• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau ba năm hành hạ, cô chỉ còn một cái xác gầy gò tím tái, bà ta cuối cùng cũng cho cô một con đường giải thoát. Đêm hôm trời đổ cơn mưa như trút, người cậu của cô cuối cùng cũng đã trở về. Trong phòng ngủ, cô nghe âm thanh cãi nhau rất lớn, cô còn nghe cả âm thanh mụ điên kia gào thét đòi chết. Sau đó một thứ bỗng yên tĩnh đến lạ thường, mưa ngoài trời cũng dần tạnh, cơn buồn ngủ ập tới, cô lần đầu sau bao năm được ngủ một giấc ngủ bình yên. Sáng ra mới được hay tin, mợ bảy của cô lên cơn tim mà chết tối qua, cậu bảy lại không biết địa chỉ nhà, hay đơn giản lười quan tâm đến cô, nên đã vứt cô vào trung tâm bảo hộ, biến cô thành đứa trẻ không cha không mẹ, không người thân.

Vậy cũng tốt, mẹ cô đã không cần cô, mụ ác quỷ kia cũng đã chết, cuộc đời nàng đã được giải thoát, thì đi đâu chẳng như nhau. Nhưng mọi thứ nào đã hết, trung tâm bảo họ cũng không phải nơi cho cô được cảm giác an toàn. Nơi đây lũ trẻ xa lánh cô, tìm đủ mọi cách bắt nạt cô, đuổi cô ra khỏi thế giới của chúng, còn nhân viên ở đây lại sống vì hai chữ vật chất, ngoài tiền ra, xung quanh họ chỉ là cỏ rác, họ cứ thế đẩy cô vào bóng tối, sống trong đau khổ suốt mười năm. Cho đến khi cô tròn mười tám tuổi, đủ tuổi để quyết định cuộc đời mình, đậu vào một trường đại học và có thể nuôi sống bản thân. Cứ thế, cô sinh ra trong nổi bất hạnh và sống một cuộc đời chưa từng có màu hồng, phải chăng ông trời đã quên mất cô rồi.


- Mẹ ... sao mẹ lại ra ngoài đây, lỡ có gì xảy ra thì sao.

Dòng tâm trí của cô lại một lần nữa được kéo về căn nhà nhỏ ấy. Giọng nói trầm trầm ấy phát ra từ một chàng trai trẻ, trên mặt không giấu nổi sự lo lắng. An Tịnh, là em, là em phải không?

- Mẹ không sao đâu, ở trong phòng quài bí bách, mẹ ra đây hít thở tí xíu.

- Con biết mẹ nhớ chị hai, nhưng mẹ đừng khóc nữa, người khóc đến mù hai mắt rồi, còn muốn khóc đến bao giờ đây. Con hứa sẽ đi tìm chị hai cho mẹ mà, nên mẹ đừng buồn nữa được không.

Mù? Mẹ cô mù rồi ư? Vì thương nhớ cô ư?

Mẹ ơi, con xin lỗi, con xin lỗi mẹ, là bao nhiêu lâu nay ... con trách lầm mẹ rồi.

tại sao ông trời lại trêu ngươi đến vậy. Mẹ cô đã làm gì nên tội mà kiếp này bà chưa một lần được suиɠ sướиɠ. Cả cuộc đời bà chỉ làm bạn với nước mắt, một người phụ nữ yếu ớt mà phải trải qua bao bi kịch của cuộc đời.


Đi một vòng khắp căn phòng, mọi thứ đều như kí ức cô mười lăm năm về trước, mọi thứ vẫn vậy, không thay đổi một chút nào, vẫn đơn sơ và cũ kĩ. Nhìn vậy cô mới biết cuộc sống suốt mười mấy năm qua của mẹ và em trai. Có lẽ, cô đã thật sự được sống suиɠ sướиɠ, dù không được hạnh phúc, nhưng ít ra cô đã không cần suy nghĩ cái ăn cái mặc suốt thời gian qua, được thực hiện giấc mơ của mình. Điều cô mong muốn hiện giờ chính là một lần được xuất hiện trước mặt mẹ, được ôm mẹ cùng em trai một lần, được tâm sự thủ thỉ bên tai họ khi đêm về, được ăn lại hương vị đã từng chỉ còn là hồi tưởng. Chỉ một lần thôi, chỉ một lần này thôi, nàng mong được sống bên mẹ, dù chỉ là trong giây lát.

- Lãnh Huyền, người đang ở đâu, ta có chuyện cần nói ... Lãnh Huyền ...


- Haizzz ... mới xa có mấy tiếng đồng hồ mà cô đã nhớ ta ròi ư, còn la to đến vậy, công suất thật không tồi.

- Ngươi ... thôi ta không chấp, ngươi, ngươi có thể biến ta thành thực thể được không, ta muốn bên cạnh mẹ và em trai, ta thật sự không nỡ để họ chờ đợi trong vô vọng nữa.

- Thân xác cô còn ở Tề Thịnh, nên việc cô tồn tại ở thế giới này đã là một nghịch lí, nếu cô còn muốn một thân xác thì cô phải trả một cái giá đắt hơn, cô dám đánh đổi không?

Đúng vậy, thân xác cô vẫn còn nằm ở Phượng Cư điện, nàng tồn tại ở thế giới này chỉ là một linh hồn nhỏ nhoi, nhưng dù vậy, dù phải đánh đổi bất cứ giá nào, nàng vẫn muốn giành lấy cơ hội này một lần.

--------------- hết chương 61 ----------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK