Bên trong hang động khổng lồ dưới lòng đất sâu thẳm, Ngọc Văn cùng Diệu Nhật đang giằng co với con sên Aoma. Ngọc Văn phải che chắn cả hai khỏi đám sương mù con sên phun đến, Diệu Nhật thì đang trói con sên bằng sợi roi vàng trong tay và giữ chân nó, con sên thì điên cuồng gào thét và phun sương hồng ảo ảnh về hướng hai con kiến đã quấy rầy nó.
Diệu Nhật cắn răng, muốn hưởng được mỏ tiền này thì xem ra phải liều mạng. Cậu ta lên tiếng với Ngọc Văn:
-Mặc kệ ta đi, nhanh chóng đến làm thịt nó.
Ngọc Văn không hề do dự mà phóng chiếc phi tiêu cắm vào người con sên và rút lại khoảng cách giữa cả hai. Ngọc Văn tập trung tất cả năng lượng mình có thể tụ tập được vào thanh kiếm và gầm lên:
-SÁT THẾ KỸ!....
UỲNH!....
Một nhát kiếm bổ sống con sên Aoma ra làm đôi từ trên xuống. Thân thể của nó ầm ầm đổ xuống và bị biển Thánh Hỏa thiêu rụi, số lương Thánh Hỏa và Thánh Thủy bị con sên gặm nhắm trong hơn 2 triệu năm trả về lại khiến biển lửa bùng lên màu đỏ sẫm, các mạch lửa vốn bị con sên che lấp lại tuôn trào như trước. Ngọc Văn phóng chiếc phi tiêu vào trần hang động gần đó và lướt đi đỡ lẫy Diệu Nhật đang hôn mê và rơi xuống vì trúng phải luồng sương mù màu hồng do con sên phun ra lúc cuối cùng.
Ngọc Văn cố gắng lướt về bậc thang thủy tinh trong đường hầm thông lên phía trên nhưng nhát kiếm khi nãy đã rút kiệt sức lực của Ngọc Văn.
-Chỉ một chút nữa thôi,… chết tiệt!... một chút,… nữa…
Ngọc Văn cũng bất tỉnh, hai người song song rơi xuống biển lửa vô tận.
…
Đã không biết qua bao lâu, Diệu Nhật tỉnh lại và cảm giác linh hồn và cơ thể mình so với trước kia còn mạnh hơn gấp trăm lần, nhìn lại thân thể trần truồng của mình thì cô đỏ mặt hiển hóa ra một bộ cổ trang phương đông rồi giả trang thành nam như trước.
Liếc nhìn chung quanh thì thấy Ngọc Văn vẫn đang bất tỉnh như trước, nên cô thở phào nhẹ nhõm. Là Vua của tộc rắn Diệu Hỏa nên cô cần có uy nghiêm cua bậc Đế vương, xã hội nơi Diệu Nhật sinh sống trước đây theo chủ nghĩa nam quyền nên tộc quần của cô bị ảnh hưởng tư tưởng này rất sâu, cô phải đóng giả nam trang để có thể nắm giữ Đế quyền hiệu quả nhất.
Nhìn lại hoàn cảnh chung quanh thì Diệu Nhật phát hiện mình đang ở trong một hồ nước rất ấm áp. Cô biết đây là Thần Dịch Ygi, nguyên tố cấp SS- – loại nước được tạo thành bởi sự hòa quyện của Thánh Thủy Souga và Thánh Hỏa Grimoun.
Thần Dịch Ygi có tác dụng cường hóa linh hồn và cơ thể mạnh gấp hàng triệu lần hai loại nguyên tố tạo ra nó, nhưng muốn có được Thần Dịch thì vô cùng khó bởi không ai biết với tỷ lệ nào thì nó được tạo ra. Nhưng hiện tại hai người đang nằm trong một hồ to lớn loại nguyên tố huyền thoại này tắm rửa và hấp thụ nó.
Trong lúc Diệu Nhật vui mừng khi cảm nhận được sự thay đổi vượt trội của bản thân thì Ngọc Văn rất khó xử, cậu tỉnh dậy từ rất sớm và phát hiện được bí mật của Diệu Nhật, hiện giờ Ngọc Văn đang tìm cơ hội thích hợp để tỉnh lại. Từ xưa nay cậu chưa từng đối mặt với tình trạng này, cho dù có trí tuệ thông thiên nhưng Ngọc Văn cũng rất bối rối.
Khục!... Khục!...
Ngọc Văn ho lên mấy tiếng khó chịu gây sự chú ý của Diệu Nhật, cô quay người và lay gọi cậu tỉnh dậy. Ngọc Văn từ từ mở mắt sau đó giả ngu hỏi:
-Chúng ta đang ở đâu?...
-Ta cũng không biết nhưng có vẻ bằng cách gì đó khiến chúng ta rơi vào hồ Thần Dịch Ygi này.
Ngọc Văn cũng cẩn thận đánh giá chung quanh rồi kiểm tra cơ thể mình và nói:
-Sự cường hóa của Thần Dịch Ygi cho cơ thể chúng ta đã đạt đến mức bão hòa rồi, ra khỏi nơi này thôi, nếu đức vua vẫn có thể hấp thụ thì người cứ ở lại. Ta sẽ đợi ở bên ngoài để bàn bạc về vấn đề chia mỏ tiền khổng lồ này.
Diệu Nhật lắc đầu:
-Ta cũng đã bão hòa rồi, chúng ta thoát khỏi nơi này thôi.
Cả hai thoát khỏi hồ nước và lên bờ, trước mắt Ngọc Văn là hai linh thể cao hơn 10 mét, một có màu đỏ thẫm và thân hình bốc lửa còn người kia thì toàn thân lưu chuyển từng dòng nước. Ngọc Văn nhận ra đây là bản thể của Thánh Hỏa Grimoun và Thánh Thủy Souga. Ngọc Văn suy tưởng lại tất cả những gì đã xảy ra sau đó nói với hai linh thể:
-Cảm ơn hai người đã cứu chúng ta và đưa đến nơi này, không biết hai người cần chúng ta làm gì để trả ơn?.
Linh thể toàn thân rực lửa thầm khen sự nhạy bén của nhân loại trước mắt, nó lên tiếng bằng giọng nói hơi hư ảo:
-Cho phép chúng ta tự giới thiệu, ta là nam Công tước Sunderrin L. Gimphuca, đến từ Hỏa linh vương triều, nơi cai quản tất cả nguyên tố hệ Hỏa trên hành tinh này. Bên cạnh là phu nhân của ta, nữ Bá tước Marin C. Xoavirou đến từ Thủy linh vương triều – nơi cai quẩn tất cả nguyên tố hệ Thủy trên hành tinh này.
-Xin phép được dùng nghi lễ quý tộc cao quý nhất làm quen với hai người.
Ngọc Văn hơi khom lưng và làm một lễ nghi chào hỏi giữa các quý tộc với nhau. Diệu Nhật cũng học hỏi rất nhanh, cô bắt chước Ngọc Văn hành lễ đáp trả. Linh thể đỏ rực cất tiếng nói:
-Chúng ta tuy rằng cai quản các nguyên tố nhưng không thể nào tấn công các sinh linh được mà chỉ có thể bị động phòng thủ. Thật lâu về trước, hai vương triều nguyên tố của chúng ta liên kết với hai quần thể Thiên thú thủ hộ khác là loài rồng nước Tuyệt Thủy và loài Phượng Hoàng lửa Siuchu. Chúng ta sẽ để cho hai tộc quần đó sử dụng một lượng Thánh Thủy và Thánh Hỏa mà chúng ta tạo ra, đổi lại hai loài này sẽ bảo vệ chúng ta khỏi sự tham lam của các sinh vật khác.
Sunderrin hơi hồi tưởng lại và tiếp tục nói:
-Nhưng gần đây tộc rồng Tuyệt Thủy và tộc phượng hoàng Siuchu đã yêu cầu chúng ta cung cấp hai loại nguyên tố này nhiều hơn. Không được sự chấp thuận từ chúng ta nên chúng cũng đã xé bỏ hiệp ước và kết quả thì như các người đã thấy, một số sinh vật như con sên Aoma đã hấp thụ các nguyên tố chúng ta tạo ra một cách không kiêng nể. Ta mong muốn được thiết lập một liên minh với tộc rắn mặt trời Diệu Hỏa, và một lời hứa sẽ bảo vệ chúng ta từ ngươi - nhân loại trẻ tuổi.
Ngọc Văn nhếch miệng cười thì ra là họ bị chủ thuyền quẳng xuống sông nên bám víu vào chủ bè. Cậu không trách gì hai tộc rồng và tộc phượng hoàng xé bỏ minh ước, ai phát hiện ra thứ người khác giao dịch với mình chỉ là đồ thừa của đối phương đưa cho thì cũng sẽ như vậy, không đấm vào mặt hai vương quốc nguyên tố thì xem ra tộc rồng và tộc phượng hoàng đã rất lịch sự rồi. Cậu lạnh lùng nói với hai linh thể cao lớn trước mắt:
-Không phải các người cũng sẽ dùng thứ thừa thải như đã giao dịch với tộc rồng nước Tuyệt Thủy và tộc phượng hoàng lửa Siuchu để thực hiện giao dịch với chúng tôi chứ.
Hai linh thể giật mình hoảng hốt, họ biết mình không thể dễ dàng qua mặt người trước mặt nên hơi lúng túng nói:
-Dĩ nhiên là chúng ta đã nhận ra sai lầm, và sẽ không để tổn thương bằng hữu như trước, chúng ta cũng từng gửi sứ giả và lễ vật đến tộc rồng nước và tộc phượng hoàng nhưng họ đã từ chối việc tiếp tục minh ước…
-Xem ra là hai tộc bon họ thật vô cùng lịch sự và hiền hòa khi đối xử với kẻ nhục nhã mình như vậy. Ta có thể kéo bọn họ trở lại tiếp tục bảo vệ các người nhưng mong là các người nên bỏ đi cái tính ích kỉ khi đối xử với minh hữu như xưa, hỡi hai vị …quý tộc….
Ngọc Văn hờ hững nói và nhấn mạnh hai chữ quý tộc khiến hai linh thể đỏ mặt. Nhìn cả hai còn muốn nói gì đó nên Ngọc Văn cũng lên tiếng:
-Không biết hai người có điều gì muốn nói?.
Cả hai linh thể cao lớn vui mừng, linh thể của Thủy linh vương triều – nữ Bá tước Marin C. Xoavirou lên tiếng:
-Gần đây phía Bắc vương triều chúng ta bị loài Sứa thép Cường Dực tấn công và chúng đã ăn mất rất nhiều bản thể sơ sinh của Thánh Thủy Souga, không biết hai người có thể?...
-Để cảm tạ các người đã cứu và tặng cơ hội ngâm mình trong Thần Dịch nên chúng ta sẽ đáp ứng đi đẩy lùi loài Sứa này.
Ngọc Văn sau khi nhận được sự đồng ý của Diệu Nhật thì gật đầu nói. Linh thể lửa cất tiếng cảm tạ rồi dẫn hai người về hướng cung điện của Thủy linh vương triều, Diệu Nhật lên tiếng hỏi:
-Làm sao các người biết được ta là vua của tộc rắn mặt trời Diệu Hỏa?.
Linh thể lửa hơi bối rối không thể lên tiếng nên Ngọc Văn cất lời luôn:
-Các quý ngài của tộc Hỏa linh đây đã thả ra một ít Thánh Hỏa Grimoun để hấp dẫn tộc quần của người, đó cũng là nguyên nhân người phát hiện được Thánh Hỏa. Nếu mất đi sự bảo vệ của tộc này thì họ sẽ chuyển sang mục tiêu mới là tộc rắn của người thưa đức vua, ha ha… Nếu người từ chối bọn họ thì sẽ có những tộc quần khác thay thế.
Diệu Nhật nghe thế thì nhíu mày lạnh lùng đối với hai Linh thể khổng lồ. Ngọc Văn lắc đầu nói:
-Tuy rằng cách làm của họ chẳng khác nào sỉ nhục minh hữu nhưng nó cũng là biện pháp tốt và ít tốn kém nhất. Tất cả mọi người đều sống và thỏa mãn bản thân của mình thôi, người không vì mình thì trời tru đất diệt, điều đó là chân lý vĩnh hằng.
Diệu Nhật sửng sốt bởi tư tưởng của Ngọc Văn, cô nghiêm túc hỏi:
-Vậy nếu chúng ta, những minh hữu làm tổn hại đến lợi ích của ngươi.
Ngọc Văn suy nghĩ rất lâu rồi nói:
-Ta đến lúc đó sẽ đối xử với các người bằng tiếng nói trong tim mình.
Danh Sách Chương: