộc sống đơn giản và dễ dàng, song số phận luôn nghiệt ngã mà cay đắng, cô gắng gượng lấy lại sự trấn tĩnh ít ỏi khi đối diện với Dương Tầm, giọng lạnh lùng nói: "Tôi với anh không phải đã kết thúc từ bốn năm trước rồi sao? Anh còn muốn gì ở tôi?"
"Lam..

nghe anh nói..

thật ra chuyện của bốn năm trước.." chẳng đợi anh dứt lời giải thích, Mạc Lam đã cắt ngang và nói: "Chuyện cũ tôi không muốn nhắc tới nữa! Tôi hi vọng anh cũng hãy quên nó đi, chúng ta đường ai nấy đi, không ai nợ ai, được chứ?" Cô chợt phát hiện mình lúc này vô cùng bình tĩnh, giọng hơi nghẹn nhưng những lời thốt ra từ miệng cô thể hiện rõ ràng những điều mà trong đầu cô mong mỏi nhất, thời gian đúng là liều thuốc chữa lành mọi vết thương, chí ít cô đã cảm thấy mình đủ bản lĩnh để xử lý tình hình này.
Thấy Dương Tầm ngập ngừng như tiếp tục muốn bào chữa về điều gì đó, Mạc Lam đã dứt khoát chặn đường lui của đối phương: "Có phải anh muốn nói đó là hiểu lầm? Dương Tầm, dù hiểu lầm hay không thì người gây ra tình trạng như ngày hôm nay là anh, chính anh là người đã lựa chọn, cho dù với bất kỳ lý do gì, chúng ta đã không thể quay trở về như trước được nữa rồi! Ít ra là tôi không thể.." Những lời nói tuy gay gắt nhưng phản ánh đúng suy nghĩ của mình, Mạc Lam cũng chẳng muốn sống theo kiểu lương thiện bị bắt nạt như hồi xưa, giây phút này cô muốn sống cho chính mình, nếu có trách chỉ có thể trách cô và anh hữu duyên vô phận.
"Chúng ta không còn cơ hội nào sao..

Blue?" Ánh mắt Dương Tầm trở nên xa xăm, bồi hồi hoài niệm về một thời anh và cô ấy quen nhau, cứ ngỡ như còn hôm qua, mà nay hai người đã trở nên xa lạ, anh nói ra lời khẩn cầu này đã không biết vét sạch bao nhiêu sức lực và lòng kiên trì, có lẽ tâm hồn già cỗi của anh đã bắt đầu thấy thấm mệt!
"Anh là một người luôn lo sợ sự phản bội, anh không hề đặt niềm tin ở bất kỳ ai, kể cả bản thân mình, anh luôn sợ bị người khác làm tổn thương, nghi ngờ cả phán đoán của bản thân, nhiều khi tôi nghi ngờ là anh có thật sự yêu ai chưa hay chẳng qua anh chỉ yêu trong tưởng tượng!" Mạc Lam bắt đầu dùng lời nói tấn công Dương Tầm, đó là những điều cô đã muốn nói từ rất lâu, nhưng tính cách lúc trước của cô không thể nào nói ra những lời này, nhưng lúc này, cô hoàn toàn thấy thoải mái vì có thể tùy tâm trạng mà nói ra những điều đã cất giấu bấy lâu.
Đứng trước những lời buộc tội của Mạc Lam, Dương Tầm lựa chọn sự im lặng, anh muốn nghe đáp án chân thật nhất từ cô.

Giọng nói khiến anh nhớ nhung ngày đêm lại tiếp tục những câu nói đả kích tinh thần anh gay gắt: "Anh lúc nào cũng nói là yêu tôi, luôn dành cho tôi một tình cảm mãnh liệt nhất, nhưng anh có bao giờ suy nghĩ rằng, tôi mong muốn điều gì? Anh chỉ đơn phương dùng suy nghĩ của mình để áp đặt vào người khác, không biết điều mà anh cho rằng người ta thích có thật sự là điều mà người ta thật sự thích hay không.

Nếu nói những sự việc xảy ra khiến anh hiểu lầm là trò đùa của số phận, thì bản thân anh chính là tên đao phủ tiếp tay cho kẻ giết người mang tên số phận ấy."
"Dương Tầm, anh có biết rằng..

có biết rằng..

cả khi không giữ được đứa bé..

tôi vẫn còn nuôi hi vọng mình còn có thể bên nhau..

nếu không gặp chuyện về mẹ tôi..


anh có biết cuộc đời của bà ấy khó khăn như thế nào không? Tôi nhiều lúc luôn nhắc nhở mình không đi theo vết xe đổ của mẹ tôi..

nhưng chính anh biến ác mộng ấy thành sự thật! Chính anh làm cho tôi cảm thấy mọi thứ như sang trang, rồi lại đưa tôi trở về hiện trạng lẩn quẩn!"
"Lam.." Anh đứng trước mặt cô ấy chỉ cách nhau gang tấc, nhưng khoảng cách đó chạm tay là tới, lại xa vời như biển cả sa mạc, muốn ôm chầm lấy cô ấy, an ủi vỗ về, xoa dịu mọi nỗi đau lỗi lầm do anh trực tiếp gây ra, song anh biết đó chỉ là ảo tưởng, Mạc Lam của anh không phải không thể tha thứ cho anh, mà cô ấy đã hoàn toàn tuyệt vọng, mất niềm tin vào việc quay lại bên nhau của hai người.
Sau khi cô ấy đi nước ngoài với Triệu Đình, Dương Tầm mới có phút giây bình tĩnh lại để nhìn nhận đánh giá mọi việc, anh nhanh chóng cho người tiến hành thu thập mọi thông tin liên quan về Mạc Lam, lúc đó anh mới ngỡ ngàng phát hiện những điều mình đã làm vô tình khoét sâu vào nỗi đau lòng lớn nhất của cô ấy.

Đây là một lỗi lầm to lớn chẳng thể nào bù đắp được! Ngay cả bản thân anh cũng chẳng thể tha thứ cho chính mình!
* * *.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK