• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Edit: Yphongnhulieu
Đường kiếm của Hắc Kiểu vô cùng sắc bén, đâm thẳng một đường đến ngực Yến Trì.

Nhưng khi mũi kiếm kia đến cách mặt Yến Trì ba tấc thì đã dừng lại một cách đột ngột.
Yến Trì vẫn đứng nơi đó không nhúc nhích, giống như không có mũi kiếm nào tồn tại trước mặt y.

Dường như y đã biết trước rằng thanh kiếm này sẽ không bao giờ đụng đến người y.
“Sao lại thế này? Giang An Lan mau giết chết y đi.” Thiên Đạo không ngờ Giang An Lan sẽ dừng lại.

Lão chắc chắn rằng mình đã khống chế được Giang An Lan, người mang mệnh Thiên Tử không thể làm trái mệnh lệnh của Thiên Đạo.
Lúc này trên gương mặt của Giang An Lan cũng xuất hiện sự thay đổi, cậu dùng ánh mắt si ngốc nhìn thanh kiếm trong tay mình rồi lại nhìn người đối diện.

Hình như trong đầu cậu đang dần xuất hiện cái gì đó nhưng lại hình như là do bản năng không cho phép cậu bước thêm bước nữa.
“Không…… Không thể……” Ánh mắt của Giang An Lan vẫn mê mang như cũ nhưng cậu lại nói “không” một cách đứt quãng, chân cậu vẫn vững như đá, quyết không bước thêm dù chỉ một li.
Giống như để kiểm chứng điều gì đó, Yến Trì không để ý đến phản ứng của Giang An Lan mà bước lên trước một bước, y muốn đến gần mũi kiếm sắc bén kia.

Nhưng khi y vừa bước lên trước một bước thì Giang An Lan đã vội lui về phía sau một bước như một phản xạ tự nhiên của cơ thể, mũi kiếm của cậu luôn cách ngực Yến Trì ba tấc.
Thiên Đạo không thể tin được những gì lão đang nhìn thấy, rõ ràng Giang An Lan đã bị lão khống chế nhưng lại có thể dựa vào bản năng của mình mà quyết không làm tổn thương Yến Trì.
Yến Trì cứ thế bắt Giang An Lan đang bị khống chế lùi về sau, y đi tới trước mặt Thiên Đạo.

“Ngươi muốn Lan Lan tự tay giết ta à? Nhưng ngươi cũng thấy rồi đó, căn bản không thể nào.”
“Ngươi! Ngươi mê hoặc người mang mệnh Thiên Tử, ỷ vào sự thiên vị của cậu ấy để muốn làm gì thì làm!” Ông lão tức giận mắng Yến Trì, ngàn năm trước đã có tên Triệu Trầm Chu huỷ hoại người mang mệnh Thiên Tử mà lão bỏ công rèn luyện.

Ngàn năm sau, vất vả lắm lão mới tuyển được một người mang mệnh Thiên Tử mới thì lại bị tên trước mặt mê hoặc, muốn thoát khỏi sự khống chế của Thiên Đạo.
“Việc mà ta thích làm nhất chính là ỷ vào sự yêu chiều của Giang An Lan mà làm trời làm đất.” Yến Trì tự nhận đời này của y không có lúc nào mà không ỷ vào sự chiều chuộng của Giang An Lan để tác oai tác quái.

Cũng là vì Tiểu Kiếm Tu của y sẽ mãi mãi một lòng một dạ với y, trăm năm không đổi nên y mới để cho Giang An Lan lại gần mình.
Bỗng nhiên Yến Trì di chuyển, y lướt qua Giang An Lan để đi thẳng về phía Thiên Đạo.

Y cầm Trảm Hồn Đao chém thẳng về phía lão mà không hề có chút do dự nào.


Trảm Hồn Đao có thể trảm vạn vật, đời trước y đã tìm được nó từ một chỗ sâu trong Tuyết Sơn.

Đời này y đã đến Tuyết Sơn từ sớm để lấy lại vũ khí của mình.
Thiên Đạo khống chế vạn vật, những chiêu bình thường không có tác dụng gì với lão.

Vừa rồi Yến Trì đã thấy sự kinh ngạc của Thiên Đạo khi lão nhìn thấy Trảm Hồn Đao.

Y cược rằng Trảm Hồn Đao này có thể chém được Thiên Đạo đã nắm lấy cơ hội này để tấn công lão.
Quả nhiên khi Thiên Đạo nhìn thấy Yến Trì dùng Trảm Hồn Đao thì đồng tử của lão đã co rụt lại rồi vội vàng lui về phía sau để né tránh.

Nhưng động tác của Yến Trì rất nhanh, quyết không cho lão chạy trốn nên y đã lập tức đuổi theo.
Trảm Hồn Đao có thể trảm vạn vật, một đao đi ra có thể xé toạc trời cao.

Trảm Hồn Đao được rèn từ xương cốt của rồng nên tương truyền rằng nó có thể giết được cả thần.

Tuy rằng Thiên Đạo điều khiển vạn vật nhưng cũng do thiên địa Hồng Môn sinh ra, lão là một thực thể tồn tại trên đời.

Bây giờ Yến Trì không nằm trong vòng quay của thiên mệnh, không bị Thiên Đạo khống chế nên khi đối mặt với Trảm Hồn Đao thì lão cũng không dám manh động.
Sự né tránh của lão đã khiến Yến Trì xác định Trảm Hồn Đao có thể gây ảnh hưởng cho Thiên Đạo.

Bởi thế y càng không cho lão cơ hội né tránh.

Từng đao từng đao chém ra để ngăn không cho Thiên Đạo tránh thoát.
Khi Thiên Đạo thấy không thể tránh khỏi đao của Yến Trì thì lão đã vung tay áo lên.

Bỗng nhiên thân thể của Giang An Lan xuất hiện chắn trước mặt lão, đối đầu trực diện với đao của Yến Trì.
Yến Trì cong môi lên như đang nở một nụ cười trào phúng Thiên Đạo.

Cho dù trước mặt chính là Giang An Lan thì Trảm Hồn Đao cũng không hề nao núng.

Yến Trì như muốn chém xuyên qua Giang An Lan để chém Thiên Đạo
Khi nhận ra rằng Yến Trì sẽ không dừng tay thì lúc này Thiên Đạo mới bắt đầu hoảng.

Lão không ngờ rằng y sẽ không nương tay với Giang An Lan.

Lão vội lôi kéo Giang An Lan lui về phía sau rồi gọi Không Liên lại chặn đao của Yến Trì.

Không Liên bị đao kia chém vào tận lục phủ ngũ tạng, máu tuôn ra như suối, hoa sen phía sau cũng nhạt đi nhiều.
“Ngươi điên rồi? Không phải ngươi thích cậu ấy đến muốn vi phạm thiên mệnh sao?” Lão không hiểu tại sao rõ ràng người này muốn lôi kéo người mang mệnh Thiên Tử của lão thoát khỏi thiên mệnh nhưng lại có thể ra tay tàn nhẫn, muốn lấy mạng cậu ấy đến vậy.

Mà người mang mệnh Thiên Tử của lão lại chẳng thể ra tay với y.
“Vậy thì thế nào?” Yến Trì tặc lưỡi một cái giống như có chút khó chịu khi để Thiên Tử chạy thoát.

Y nhìn thoáng qua Giang An Lan vẫn dại ra không có chút phản ứng nào như cũ, “Người ta thích chính là Lan Lan luôn ngoan ngoãn phục tùng ta.

Nhưng bây giờ đã bị ngươi khống chế chẳng khác nào cái vỏ rỗng, đối với ta thì cái vỏ này không đáng một đồng vậy thì tại sao ta phải nương tay?”
Yến Trì đặt lưỡi dao ở lòng bàn tay mình, ngón cái lướt nhẹ qua khe lõm ở trên lưỡi dao.

“Lan Lan, ta không biết Lan Lan có nghe được hay không? Ta chỉ nói một lần duy nhất, nếu như Lan Lan còn bị lão Thiên Đạo buồn cười này khống chế thì ta sẽ giải thoát cho Lan Lan.

Sau đó ta sẽ đi tìm một Tiểu Kiếm Tu khác, kết đạo lữ với cậu ấy rồi cùng nhau vượt qua ngàn năm.”
“Ta nhớ hình như trong các đệ tử Thiên Tự Bối của Xích Dương Tông có một vài kiếm tu cũng không tệ lắm.

Phó Vân Thụy của Bạch Hồng Đảo cũng là một sự lựa chọn không tồi.

Ở Tu Chân giới này không hề thiếu kiếm tu.

Nếu như không tìm được kiếm tu nào hợp ý ta thì tìm pháp tu cũng được.”
Thiên Đạo và Không Liên trợn mắt há hốc mồm nghe Yến Trì lải nhải, căn bản là càng nói càng quá đáng.

Tuy rằng Không Liên là Phật tu nhưng cũng nhịn không được mà nhìn thoáng qua Giang An Lan đang bị khống chế giống như muốn hỏi sao cậu tìm được đạo lữ bạc tình này vậy.

Chẳng lẽ Giang thiếu tông chủ chỉ dựa vào việc xem mặt để chọn đạo lữ sao?

Yến Trì nói một đống lời cuối cùng giơ thanh đao về phía Giang An Lan nói ra một câu cuối cùng: “Lan Lan, ta không cần Lan Lan nữa.”
(Editor có lời muốn nói: Bình thường là tui không chen ngang đâu để mọi người có một trải nghiệm tốt nhất khi đọc truyện nhưng edit tới đây tui mắc cười quá nên không nhịn được.

U là trời anh tui ác thấy sợ luôn á, câu cuối là chí mạnh luôn chứ còn gì nữa.)
“Không……” Lần này rốt cuộc Giang An Lan cũng không thờ ơ nữa, cậu nói từng chữ một cách khó khăn.

Cho dù tiếng nói rất mỏng manh cũng làm Thiên Đạo khiếp sợ.
Động tĩnh của Giang An Lan càng lúc càng lớn giống như thoát khỏi xiềng xích đã trói buộc cậu nãy giờ.

Chỉ thấy trong không gian vừa xuất hiện một cơn chấn động thì cổ họng Giang An Lan đã tanh mùi máu, thân hình cậu lung lay một chút rồi lại đứng vững lần nữa.

Cậu ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Yến Trì với đôi mắt đã khôi phục như xưa.
“Ta sẽ không nhường A Trì cho bất kỳ kẻ nào đâu!” Sau khi Giang An Lan thoát ra khỏi khống chế thì đây là câu đầu tiên mà cậu nói.

Vẻ mặt của cậu có chút hoảng loạn nhưng lại nói vô cùng đanh thép.

Vất vả lắm cậu mới chờ đến lúc mây tan thấy trăng sáng thì sao có thể dễ dàng chắp tay dâng cho người khác?
“Cuối cùng cũng đã tỉnh lại?” Yến Trì nhìn Giang An Lan rồi buông đao đang chỉ vào cậu xuống.

Tiểu Kiếm Tu của y đã lập tức đi đến trước mặt y sau đó thử kéo tay y, trong đó xen lẫn chút tủi thân.
“Không thể nào, sao ngươi có thể thoát khỏi sự khống chế của Thiên Đạo?” Thiên Đạo không thể nào tin được, lão định khống chế Giang An Lan một lần nữa.

Trong lồng giam của Thiên Đạo bỗng xuất hiện vô số xiềng xích hướng về phía Giang An Lan vì muốn trói cậu lần nữa.

Nhưng Giang An Lan chỉ dùng Hắc Kiểu vẽ ra một đạo kiếm khí đã dễ dàng đập nát hết tất cả xiềng xích.
Thiên Đạo bấm tay tính toán, vẻ mặt của lão ngày càng khó coi, “Sao có thể, sao ngươi có thể dựa vào sức của mình để thoát khỏi sự khống chế của Thiên Đạo được chứ!” Trong dòng chảy của thiên mệnh, vận mệnh của Giang An Lan đã chạy ra khỏi quỹ đạo được sắp đặt sẵn, đồng thời cũng thoát khỏi sự khống chế của Thiên Đạo, tất cả mọi quy tắc trên thế gian này đều trở nên vô dụng trước cậu.
Thiên Đạo vẫn đang tính toán liên tục nhưng dù thế nào lão cũng không thể tính đến chuyện này.

Mang mệnh Thiên Tử nhưng lại vứt bỏ Thiên Đạo.

“Vậy mà ngươi lại vứt bỏ mệnh cách của bản thân mình? Ngươi có biết mệnh Thiên Tử quý giá đến cỡ nào không? Ngươi cứ thế mà vứt bỏ nó à?”
“Bất cứ thứ gì cản trở không cho ta và A Trì ở bên nhau, tất cả mọi thứ có thể làm tổn thương A Trì, không tốt cho A Trì, bất luận là cái gì thì ta cũng sẽ vứt bỏ.” Hơi thở của Giang An Lan có chút khác lạ.

Vốn dĩ Giang An Lan chỉ ở Hóa Thần Kỳ nhưng không biết cậu đã đột phá khi nào mà đã thành tu sĩ Đại Thừa Kỳ.
Giang An Lan nhìn sang Thiên Đạo, ánh mắt cậu vô cùng kiên định.

Nhất định hôm nay cậu phải giải quyết xong tai họa ngầm này.
Thiên Đạo nhìn thấy Giang An Lan như vậy đã biết mọi chuyện chẳng lành, lão lặp lại trò cũ định kéo Không Liên ra làm lá chắn nhưng lại phát hiện lão đã không thể khống chế bất kỳ người nào nữa: “Ngươi đã làm cái gì?”
Yến Trì thu Trảm Hồn Đao trong tay lại rồi thản nhiên duỗi người.

Y lạnh lùng nhìn Thiên Đạo cố gắng thử khống chế mọi thứ nhưng dù cố gắng đến mấy đều không được vì lão đã phát hiện mọi xiềng xích trói buộc vạn vật trong tay lão đều đã bị chặt đứt.
Trảm Hồn Đao có thể chặt đứt mọi thứ.

Vốn dĩ rằng Thiên Đạo phụ trách mạch máu của mọi thứ trong trời đất, tuy rằng y đã thoát ra khỏi dòng chảy thiên mệnh nhưng y cũng chẳng thể làm gì những thứ khác.

Vậy mà vừa rồi sau khi Giang An Lan thoát khỏi khống chế, rõ ràng y đã cảm nhận được có một luồng sức mạnh truyền từ trên người Thiên Đạo sang người y.

Chỉ trong chớp mắt, vận khí của y trở nên vô cùng thịnh vượng thậm chí vượt qua cả Thiên Đạo.
Vô số sợi xích trong tay Thiên Đạo đều trở nên rõ ràng trước mắt y, chỉ một chiêu của Trảm Hồn Đao đã chặt đứt hết tất cả các xiềng xích này.
“Lan Lan đã làm gì vậy?” Yến Trì hỏi Tiểu Kiếm Tu nhà mình, tất cả mọi chuyện đều bắt đầu thay đổi từ khi Giang An Lan tỉnh lại, rốt cuộc Tiểu Kiếm Tu đã làm gì khi bị khống chế vậy?
“Là do Thiên Hiểu đã giúp đỡ.” Giang An Lan nghe Yến Trì hỏi nên đã trả lời tất cả.
“Thiên Hiểu? Thiên Thu Tử?” Yến Trì nheo mắt, “Lan Lan khôi phục ký ức đời trước sao?” Đời này quan hệ giữa Giang An Lan và Thiên Thu Tử rất bình thường hầu như không qua lại nên không thể gọi tên của Thiên Thu Tử được, tên này Yến Trì chỉ nghe thấy ở đời trước thôi.
“Ừm, vừa rồi Thiên Hiểu chuyển động la bàn lưu li nên đã làm động đến giọt máu kỳ lân mà ta để lại trong đó, vận mệnh của hai đời giao nhau nên ta mới nhớ ra.” Giang An Lan khôi phục ký ức đời trước nên tu vi cũng vì thế mà khôi phục đến Đại Thừa Kỳ.
“Vốn dĩ ta lưu lại giọt máu kỳ lân kia là vì sợ sau khi quay ngược thời gian ta sẽ quên mất cần phải tìm A Trì.

Chỉ cần Thiên Hiểu chuyển động la bàn lưu li thì ta có thể nhớ lại tất cả và sẽ đi tìm A Trì, tiếp tục bảo vệ A Trì.” Nói tới đây Giang An Lan liền cười nhẹ.

Tuy rằng Thiên Thu Tử luôn không chuyển động la bàn nhưng sau khi A Trì tỉnh lại liền lựa chọn ở bên cậu thì chỉ nhiêu đó thôi đã đủ chứng minh cậu chết cũng không uổng.
Yến Trì nhìn vẻ mặt của Giang An Lan thì đã đoán được cậu đang nghĩ gì.

Y duỗi tay nhéo mặt Giang An Lan để thúc giục cậu: “Mau giải quyết cho xong đi, ta mệt rồi.


Hơn nữa cha và phụ thân của Lan Lan chắc đang sốt ruột lắm rồi.”
“Được, A Trì chờ ta.” Giang An Lan gật đầu rồi quay sang nhìn Thiên Đạo, cậu chuẩn bị tốc chiến tốc thắng.
Thiên Đạo hoàn toàn không thể ngờ lại có người chấp nhận từ bỏ mệnh Thiên Tử quý giá của mình.

Người mang mệnh Thiên Tử sẽ chịu sự khống chế của Thiên Đạo trong suốt cuộc đời, vạn vật trên thế gian này đều đã được Thiên Đạo sắp đặt sẵn, không có ai là ngoại lệ.
Nhưng Giang An Lan lại vứt bỏ mệnh cách, dùng máu kỳ lân để gắn kết vận mệnh của Yến Trì lên mệnh mình, làm Yến Trì thoát khỏi mệnh Thiên Sát Cô Tinh.

Vừa rồi cậu lại thoát khỏi xiềng xích của Thiên Đạo, thậm chí còn đem vận khí của mình và vạn vật trên thế gian này truyền từ trên người Thiên Đạo sang người Yến Trì.
Cậu chính là người mang mệnh Thiên Tử mà Thiên Đạo đã lựa chọn nhưng lại đem toàn bộ vận khí của mình truyền cho đạo lữ.

Sau đó Trảm Hồn Đao liền chặt đứt hết toàn bộ xiềng xích khống chế vạn vật của lão.

Mất đi vận khí của trời đất lại mất đi quyền khống chế vạn vật thì dù có là Thiên Đạo cũng không thể đỡ nổi một chiêu của Giang An Lan.
“Tại sao ngươi cứ phải làm trái ý ta!” Thiên Đạo gầm rú trong giận dữ, lão biết mình đã không còn cơ hội trở mình, Thiên Đạo mà không được trời đất thừa nhận thì chả là cái thá gì cả!
“Trước giờ ta chỉ muốn giải phóng vận mệnh của A Trì, để A Trì không bị bất kỳ ai khống chế.” Giang An Lan nhanh nhẹn như một con rồng, vừa chớp mắt một cái đã đi đến trước mặt Thiên Đạo, cậu giơ Hắc Kiểu lên đâm vào thân thể lão, “Mà ngươi chính là trở ngại lớn nhất trên con đường này.”
Thiên Đạo nhìn Giang An Lan rút Hắc Kiểu ra rồi rời đi mà không quay đầu lại.

Nhìn cậu nắm tay đầu sỏ gây tội, kẻ đã lôi kéo người mang mệnh Thiên Tử thoát khỏi sự khống chế của Thiên Đạo mà hỏi han ân cần.

Lão nhìn thế gian này không có gì thay đổi dù sợi dây vận mệnh đã bị chặt đứt.

Nhìn thấy Yến Trì không cần làm gì cũng có thể nắm vận khí của cả thế gian trong tay, y đã bố thí cho lão một cái nhìn đầy châm chọc.
Yến Trì nhìn Thiên Đạo hóa thành một luồng linh khí dần dần dung nhập vào trời đất mãi đến khi lão hoàn toàn tiêu tán.

Mà Thiên Đạo mới cũng đang bắt đầu hình thành.
“A Trì.” Mọi việc đã kết thúc, sau khi Thiên Đạo tiêu tan thì lồng giam của Thiên Đạo cũng bắt đầu tan rã.

Giang An Lan nhìn chằm chằm Yến Trì, cậu lại biến thành bộ dạng như ngày thường, do dự một hồi lâu vì muốn nói cái gì đó nhưng lại không nói nên lời.
“Sao vậy Lan Lan?” Yến Trì nghiêng người dựa vào ngực Tiểu Kiếm Tu.

Vừa chạm vào đã thấy vô cùng thoải mái nên y càng thả lỏng thêm để đem toàn bộ trọng lượng cơ thể mình dựa vào trên người Giang An Lan.
“A Trì có thể nào chỉ thích duy nhất một kiếm tu là ta được không?” Giang An Lan ôm eo Yến Trì, lẩm bẩm nói, “Các kiếm tu khác không tốt bằng ta đâu.

Đặc biệt là Phó Vân Thụy, hắn đánh thua ta.”
Yến Trì nghiêng đầu nhìn Giang An Lan đang cúi đầu nhìn y, không ngờ người này còn nghĩ tới lời nói khích mà y tùy tiện nói ra lúc nãy.

“Yêu cầu của ta rất cao đó nha.

Người này phải là người mạnh nhất!”
“Ta rất mạnh.

Bây giờ ngay cả cha cũng không đấu lại ta.” Kiếm tu nào đó vô cùng nghiêm túc phân tích.
“Người đó còn phải giúp ta làm rèn luyện của tông môn để nhận cống hiến.”
“Ta sẽ làm tất cả nhiệm vụ của A Trì.” Kiếm tu nào đó lại tiếp tục bảo đảm.
“Người đó sẽ phải luôn luôn đối xử tốt với ta, phải luôn nuôi ta.” Cái người ham ăn biếng làm, chỉ muốn ăn cơm mềm, được voi đòi tiên lại tiếp tục đưa ra yêu cầu
“Ta sẽ luôn như vậy, cho đến ngày hao hết nguyên thọ, đến điểm cuối của cuộc đời thì ta vẫn sẽ yêu A Trì.” Ánh mắt Giang An Lan sáng rực, cậu đang ôm bảo bối trân quý nhất của lòng mình, cả đời này cậu đều không muốn buông tay.
“Vậy Lan Lan sẽ mãi là Lan Lan ngốc của ta.” Yến Trì vươn tay ôm cổ Giang An Lan để kéo cậu hướng về phía y sau đó y ngẩng đầu lên để kết thúc câu nói bằng một nụ hôn sâu.
Yến Trì hé mắt nhìn Giang An Lan cho đến tận bây giờ vẫn còn đỏ mặt vì sự thân mật của y.

Những năm dài tháng rộng sau này, nếu đi cùng Giang An Lan thì có lẽ y sẽ có hứng để cùng cậu ngắm thế gian và cũng sẽ lưu luyến nhân gian này một chút.
Thật tốt vì đời này y đã không bỏ lỡ Tiểu Kiếm Tu của mình..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK