Mỗi bước chân Lục Thanh dẫm lên trên Hắc Thiết kiếm, tâm của hắn như dung nhập vào với cây cầu. Mỗi một hơi thở, một nhịp đập của trái tim hình như tương ứng với nhịp đập cảu Kiếm kiều. Tâm thần của hắn như đắm chìm trong một dòng suối, cảm giác vô cùng dễ chịu.
Trên đỉnh của Thập Vạn đại sơn phong, trước căn nhà đá, lão nhân được gọi là Tứ hộ pháp sau khi năm người Lục Thanh bước lên kiếm kiều được một lát, chợt mở mắt. Đôi mắt thâm thúy của hắn gần như không thấy màu trắng, giống như muốn hút tất cả ánh sáng xung quanh vào trong đó.
- Đây là hơi thở của Phong Lôi kiếm khí. - Lão nhân lầm bầm nói.
- Hơn nữa, mức độ dung hợp rất cao. Phong Lôi khí xuất hiện liên tục quanh người. Kẻ đó là ai?
Nhưng như nghĩ ra điều gì đó, hai mắt của lão liền nhắm lại. Thân hình vẫn không nhúc nhích. Trong không trung vào lúc này tuyết rơi xuống càng lúc càng dày. Ánh mắt trời chui hẳn vào trong mây. Chỉ trong chốc lát, lão nhân đã bị tuyết phủ kín toàn thân mà biến thành một pho tượng tuyết.
So với sự ước đoán của Lục Thanh thì chiều dài của kiếm kiều cũng không lệch nhiều lắm. Ước chừng ba ngàn trượng. Năm người bước đi trên mặt cầu, xung quanh từng làn gió núi thổi tới, dưới chân là chỉ toàn thấy mây và mây cùng với sương mù bao phủ. Nếu bị rơi xuống đó, chắc chắn đến cả xương cũng không còn.
Từ trên cầu quan sát những rặng núi xung quanh, trong khu vực của Tử Hà tông thì năm ngọn núi cao nhất. Vì vậy mà đứng trên Kiếm kiều có thể bao quát toàn bộ cảnh vật xung quanh.
Những cơn gió mạnh rít lên từng hồi, cuốn theo băng tuyết bay mù mịt. Tuy nhiên, trên đỉnh đầu năm người Lục Thanh cách khoảng một trượng lại giống như có một lớp lá chắn khiến cho gió tách sang hai bên. Trên kiếm kiều cũng không hề có một hạt tuyết. Ngay cả tính tình sôi nổi như Đoạn Thanh Vân mà lúc này cũng chỉ im lặng, nhắm hai mắt lại. Mỗi người đều chìm vào việc cảm ngộ đối với kiếm kiều.
Khoảng cách ba nghìn trượng cả năm người di chuyển hết sức chậm rãi. Mất tới nửa canh giờ, bọn họ mới sang được tới bên kia. Quả nhiên ở đây, hình dạng của cây cầu bắt đầu thu nhỏ lại giống như một bộ phận của lưỡi kiếm. Đồng thời khí thế tập trung ở đây cũng là mạnh nhất.
Phía trước mũi kiếm chính là đỉnh của Từ Hà phong. Tử Hà phong chính là ngọn núi đứng đầu trong năm ngọn của Tử Hà tông. Nơi đây cũng là vị trí quan trọng của Tử Hà tông, Tử Hà đại điện được đặt ở đây. Từ trước đến nay, Tử Hà phong do chính tông chủ quản lý, cũng là nơi có quyền lực cao nhất trong khu vực Tử Hà tông.
Năm người đặt chân lên tới đỉnh núi mới hoàn toàn tỉnh táo.
- Mỗi lần đi qua kiếm kiều ta đều có một cảm giác khác nhau. - Đoạn Thanh Vân thở ra một hơi thật dài rồi nói.
- Ừm! Kiếm kiều là do Tổ sư khai sơn của tông môn chúng ta, Kiếm Hoàng Tử Hà sử dụng thực lực của bản thân mà bày ra Tứ Phương Huyễn Diệt trận. Bốn cây kiếm kiều nối liền với chủ phong có được lực lượng khổng lồ. Kiếm Hoàng là cảnh giới như thế nào cơ chứ? - Ánh mắt của Dư Cập Hóa chỉ có một sự kính sợ.
Triệu Thiên Diệp như nhớ lại một cái gì đó liền tiếp lời:
- Đúng vậy! Nghe đồn khi Tử Hà tông chúng ta mới khai tông bị môt con Ngũ giai Hỏa Thần ưng xâm nhập. Nhưng nó bị bốn cây kiếm kiều hợp thành Tứ Phương Huyễn Diệt trận phát ra bốn đạo kiếm cương dài trăm trượng mà chém nát.
- Đúng thế! Các ngươi cũng biết rất nhiều chuyện đấy chứ. - Lúc này, một thanh âm sang sảng vang lên. Cả năm cùng xoay lại mà nhìn thì thấy đó chính là người thủ hộ kiếm kiều. Nhìn kiếm ấn màu bạc đeo trước ngực có thể biết được đó chính là một vị hộ pháp. Người đó tuổi chừng trung niên, thân thể cường tráng. Lại thêm bộ áo bào màu làm khiến cho khí thế của hắn lại càng thêm mạnh mẽ.
Năm người thấy vậy liền hơi khom người, thi lễ. Trong tông môn, ngoại trừ tông chủ và các vị trưởng lão ra thì hộ pháp chính là những người tiếp theo. Vì vậy mà năm người có một sự tôn trọng cần thiết.
- Ừm! Các ngươi đến để tiếp nhận nhiệm vụ đóng ở Lạc Nhật thành hay sao? - Nhìn năm người Lục Thanh, ánh mắt vị hộ pháp trung niên sáng ngời. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
- Năm người các ngươi rất mạnh. Ngươi là Nhiếp Thanh Thiên đúng không? - Vị trung niên nhìn Nhiếp Thanh Thiên đang cầm bầu rượu mà híp mắt lại.
Đúng là với độ tuổi và thực lực của Nhiếp Thanh Thiên cùng với phong cách lúc nào cũng cầm bầu rượu của hắn thì người khác không biết cũng khó.
Có phần ngượng ngừng, sờ sờ mũi, Nhiếp Thanh Thiên hiểu ý tứ của trung niên, xấu hổ mà trả lời:
- Hộ pháp đại nhân quả là tinh tường.
Khóe miệng cười cười, hiển nhiên là vị hộ pháp chỉ đùa một chút mà thôi. Tuy nhiên, khi ánh mắt của hắn lướt qua người Lục Thanh liền thốt lên:
- A! Làm sao mà có thể? - Vị hộ pháp trợn mắt mà nhìn. Lập tức Lục Thanh cảm nhận được một đạo thần thức mạnh mẽ đảo qua người hắn.
- Kiếm Khách tiểu thiên vị. Làm thế nào chứ? - Vị hộ pháp bước tới gần Lục Thanh quan sát kỹ càng.
- Kiềm kiều của Triêu Dương phong ta vẫn phụ trách. Nhìn mặt ngươi thì cũng chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi mà đã có tu vi như vậy. Một nhân vật thiên tài thế này mà Triêu Dương phong các ngươi lại dám cất giấu. - Câu nói của cùng dường như là nói với Nhiếp Thanh Thiên thì đúng hơn.
Vào lúc Nhiếp Thanh Thiên đang định mở miệng trả lời.
- A! Thì ra là tên ngốc nhà ngươi cũng tới à? - Một giọng con gái thanh thúy như chim hót vang lên. Cả sáu người cùng quay đầu lại nhìn thì thấy có một số người đang từ xa đi tới. Trong đó, người đi đầu tiên mặc một bộ võ phục xanh biếc, sau lưng đeo một thanh kiếm màu lam. Người đó chẳng phải là Minh Tuyết Nhi thì là ai?
Vẫn giữ nét tinh nghịch vốn có, Minh Tuyết Nhi bước tới bên cạnh Lục Thanh nhìn từ trên xuống dưới, sau đó nghi hoặc nói:
- Làm sao mà ta có cảm giác rằng khí chất của ngươi đã thay đổi rất nhiều? Tại sao da tay cũng trắng nõn như vậy?
Không biết tại sao, thấy Minh Tuyết Nhi tới trước mặt mình, trái tim của Lục Thanh chợt đập mạnh mấy cái. Trong lòng hắn có chút hoảng hốt. Tuy nhiên, tâm cảnh của hắn rất cao nên nhanh chóng bình phục lại như thường.
Năm người đi sau Minh Tuyết Nhi cũng không phải ngây thơ, khờ khạo như nàng. Trong số đó có một người mà Lục Thanh đã từng gặp mặt. Đó chính là đại đệ tử của Phiêu Miễu phong, Dịch Nhược vũ. Tam đệ tử Tố Vân và một người nữa có dáng vóc mê hồn cùng với hai gã thanh niên hơn hai mươi tuổi. Một trong hai người thanh niên đó cũng mặc một bộ võ phục trắng giống như Nhiếp Thanh Thiên. Sau lưng hắn đeo một thanh trường kiếm màu tím, toàn thân tỏa ra uy thế mạnh mẽ, thu hút sự chú ý của người xung quanh.
Vào lúc này, với ánh mắt của năm người kia hoàn toàn khác với Minh Tuyết Nhi. Bọn họ chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra tu vi của Lục Thanh. Họ có thể thấy được bản thân hắn như hòa cùng với thiên địa chung quanh. Cảm giác đó hiển nhiên là có được từ người đã luyện tiên thiên tiến vào cảnh giới Kiếm Nguyên - Tiên thiên Kiếm Khách.
- Không thể như thế. - Tố Vân là người không nhịn được phải thốt lên đầu tiên.
- Có chuyện gì thế? - Lạc Tâm Vũ có chút kinh ngạc. Thân là nhi tử của tông chủ nên ngày thường hắn phải tu luyện hết sức vất vả. Hôm nay mới gặp được Minh Tuyết Nhi tới Tử Hà phong liền chuẩn bị cùng với Ngũ sư đệ đi cùng các nàng tới Lạc Nhật thành. Dọc đường đi, ngoại trừ Minh Tuyết Nhi tinh nghịch ra thì mấy người giữ lễ với nhau nên nói chuyện rất vui. Vì vậy mà khi thấy sự kinh ngạc của Tố Vân khiến cho hắn cảm thấy tò mò.
- Hắn đã đạt tới Kiếm Khách rồi. - Tố Vân không kìm được lại mở miệng.
- Kiếm Khách! Ừm! Vị sư đệ này có thiên phú rất tốt. Bây giờ mới chỉ khoảng chừng mười bốn, mười lăm tuổi. Nhưng nhìn mặt không quen, có lẽ là thiên tài được Huyền Thanh sư thúc cất giấu. - Lạc Tâm Vũ từ chối cho ý kiến. Đồng thời, ánh mắt của hắn liếc nhìn Nhiếp Thanh Thiên. Tuy nhiên, Nhiếp Thanh Thiên cũng chẳng để ý. Hắn vẫn cầm lấy bầu rượu, thi thoảng lại đưa lên uống một ngụm.
- Không... mới ba tháng trước hắn còn chưa đạt tới Kiếm Thị đỉnh phong. - Lúc này Tố Vân cũng đã bình phục lại, thanh âm có phần ngưng trọng.
- Cái gì?
Ngoại trừ năm người Lục Thanh ra thì tất cả đều kinh ngạc, không thể tin được vào cái mình vừa nghe mà nhìn Lục Thanh chằm chằm. Lạc Tâm Vũ vẫn thản nhiên, nhưng trong lòng lúc này chẳng khác gì có một cơn bão.
"Sư thúc! Đây chẳng lẽ lại chính là người mà ngài bố trí mấy năm qua hay sao?" Ánh mắt Lạc Tâm Vũ đảo liên tục, nhưng rất nhanh thu liễm.
Đôi mắt đẹp của Dịch Nhược Vũ cứ nhìn chằm chằm về phía Lục Thanh. Nhưng cho dù nàng có cố thế nào thì cũng không thể tìm ra được lý do Lục Thanh không phải là Kiếm Khách. Mà nếu để cho thần thức tản ra thì không giữ được lịch sự.
Nhìn lại Minh Tuyết Nhi, lúc này đôi môi anh đào của nàng mở rộng. Đôi mắt trong veo mở to:
- Tên ngốc! Không thể như thế được. - Thanh âm của Minh Tuyết Nhi có phần yếu ớt. Thân là con gái của phong chủ Phiêu Miễu phong mặc dù ham chơi không thường xuyên tu luyện. Nhưng ngày thường vẫn ở bên cạnh mẫu thân nên biết rất nhiều thừ. Vì vậy mà vào lúc này nhìn Lục Thanh nàng biết rõ là đã luyện tiên thiên, bước vào cảnh giới Kiếm Khách. Mặc dù như vậy thì nàng vẫn cố không tin đó là sự thật.
Tiếng kêu kinh ngạc do mọi người thốt ra mặc dù không to, nhưng Ngoại Sự đường trên Tử Hà phong thường ngày vẫn có đệ tử các nơi lui tới thường xuyên. Chưa nói gì tới khoảng thời gian này chính là thời điểm bạo động của Thú Khư sắp xảy ra. Vì vậy mà bốn cây Kiếm kiều số lượng người xuất hiện liên tục. Hơn nữa Kiếm giả phần lớn là tự thân tu luyện, một khi Trúc Cơ tụ nguyên thì hai tai đều rất rõ ràng. Vì vậy mà đám đệ tử đang tới đều nghe thấy mà nhìn về phía nơi này.
Mà hiển nhiên là những người bọn họ đang đứng ở đây có một số người chỉ cần liếc mắt là nhận ra.
- Đó là Tử Hà kiếm Lạc Tâm Vũ, Hỏa Vân kiếm Mạnh Phong, Tốn Phong kiếm Nhiếp Thanh Thiên, Phong Lôi kiếm Triệu Thiên Diệp, Ánh Tuyết kiếm Dịch Nhược Vũ, Hàn Băng kiếm Tố Vân và tiểu công chúa Minh Tuyết Nhi.
- Không ngờ bọn họ cùng đi với nhau. Xem ra lần này nhiệm vụ đóng ở Lạc Nhật thành, chúng ta chỉ có thể nhặt nhạnh được một chút mà thôi.
- Đúng thế, nếu như chúng ta có thể đi cùng họ thì tốt biết mấy.
- Đừng có nói nữa. Với địa vị của gia tộc chúng ta thì đừng mong mà với tới bọn họ. - Cách đó không xa, hai gã kiếm giả mặc bộ y phục màu đen đi ngang qua, cúi đầu nói chuyện với nhau.
Nghe những thanh âm vang lên xung quanh, Dịch Nhược Vũ mỉm cười, nói:
- Tuyết Nhi! Hay là chúng ta tìm một chỗ nào đó để tìm một chỗ ôn chuyện đi.
Nét mặt Minh Tuyết Nhi còn kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu. Tất cả đều nhìn về phía vị hộ pháp. Chỉ thấy hắn gật đầu, nói:
- Đi đi. - Mặc dù nói vậy, nhưng ánh mắt của hắn vẫn nhìn về phía Lục Thanh. Ánh mắt khiếp sợ của hắn đã bán đứng giọng nói bình tĩnh của mình.