• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: lynzmix

Beta: Shoorin Yumi

"Bác sĩ, anh đang chơi trốn tìm sao?" thanh niên anh tuấn ngồi xổm ở trước mặt cậu, chống cằm nghiêng đầu nhìn "Nhưng dù vậy thì ít nhất cũng phải mặc nhiều quần áo một chút chứ. Nếu bị cảm lạnh thì làm sao đây." vừa nói vừa cởi chiếc áo khoác trên người.

Là ảo giác sao?

Xem ra không phải tất cả truyện cổ tích đều là gạt người...Hơn nữa rõ ràng là bật lửa càng hiệu quả hơn diêm, ảo giác cùng âm thanh đều giống như thật vậy!

Không, chờ một chút. Nếu ảo giác tới đón cậu lên thiên đường không phải người bà hiền lành đã qua đời mà là chó hai đầu Địa Ngục, vậy chẳng lẽ cậu phải xuống địa ngục sao?!

Lạc Tái hoàn toàn không chú ý tới trọng điểm của vấn đề. Mãi cho đến khi chiếc áo khoác ấm áp phủ ở trên người cậu đẩy đi sự lạnh lẽo của tử vong thì cậu mới phát giác được người thanh niên mặc chiếc áo len được đan theo bí quyết đặc biệt của mẹ mình cũng không phải là ảo giác!!

"Hử? Or! Cậu tới đây làm gì?!"

Cánh cửa bị khóa đã được mở ra, chiếc khóa vặn vẹo biến hình như bị dã thú cắn phá, xiềng xích cũng đứt đoạn rơi trên mặt đất.

"Gâu gâu!" ấu khuyển Labrador từ bên người Or cố gắng chen vào trong, tựa như một viên đạn pháo bổ nhào vào trong lòng Lạc Tái. Nó cao hứng không ngừng vẫy đuôi, ba cái đầu cùng hướng về phía cậu sủa, bộ dạng dào dạt đắc ý "Cháu tìm được chú rồi nha!"

Or vươn tay nhéo nhéo cái đuôi nhỏ của nó, nghe được chúng nó cùng nhau "Gâu âu~...." một tiếng xong mới nói "Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Puppy quả thật rất có tài năng trong việc tìm kiếm đồ vật. Bác sĩ huấn luyện nó rất tốt" Hắn đột nhiên yên lặng một chút, bất đắc dĩ thở dài tựa như lầm bầm lầu bầu nói "Được rồi, được rồi, đừng lo lắng, chú biết rồi."

Nói xong, bỗng nhiên hai tay thanh niên đặt xuống đất, thân hình bắt đầu biến hóa, từ trong chiếc áo len rộng thùng thình toát ra hai cái đầu chó Doberman oai hùng.

"Chết tiệt, vô duyên vô cớ anh chơi cái gì rời nhà trốn đi hả!!"

Hung khuyển rít gào khiến cho Lạc Tái nhịn không được rụt lui cổ. Chiếc áo khoác mang theo nhiệt độ cơ thể của thanh niên khiến cho cậu không nhịn được trở nên yếu ớt, cảm giác sống sót sau tai nạn khiến cái mũi có chút lên men. Cũng không phải cậu muốn chơi đùa được không hả, rõ ràng là cậu bị "bắt cóc" mà, không phải là chơi trốn tìm hay rời nhà trốn đi gì đó...

"Về nhà trước được không? Bác sĩ còn chưa ăn cơm chiều mà!"

Một cái đầu trong đó ôn hòa nói. Vừa nhắc tới việc Lạc Tái còn không có cái gì điền bụng, cái đầu đang nổi bão kia liền im bặt, cái mũi hừ hừ mấy tiếng, cổ liền quay về phía cửa lớn nói "Vậy thì đi thôi!"

Đi cửa chính sao?!

"Không được, bên ngoài nuôi hơn hai mươi con chó Pitbull, chúng ta thử tìm xem có cửa sau hay không?"

"Dài dòng cái gì! Đi nhanh lên!" Hung khuyển tuy rằng thúc giục, nhưng cũng không có nóng lòng đi về phía trước mà vẫn đứng ở bên chân Lạc Tái. Mà một cái đầu Doberman khác lại tri kỷ an ủi Lạc Tái "Bác sĩ đừng lo lắng. Cho dù chỉ có bé Puppy cũng có thể mang bác sĩ an toàn đi qua"

"......"

Lạc Tái nhìn ấu khuyển Labrador ba đầu đáng yêu ở bên chân cậu đang vui vẻ rung đùi đắc ý không ngừng nhảy nhót chạy tới chạy lui khắp nơi vì thật hiếm mới có dịp được đi ra ngoài chơi, quả thực chính là hưng phấn không kiềm chế nổi.

Khi bọn họ đi về phía cửa chính, bầy chó trong kho hàng lập tức cảnh giác. Chúng nó hiển nhiên đều là đấu khuyển thân kinh bách chiến, trừ bỏ lực cắn mạnh mẽ và khí lực cứng cỏi chúng nó cũng có trí thông minh khá cao. Dù sao ở đấu cẩu tràng thì chỉ có lực lượng thôi vẫn không đủ, phải có được khả năng tự hỏi thì mới là mấu chốt để giành được chiến thắng. 

Chúng nó nhìn thấy được kẻ xâm nhập, một nhân loại một con chó Doberman cùng với một ấu khuyển Labrador. Quả thực là một tổ hợp không chịu nổi một kích!

An tĩnh tựa như trước cơn bão, chúng nó nghe được âm thanh "tích tích đát đát", chó Doberman thân hình mạnh mẽ, cước bộ nhẹ nhàng tiến lên.

Nhưng ngay trước khi chúng nó quyết định đánh về phía kẻ địch, chó Doberman liền phát ra một tiếng sủa cuồng nộ, tiếp theo đó "Phừng ~" một tiếng, một cái đầu của nó giống như bị ngọn lửa vây quanh, ngọn lửa màu đen toác ra khí thế đáng sợ. Mà từ cái mõm mở rộng cũng không ngừng thở ra hỏa diễm, khi hỏa diễm tiếp xúc với mặt đất liền "Xèo ~" tạo thành một vệt màu đen lớn. 

Bản năng của dã thú là sợ lửa, cho dù là đấu khuyển thì cũng không ngoại lệ. Chúng nó sẽ không chút do dự cắn chết đối chủ, thậm trí dũng mãnh điên cuồng chiến đấu tới mức ngay cả chủ nhân cũng không thể kéo chúng ra. Nhưng đối mặt với lửa chúng nó lại sợ hãi.

Tựa hồ tới hiện tại chúng nó mới phát hiện ra con chó Doberman này còn có một cái đầu khác. Cái đầu kia cũng không có phát ra hỏa diễm, nhưng khi nó lộ ra răng nanh sắc bén như nở nụ cười thì nước bọt từ hàm răng như chỉ bạc nhiễu xuống, vừa rơi xuống mặt đất liền giống như axit đậm đặc ăn mòn mặt đất khiến nó sủi bọt rồi biến thành khói. 

Điều này đủ để cho bầy chó Pitbull thông minh hiểu được một việc, đối thủ trước mặt cường đại tới mức tuyệt đối không thể tới gần. 

Lạc Tái đứng ở phía sau Orthrus thì đã hoàn toàn hóa đá.

Chó nhà cậu......khí thế của cương thi cẩu trong nguy cơ sinh hóa, hình thái ác linh của Ghost Rider (Ma tốc độ), kiểu nước bọt axit nhiễu xuống có tính công kích cao.....không cần phải quá tà ác như vậy!!

Trở về nên đem mấy bộ phim kinh dị kinh điển dẹp hết, miễn cho chó nhà cậu bị ảnh hưởng xấu!

Trong lòng bác sĩ vừa lệ ròng chạy đi vừa hạ quyết tâm. 

Khi tất cả chó Pitbull đều thần phục mà quỳ rạp trên mặt đất, không dám ngẩng đầu lên thì chó Doberman mới thu hồi lại hỏa diễm đáng sợ. Or quay đầu, dịu ngoan nói với bác sĩ "Bác sĩ, chúng ta đi thôi!" thân hình tuyệt đẹp mang theo khí chất tao nhã, chó Doberman thoải mái như đang đi dạo trong vườn, đi qua gian phòng tựa như một vị vương giả chí cao vô thượng đi du hành.

"Gâu gâu!" cún con Labrador thì chạy tán loạn khắp nơi, chạy tới chạy lui quanh mình những con chó Pitbull hung tợn kia. Thân hình nhỏ xíu của cún con hoàn toàn không thể tạo ra chút uy hiếp nào, nhưng bộ dạng của bầy chó Pitbull lại tựa như vô cùng sợ hãi. Nó vừa tới gần thì lũ chó Pitbull liền cụp đuôi vào giữa hai chân, cúi đầu tỏ vẻ yếu thế. 

Bác sĩ Lạc đi ở phía sau chúng nó cuối cùng hiểu rõ. Trong nhà đang nuôi cũng không phải là một chú cún Labrador đáng yêu và Doberman tao nhã mà là chó Địa Ngục ba đầu và chó Địa Ngục hai đầu...

Bọn họ bình an ra khỏi kho hàng. Thrus quay đầu nhìn thoáng qua căn nhà bên cạnh, răng nanh nhe ra làm ngọn lửa đen địa ngục lóe ra ngoài "Căn phòng kia hình như là sào huyệt của thực thi quỷ"

Một cái đầu khác cắn lỗ tai nó kéo trở về "Làm vậy sẽ khiến bác sĩ gặp rắc rối. Nơi này là thế giới của nhân loại, chúng ta thuộc về bác sĩ, nếu gây rắc rối thì bác sĩ nhất định phải gánh vác trách nhiệm"

"Hừ ~" Thrus không cam lòng thở phì phò, nhưng lại nuốt hỏa diễm trở vào trong bụng "Nhưng ta không muốn dễ dàng buông tha cho mấy kẻ kia như vậy..."

"Ngươi đang nói cái gì vậy?" Or nhìn hắn một cái "Dùng răng nanh và lợi trảo giết chết kẻ địch thì cho dù có mạnh mẽ tới mức nào đi nữa thì cũng chỉ là động vật không có trí tuệ mà thôi"

"A? Vậy ý của ngươi là..." 

Or thở dài, biểu tình đúng kiểu "sao ta lại có người huynh đệ ngu xuẩn như vậy chứ, nếu không có ta thì ngươi phải làm sao đây?" "Ý của ta là, cái đám vong linh địa ngục, thi yêu, rồi thực thi quỷ không phải đều nhàn đến không có việc gì làm sao? Ta nghĩ chúng nó sẽ rất vui đến nhân gian chơi đùa một chút"

Một cơn gió lạnh thổi qua, trong tiếng gió mơ hồ có âm thanh vang vọng, giống như tiếng rít gào của vong linh...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK