‘Hệ thống, kích hoạt hào quang thế lực hắc ám đi. ’
[ Được thôi, ký chủ, cho phép tôi mạo muội hỏi một câu, cô có thù với Trương thị hả?]
‘Đâu có, trước giờ tôi chưa từng gặp cô ta, ’
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đôi môi anh đào của Nhan Hoan Hoan nở nụ cười: ‘Đều cùng ở một hậu viện, giờ không thù nhưng sớm muộn gì cũng sẽ kết thù, bây giờ dọa nàng ta một chút để nàng ta yên phận bớt tới trêu chọc tôi thôi. ’
Lợi ích quyết định lập trường, muốn kết bạn buồn buồn nói chuyện phiếm với nha hoàn còn hơn, bảo đảm sẽ không bực bội.
[Ký chủ nhìn xa trông rộng, tại hạ hổ thẹn không bằng, hào quang thế lực hắc ám đã kích hoạt.]
Nhan Hoan Hoan nhận lấy chén trà, Trương thị dần buông tay, đang lúc thả tảng đá trong lòng xuống tự nhiên có một lực ép như thực thể khiếp người đổ lên đầu, dội đến cả người nàng rét run!
Khí thế vượt ra khỏi ý nghĩa, cảm giác áp bức hệ thống cung cấp là không nói lý lẽ, nếu không phải Trương thị đã trong trạng thái đang quỳ, đầu gối nàng ta run rẩy mềm nhũn, e rằng cũng phải bịch một tiếng cúi thấp đầu trước thế lực hắc ám rồi. Trương thị hoảng hồn, chẳng lẽ mình còn nhát gan hơn cả trong tưởng tượng sao? Chỉ là ngày đầu tiên kính trà sau khi xuất giá đã bị dọa tới mức quỳ cũng không vững rồi....
Một hiểu lầm hay ho đã ra đời như vậy, làm cho một Trương thị đang cáu giận Trắc phi cướp đoạt Vương gia ngày đầu của mình đã bị dọa đến rút hết những ý tưởng không nên có, ôm chặt hoa cúc mà làm người.
Nhan Hoan Hoan từ từ nhấp một ngụm trà, cánh môi đỏ thắm sát trên miệng chén, tươi như một bức tranh phong cảnh bằng sơn dầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ Vương Phi thờ ơ mặt lạnh nhìn nàng gây chuyện với người mới, trong lòng đức hạnh mà khinh thường.
Trương thị quỳ gối cúi đầu đang rất sợ, bắp chân run lên, mồ hôi rỉ ra bên thái dương được một lớp phấn dày thấm hút lại, có thể thấy được trang điểm đậm cũng có lợi, giữ được thể diện, rất hữu hiệu.
Nhan Hoan Hoan thấy chuyển biến tốt thì thu lại, nể tình mà uống một hơi cạn sạch chén trà, đỡ nàng lên: “Về sau là tỷ muội rồi, muội cần phải nhớ rõ ta mới được.”
Không nói cái gì như ‘đều là tỷ muội không cần đa lễ’, hai ta không thân, lễ tự nhiên phải có, càng nhiều càng tốt. Giống vai ác trong mấy phim truyền hình, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người. Trương thị hoảng hốt được đỡ dậy, trong khoảng cách này, làn da của Nhan trắc phi vẫn mịn màng, phấn thoa trên da cực kỳ phù hợp, dù không muốn thừa nhận, nhưng Trắc phi đúng là……đẹp hơn xa mình.
Sắc đẹp này, Vương gia có ở lỳ trong phòng nàng hình như cũng không gì lạ.
“Thiếp thân sẽ nhớ rõ Trắc phi tỷ tỷ.”
Môi Trương thị giật nhẹ, không dám đối diện với nàng, luồng khí lạnh kia cứ buốt vào tận xương, mặc dù nụ cười của Nhan trắc như hoa, cũng không hề thấy chút ấm áp nào. Người ngoài không biết chuyện thì thầm nhau Trương thị nhát gan thế này, chỉ kính trà thôi cũng bị dọa sợ.
“Nhớ là tốt rồi.”
Nàng chậm rãi nói, giọng ngọt ngào uyển chuyển, giọng nói của một câu nói đổi trăm nghìn lần, trau chuốt qua một chục lần cũng không chịu nói tiếng người hẳn hoi.
Nhan Hoan Hoan ngồi thẳng, quay đầu lại liếc nhìn Từ Vương Phi một cái: “Thật ngoan.”
Nhìn nàng ta đến độ cảm thấy một luồng khí lạnh bốc từ lòng bàn chân đi lên.
Trương thị Tống thị đúng là ở lâu trong khuê phòng, lần đầu mở mang kiến thức biết cái gì gọi là nhìn mặt đã không phải người tốt.
Kính trà cho Lâm Tuyển Thị kính là việc nhẹ nhàng nhất, nàng ta không ngốc đến mức gây khó dễ cho người mới đến, lỡ có ai được sủng ái, Nhan trắc phi chính là ví dụ tốt nhất, mặc dù ban đầu nàng vừa vào phủ thì địa vị đã cao hơn nàng ta, chỉ có phần nàng ta kính trà cho nàng thôi.
Có vết xe đổ của Trương thị, Tống thị khi kính trà Nhan Hoan Hoan càng thêm nhát gan, đầu vai êm dịu run như cái sàng, run lẩy bẩy, nàng cũng sợ nàng ta run tới mức rơi chén trà nên tắt luôn [hào quang thế lực hắc ám], dù sao đi nữa người này không cần dọa đã biết sợ nàng rồi.
Sợ thì tốt, phàm là việc gì thì cũng nên làm kẻ tiểu nhân trước rồi mới làm quân tử, Nhan Hoan Hoan trưng ra bộ mặt không dễ chọc, cũng tránh để cho người khác không biết sống chết thăm dò giới hạn của nàng.
Kính xong trà, Từ Vương Phi hoà giải: “Đều là biết giữ lễ, về sau ở chung hòa thuận, đừng gây thêm rắc rối cho Vương gia.”
Không đợi hai người mới vào cùng đáp, Nhan Hoan Hoan đã cười nói tiếp: “Vương phi nói đùa rồi, dưới sự quản lý anh minh của Vương phi, Vương phủ gọn gàng ngăn nắp làm sao mà hỗn loạn được?”
“…… Trắc phi quá khen,” thoáng thấy nàng cười rực rỡ như hoa đào, Từ Vương Phi tự dưng phát điên, công tu dưỡng đều công cốc rồi: “Đây là trách nhiệm và bổn phận của ta khi làm thê tử của Vương gia, không cần khích lệ đâu.”
Rất nhiều người cho rằng xuất thân tốt sẽ có tu dưỡng tốt, đúng, một đứa nhỏ được dạy dỗ trong gia đình đủ tầm mắt sẽ không tùy ý phát giận, bởi lòng dạ họ rộng lớn, kiến thức rộng rãi, khinh thường dây dưa với mấy tên ngốc. Đồng thời, cũng là vì kinh nghiệm giao lưu với kẻ ngốc, chỉ cần châm ngòi đúng chỗ, oán hận chất chứa đủ sâu, cũng tạo ra được một tính cách mà không phải do học hỏi.
Kẻ trước là do cha mẹ nuôi nấng dạy dỗ cẩn thận, kẻ sau là do xã hội tôi luyện mà thành.
Nhan Hoan Hoan biết lắng nghe cơ trí dốc hết ra: “Vương phi nói có lý, thiếp xin thu lại lời khích lệ ban nãy.”
……
Bốn người cùng im miệng không nói câu nào.
[Sợ nhất là bầu không khí đột nhiên yên ắng, sợ nhất là sự quan tâm đột ngột của Trắc phi.. 】
‘Cậu không nói thì không ai xem cậu là câm đâu. ’
Hệ thống ấm ức ngậm cái miệng không tồn tại lại.
Thấy không ai nói gì, Từ Vương Phi ngầm bực mình kẻ mới tới không biết giảm bớt chút không khí, tự trả lời: “Trắc phi thật thích nói đùa.”
Nhan Hoan Hoan lại không hùa theo nàng ta, ngồi ngay ngắn một bên, nụ cười trên mặt đã sớm biến mất, lạnh lùng cao quý bày ra bộ dáng cao quý xinh đẹp ‘nói đùa? Ai nói đùa với ngươi, giống như trò đùa của học sinh tiểu học chọc nhau, Từ Vương Phi lòng buồn nói không nên lời. Vương phi buồn bực trong lòng, nàng ta cũng mong sẽ tốt, nở nụ cười: “Nói đến cùng nhau vui vẻ ở chung, Vương gia sủng hạnh ai ta quản không được, nhưng phải biết lý lẽ không thiên vị, đừng ghen tuông tranh đoạt sủng ái mà tổn thương hoà khí nơi hậu viện.”
Sau khi bình tĩnh lại, đầu óc của Trương thị mới hoạt động lại, nhớ đến hành động Nhan trắc phi giữ người lại tối qua, nhanh chóng hùa theo, ôm đùi: “Vương phi tỷ tỷ nói rất đúng, thiếp cũng cho là như vậy.”
Có người hùa theo, lòng Từ Vương Phi vui vẻ, trước sau nàng ta mới là người lo việc trong Vương phủ, là chính phí của Vương gia, người mới vào phủ hẳn sẽ muốn về phía nàng ta, nếu có thể cô lập được Nhan thị cũng là chuyện tốt.
Nàng ta quan sát phản ứng của Nhan thị.
Sau đó phát hiện…… nàng vốn chẳng có phản ứng gì.
Mặc cho ngươi chọc đến chân trời góc biển luôn, không gọi tên thì không đáp lại, chỉ lạnh lùng như vậy thôi!
Từ Vương Phi không muốn từ bỏ, tiếp tục nói: “Trắc phi, muội nghe thấy không?”
“Vương phi nương nương có gì chỉ bảo?” Nhan Hoan Hoan ngước mắt nhìn nàng ta.
“Đêm qua là ngày rất tốt hai vị tỷ muội vào phủ, tuy không có quy định lúc đêm về…… Nhưng muội giữ chặt lấy Vương gia, e là không ổn lắm, nhớ Vương gia, mọi người ai cũng nhớ, hà tất gì một hai lại chọn ngày lành của người mới vào chứ?”
Trương thị thầm xúc động, Vương phi như này là xem mình cùng phe sao!
Mà nói cũng có lý, ngày đầu hai nàng vào phủ đã phòng không gối chiếc, quá nhục nhã, nếu giúp nàng ta đòi công đạo, làm Trắc phi cúi đầu, cũng coi như hả giận.
Nhan Hoan Hoan che miệng cười duyên, lông mi vừa dài vừa cong, ánh mắt sáng như sao trời, lấp lánh động lòng người, nụ cười duyên rất khiêu khích, nếu quay thành cung đấu chiếu trên truyền hình ắt sẽ được dùng làm gói biểu cảm luôn, rất phong phú: “Có năng lực thì mỗi ngày đều là ngày lành rồi.”
[Ký chủ, tôi cảm thấy ở trình độ nói móc, không cần thêm buff vào, cô cũng biểu hiện cực kỳ xuất sắc luôn. ]
‘Cảm ơn, quá khen’
Một câu, khiến các nữ nhân tại đây giận đến không nhẹ, vô cùng oán hận.
Có thể tưởng tượng nếu một ngày Nhan Hoan Hoan thất sủng, sẽ nhục nhã cỡ nào, tưởng tượng đến đây thì không nhịn được trong lúc được sủng chơi đùa thỏa thích một chút, sau đó mới hội hận.
Giấu tài không phải cách làm việc của nàng, cho dù dùng tốt, cũng sợ sẽ nghẹn phát bệnh luôn.
Từ Vương Phi bị tức giận suýt chút nữa không thở được, sắp cực kỳ tức giận rồi, đôi mắt đẹp mở to như chuông đồng, làm như không thể tin được trên đời lại có người mặt dày vô sỉ như thế. Trương thị cũng như vậy, kêu một tiếng bực bội, ở bên cạnh hò reo ủng hộ Vương phi.
Tống thị ở một bên run bần bật, ngày đầu sinh hoạt nơi hậu viện vương phủ đã đặc sắc như vậy.
Từ Vương Phi không giữ nổi phong độ nữa, cười lạnh lùng: “Ý Nhan trắc phi là, hai muội mới đến không đủ năng lực như ngươi, nên đáng bị thất sủng à?”
“Mới ngày đầu vào phủ đã trực tiếp đoán người ta thất sủng, Vương phi nương nương lời này cũng……”
Nhan Hoan Hoan tiếp tục che miệng thở nhẹ, ánh mắt ướt át, như lên án Từ Vương Phi tàn khốc vô tình vô cớ gây rối, chứ không phải nàng.
Cơ thiếp có phẩm chất là ngọc điệp phiền phức vậy đó, không giống nhà nghèo người ta có thể tùy ý đánh giết trách phạt, ai cũng có thể diện, chuyện gì ngoài miệng giải quyết được thì tốt, Từ Vương Phi nói không lại nàng, tự làm mình nghẹn.
Ôi chao thật là tức quá.
“Ta không ý này, Trắc phi không cần xuyên tạc ý của ta.” Từ Vương Phi bực bội trách mắng.
Nhan Hoan Hoan thấy chuyển biến tốt thì thu lại: “Là thiếp thân ngu dốt.”
“Biết là tốt rồi.” Nàng ta cũng chạm được tới lề lối rồi.
Ôi, còn học được cách ba hoa này?
“Thiếp xưa nay biết mình không bằng Vương phi nương nương,” Nhan Hoan Hoan thở dài, trưng ra một vẻ đẹp sắc sảo trang điểm kỹ càng dáng vẻ mảnh mai, ai nhìn vào cũng không thấy khó coi: “May Vương gia rủ lòng thương, nếu không thiếp đúng là không có chỗ dung thân.”
Ngoài miệng thì so IQ cao thấp, cuối cùng, lại quay qua chuyện ai được Vương gia yêu thương nhiều hơn!
Bầu không khí lại im lặng.
Từ Vương Phi dập lửa hoàn toàn, mọi người im lặng uống trà một lúc đã bị Vương phi sắc mặt không kiên nhẫn kêu mệt đuổi đi. Nhan Hoan Hoan nãy giờ vẫn duy trì tươi cười tự nhiên, rời bước nhẹ nhàng như đi dã ngoại.
Đợi nàng rời đi hồi lâu, Từ Vương Phi bị chọc tức như núi lửa phun trào trong đầu thoáng bình tĩnh lại, thấy ánh mắt lo lắng của nha hoàn Ánh Tụ, không khỏi bật cười, lẩm bẩm một mình: “Ta đánh cuộc gì với nàng ta! Nàng ta có tư cách sao? Đấu võ mồm sao, đợi ta sinh hoàng tôn ra, xem ai mới là người cười đến sau cùng! Cứ để nàng ta đắc ý một chút đi.”
“Nương nương……”
Nói là nói vậy, nhưng bị chọc tức đến thế, trong lòng cũng phát hỏa!
Trắc phi cũng là người kỳ lạ, nàng có thể an tĩnh gần một tháng, vâng theo tới mức khiến khi người khác tưởng rằng nàng đã an phận thì sẽ nhảy ra dọa mọi người hết hồ, lần này người mới vào phủ đúng lúc cho nàng co hội nhảy ra.
Luôn chẳng đoán nổi nàng muốn làm cái gì.
May thay đêm nay Nhan trắc phi không cản người nữa, Đoan Thân Vương vào phòng Trương thị nghỉ ngơi.
Nghe xong tin này, mặt Từ Vương Phi tươi như chính mình được sủng ái, bắt đầu tưởng tượng giờ phút này Nhan thị khó chịu tới cỡ nào. Trong lúc vô tình Nhan Hoan Hoan đã thành công kéo kẻ thù ngang hàng với mình, khơi dậy buồn vui tức giận vì chuyện cỏn con này. Sự thật là nàng đang nằm trong phòng thưởng thức phim truyền hình, chưa có hứng thù tìm hiểu Vương gia đi tới phòng của ai.
Tiểu thuyết cung đấu có câu châm ngôn, đến giờ vẫn tiếp tục sử dụng ở thế kỷ 21, ai yêu trước người đó thua.
Nhan Hoan Hoan nghĩ, nàng tới đây đấu đá, yêu cái đệch.
Danh Sách Chương: