Mà cô gái trẻ này lại không cho hắn mặt mũi, Âu Dương Minh ngay lập tức xụ mặt xuống, đôi mắt có chút tức giận trừng Tinh Thần. Nếu không phải sinh ra từ Tống gia, không phải có lão gia tử ở đây, hắn cũng chẳng thèm để mắt đến cô.
Được Âu Dương Phúc Thụy cưới là phúc khí tám đời của cô ta, vậy mà còn không biết tốt xấu.
Ông nội Tống biết Âu Dương Minh nổi giận, cũng không để ý tới hắn, quay sang giới thiệu cho Tinh Thần: "Vị này là Trương tổng của thương nghiệp Trường Kiếm, gọi bác Trương đi."
Tinh Thần đứng lên, mỉm cười nói với Trương tổng: "Chào bác Trương, cháu là Tinh Thần, sau này xin chiếu cố nhiều hơn."
"Người béo bên đây là Lý tổng, là người sáng lập tập đoàn Hoài Thụy. Sau này các mối làm ăn của chúng ta cũng sẽ thường xuyên qua lại, phải giữ quan hệ tốt với Lý tổng."
"Chào chú Lý, về sau mong chú sẽ chiếu cố Tinh Thần nhiều."
"Cô gái nhỏ miệng thật ngọt."
Giới thiệu xong, tất cả đều đưa danh thiếp cho Tinh Thần, tiệc trưa chính thức bắt đầu.
Người phục vụ bắt đầu bê đồ ăn lên, ông nội Tống đi lên bục nói lời cảm ơn.
Khi ông nội Tống đang nói lời cảm ơn, Tống Húc đột nhiên từ cửa phụ hùng hổ xông vào buổi tiệc. Có lẽ ông nội Tống cũng đã đoán trước rằng hắn sẽ đến, nên sớm có chuẩn bị.
Hai bảo tiêu bên trong ngăn hắn lại, cũng đem hắn gắt gao ấn xuống ghế.
Lực chú ý của mọi người đều tập trung lên ông nội Tống đang nói, còn có tiếng vỗ tay phụ họa, cho nên khi Tống Húc xông vào cũng không bị nhiều người chú ý.
Có lẽ là chuyện ly hôn của Tống Húc cùng Dương Như ồn ào quá lớn, Âu Dương Minh đứng lên đi về phía Tống Húc, ngồi bên cạnh Tống Húc, tựa hồ đang an ủi hắn.
Tống Húc vẻ mặt bình thản, cũng không đến mức nổi điên làm loạn. Nhưng đôi mắt màu đỏ tươi của hắn, đã cho thấy hắn đè nén hồi lâu.
Tầm mắt hắn nhìn quanh một vòng buổi tiệc, tìm kiếm bóng dáng của Dương Như.
Tinh Thần cũng đang tìm.
Dương Như cùng Tống Tinh Nguyệt đều không xuất hiện, nếu bọn họ đến thì lấy thân phận người Tống gia cũng sẽ được sắp xếp ngồi vào hai trong ba ghế ở trên bục.
Hai người đều không tới, tại sao?
Đâu rõ ràng không giống phong cách phách lối cao của bọn họ. Chẳng lẽ sự việc đã bại lộ, bị Tống Húc biết nên không tới.
Giờ có trốn tránh đi chăng nữa, cũng là cùng một mái hiên về sau cũng sẽ chạm mặt.
Ông nội Tống sau khi nói lời cảm ơn xong, rầm một tiếng, cửa lớn buổi tiệc được mở ra, không như lúc Tống Húc tiến vào từ cửa phụ, lần này là cửa chính.
Dương Như cùng Tống Tinh Nguyệt đồng thời xuất hiện ở cửa chính lớn.
Tống Tinh Nguyệt đã thay đổi lễ phục, không phải bộ váy dài vàng tươi vừa nãy, mà là một bộ váy dài đuôi cá màu bạc giống Tinh Thần. Điểm khác biệt chính là, trên váy cô ta có đính kim cương, cánh cửa vừa mở ra, chùm đèn treo thủy tinh của buổi tiệc lập tức ánh lên lễ phục của cô.
Trong nháy mắt, ở cánh cửa sáng lên lộng lẫy, rực rỡ lấp lánh, lực chú ý của mọi người đều dời đến trên người cô.
Trên đầu cô đội một chiếc vương miện màu bạc, tóc được cuộn thành từng lọn sóng lớn, phối hợp với lối trang điểm trang nhã. Khiến khí chất cả người trở nên cao quý thánh khiết, tựa như một nàng công chúa từ trong mộng ảo bước ra.
Cô khoác lấy tay Dương Như, Dương Như mặc một bộ lễ phụ váy dài màu trắng, xõa tóc, đoan trang ưu nhã tiến vào.
Hai người này, thật đúng là.... Bất luận trường hợp gì, cũng không cho phép bất kỳ kẻ nào có thể cao hơn bọn họ một cái đầu.
Tinh Thần còn không phải ở trong buổi lễ ký kết hợp đồng, vừa mới vào đã tạo một tràng oanh động nhỏ, đoạt lấy ánh mắt của mọi người sao.
Tống Tinh Nguyệt lại càng tỉ mỉ trang điểm, đáp trả lại trong buổi tiệc cảm ơn.
Dương Như vì thỏa mãn lòng hư vinh của Tống Tinh Nguyệt, thật đúng là hao tổn tâm huyết, dày công ăn mặc như vậy.
Ngay cả Âu Dương phu nhân cũng hỏi Âu Dương Phúc Thụy: "Đó là Tống Tinh Nguyệt?"
Âu Dương Phúc Thụy nhíu mày, không trả lời.
"Người này thật ra cũng xinh đẹp, nhưng đời sống cá nhân quá hỗn loạn, nêu không cũng có thể suy xét." Nói xong, ánh mắt sâu xa nhìn Tinh Thần.
Ý là: Âu Dương Phúc Thụy nhà chúng tôi coi trọng cô, là vinh hạnh của cô, Âu Dương gia chúng tôi là chọn người, cũng không phải chỉ chú trọng vào cô!
Âu Dương Phúc Thụy chém đinh chặt sắt nói: "Con sẽ không lấy cô ta, giả bộ, kiêu ngạo ương ngạnh, tùy hứng tự phụ, lòng dạ nhỏ hẹp. Cưới cô ta, sẽ khiến cho trong nhà ầm ĩ không yên."
Tinh Thần cười nói: "Bạn học Âu Dương còn rất hiểu chị hai tôi."
Âu Dương Phúc Thụy lạnh nhạt nhìn cô một cái, không đáp lời, vừa rồi Tinh Thần ở trước mặt mọi người làm mất mặt ba hắn nên còn đang tức giận.
Dương Như cùng Tống Tinh Nguyệt vừa xuất hiện, Tống Húc đã lập tức đứng lên, nhưng lại bị bảo tiêu bên cạnh gắt gao đè xuống.
Hắn muốn gọi tên Dương Như, nhưng ba hắn còn ở trên bục không thể hô được.
Cơn giận của hắn đã dùng đủ loại kiềm chế, và đã lên đến cực điểm. Trong lúc Dương Như cùng Tống Tinh Nguyệt vừa xuất hiện, gân xanh trên cổ hắn lập tức nhô lên, khớp xương ngón tay căng chặt như muốn động thủ với 2 tên bảo tiêu.
Âu Dương Minh vẫn còn ở bên cạnh khuyên, giả bộ say rượu mà nói. Như để trả thù việc ông nội Tống từ chối hôn ước, cố ý làm hắn mất mặt, hắn càng khuyên, Tống Húc càng tức giận.
Dương Như cùng Tống Tinh Nguyệt phách lối đi đến dưới bục, Dương Như mỉm cười nói với ông nội Tống: "Lão gia tử, chúc mừng ông ký kết hợp đồng thành công."
Ông nội Tống từ trên bục, nhíu mày nhìn xuống bà. Đối với hành động huênh hoang tiến vào buổi tiệc của bà với Tống Tinh Nguyệt, đặc biệt không hài lòng.
Chỉ nói câu: "Mau ngồi đi, cô đến muộn."
"Vâng, lão gia tử."
Dương Như cùng Tống Tinh Nguyệt lên bục, ngồi xuống ghế trong số ba chiếc ghế chủ vị còn trống.
Hai người ngồi xuống, trong một góc cảm xúc của Tống Húc nhìn như ổn định chút. Âu Dương Minh cũng về lại chỗ ngồi, lại để bảo tiêu là kiềm chế Tống Húc, ở trước mặt công chúng không phải tốt lắm.
Ông nội Tống cho hai bảo tiêu cái ánh mắt.
Hai người hiểu ý, buông Tống Húc ra.
Tống Húc đứng lên, toàn bộ khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt trợn lên, con ngươi mở to không nhúc nhích nhìn chằm chằm Dương Như trên bục.
Buổi sáng khi Dương Như tiến vào hội trường, là mặc một bộ sườn xám, hiện tại lại là một bộ lễ phục váy dài màu trắng. Chỉ mới vài giờ đã đổi một bộ quần áo, cũng thay đổi cả lối trang điểm.
Bà ta rời đi 3 tiếng là đã đi nơi nào, là đi tìm tiểu bạch kiểm kia? Bà ta chẳng những đem 8% cổ phần bán đi, mà còn lăn giường với tên đó, nhất định là có lăn qua. Nếu không bà ta làm sao lại vô duyên vô cớ chỉ mới bao nhiêu thời gian, mà đã đổi lại 2 bộ lễ phục cũng như lối trang điểm.
Tống Húc càng nghĩ càng giận, khó có thể cân bằng, nghĩ đến bị lừa gạt hai mươi năm, còn nuôi đứa con hoang cho bọn họ......
Ánh mắt như ma quỷ trong địa ngục, con ngươi màu đỏ tươi âm trầm chăm chú nhìn Dương Như.
Ánh mắt như vậy làm người sợ hãi.
Tống Tinh Nguyệt thấy thế liền nắm chặt tay Dương Như tay, khẽ run tay: "Mẹ, bộ dáng của ba thật đáng sợ. Mẹ có phải đã làm chuyện gì, chọc ba nổi giận không?"
Dương Như trấn định nhìn Tống Húc, cánh môi đỏ thắm cười nhạt nói: "Tinh Nguyệt, con phải nhớ kỹ, phải sống thật tốt. Nếu sau này mẹ không cồn ở bên cạnh con, con nhất định phải đề phòng Tống Tinh Thần, hiện tại con không đủ sức để đấu với cô ta, phải đi tìm chị con."
"Chờ con đủ lớn mạnh, cướp về toàn bộ mọi thứ trong tay cô ta: 5% cổ phần, tổ trạch Tống gia, tập đoàn Tống Thị.... Không cần sợ lão già kia, ông ta sớm hay muộn đều sẽ chết, đối thủ thật sự của con là Tống Tinh Thần. Đừng nhìn cô ta với tiểu tạp chủng ngu xuẩn của trước đây, cô ta đã không phải."
Dương Như nói một tràng, như thể đó là di ngôn, Tống Tinh Nguyệt vội la lên: "Mẹ, mẹ nói gì vậy, tại sao mẹ không thể ở bên con nữa?"
Dương Như ôm lấy mặt Tống Tinh Nguyệt, con gái bà quả nhiên là đẹp nhất. Rất nhiều người đều nói, Tống Tinh Thần đẹp hơn Tinh Nguyệt, những người đó đều là trợn mắt nói dối.
Con gái bà bất luận là dung mạo, hay dáng người, đều đẹp hơn so với tiểu tạp chủng kia gấp mấy mấy trăm lần. Bà cũng không nói ngoa, vừa nãy khi mới tiến vào đã đạt được mọi ánh nhìn kinh diễm của mọi người.
So với khi tiểu tạp chủng kia vừa mới bước vào hội trường của buổi lên ký kết hợp đồng sáng nay, lại càng xinh đẹp, chói mắt hơn.
Đây mới là con gái của bà, cho dù ở trước mặt kẻ nào, mãi mãi là xinh đẹp nhất, xuất chúng nhất.