• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyển ngữ: Nuy Ham

"Nước này uống không ngon sao?" Ngọc Tiểu Tiểu cầm ly trà Cố Tinh Lãng đặt trên bàn, một hớp uống gần nửa chén, nói: "Có mùi hoa, không phải uống vô cùng ngon sao?"

Trà là trà hoa lài, mùi rất thơm, Cố Tinh Lãng nói: "Màu trà không tốt, cho tiểu nhị tới làm một bình trà khác."

Đang diễn tuồng gì? Ngọc Tiểu Tiểu cúi đầu nhìn ly trà còn phân nửa, màu trà là cái gì? Ánh mắt không tán thành nhìn Cố Tinh Lãng, Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Có thể uống nước sạch thì phải biết đủ." Ở mạt thế, có bao nhiêu người mất mạng vì miệng khô mà không có tìm được nước, tại sao người của thế giới này lại có thể không biết phúc như vậy? Nước có mùi hoa thơm như vậy lại ghét bỏ, làm sao một người sống ở mạt thế lại có thể nhịn được?

Tả Hựu cũng uống một hớp, trà này có mùi hơi nhạt, có thể nhìn ra đây không phải là trà quý, Tả Hựu uống xong một hớp, liếc Cố Tinh Lãng một cái, nói với Ngọc Tiểu Tiểu: "Đúng vậy, Công chúa, trên chiến trường, ngay cả máu chúng ta cũng đã uống qua, có thể uống một hớp trà cũng đã thấy thỏa mãn. Công chúa, ta không có hay bới móc."

"Ngươi không tệ, đáng khen ngợi." Ngọc Tiểu Tiểu thoải mái đẩy bình trà tới trước mặt Tả Hựu, nói: "Uống nhiều một chút."

Tả Hựu hào sảng ngửa cổ lên, uống hết một bình trà.

"Tới tới, uống thêm nữa." Ngọc Tiểu Tiểu lại lấy thêm một bình trà nữa tới trước mặt Tả Hựu, lại gọi người bên ngoài: "Đem thêm mấy bình nước nữa tới đây."

Cố Tinh Lãng thấy Tả Hựu một bình rồi lại một bình chui vào bụng hắn, không nhịn được thấp giọng hỏi Ngọc Tiểu Tiểu: "Công chúa?"

Ngọc Tiểu Tiểu kề sát tai của Cố Tinh Lãng, nói nhỏ: "Cho hắn uống nhiều nước một chút, một lát nữa món ăn bưng lên, hắn sẽ ăn ít."

Cố Tinh Lãng không còn lời nào nói nữa, theo lý thuyết Công chúa Điện hạ lớn lên trong Đế cung phải là cẩm y ngọc thực lớn lên, nhưng vị Công chúa thê tử này, giống như là bị bỏ đói mười năm vậy.

Tả Hựu thấy Ngọc Tiểu Tiểu và Cố Tinh Lãng kề tai nói nhỏ với nhau, trong lòng một lần nữa không có tư vị gì, biết mình không phải đùa, nhưng một cô nương tốt như vậy lại bị cái tên con heo Cố Tinh Lãng nhúng chàm, Tả Hựu lập tức cảm thấy ông trời già quá không công bình rồi.

Lúc này lão bản cùng tiểu nhị bắt đầu mang thức ăn lên, quả nhiên là toàn tô lớn, nhìn phân lượng là đủ mười phần.

Cố Tinh Lãng nếm thử một du muộn gia giáp [Hình 1], nói thật, hương vị thật sự không bằng Lục Triều Xuân, dầu (*mỡ - Nuy) quá nhiều.

Ngọc Tiểu Tiểu cũng chỉ nhìn cái tô to thì đủ hài lòng, những món này nhìn thật đầy đủ. Cái gì? Ngươi hỏi hương vị món ăn? Tệ hơn nữa có thể còn khó ăn hơn cả bánh bích quy nén nhỏ sao?

"Ăn ngon." Ngọc Tiểu Tiểu vùi đầu ăn, không quên khen lão bản đứng bên cạnh một tiếng.

Mặt lão bản như nở hoa, tạ ơn Ngọc Tiểu Tiểu: "Tiểu nhân cảm ơn Công chúa Điện hạ khen ạ."

"Không cần cám ơn." Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Mấy món còn lại mau mang lên một chút."

Lão bản ngẩng đầu nhìn mặt bàn, chúa ơi, trong tô chỉ còn dư lại vài miếng.

Lão bản nhấc chân chạy ra ngoài, đi tới phòng bếp thúc giục, Tả Hựu nhìn Ngọc Tiểu Tiểu xuống đũa gắp món ăn, hai mắt nhìn đăm đăm, hỏi Ngọc Tiểu Tiểu: "Đây là, đây là không ăn no ở Cố gia à?" Nghiêng đầu nhìn hai tùy tùng mang theo Cố Tinh Lãng vào phòng bao, hai người này cũng không có gắp đũa nhanh như Ngọc Tiểu Tiểu.

Cố Tinh Lãng nhặt xương cá cho Ngọc Tiểu Tiểu, sống lưng cá trích có những cọng xương nhỏ và dài, Cố Tinh Lãng làm cũng không thuận tay lắm, nhưng Cố tam thiếu gia cũng không từ bỏ, nhặt xương xong thì bỏ vào một cái đĩa khác, để cho Ngọc Tiểu Tiểu ăn.

Tả Hựu chọc chọc một cái bao tử cá, chấm dấm chua rồi bỏ vào miệng, thiếu chút nữa là đã phun ra, giấm chua, Cố Tinh Lãng cũng chua, làm bộ dáng tiểu nương tử này là cho ai nhìn hả?

Ba tùy tùng của Tả Hựu cũng không có tâm tư ăn cơm, vẫn nhìn bàn của chủ tử, cảm thấy chủ tử ở trước mặt Công chúa Linh Lung hoàn toàn không thắng nổi, nam tử Bạch Hổ bọn họ không có chuyện lập đền thờ trinh tiết, hãy nhìn dáng vẻ Cố Tam thiếu gia đối xử với vợ đi, liệu chủ tử nhà mình có thành công cướp người hay không?

Tiểu Vệ nhìn ba tráng hán, một hồi thì lắc đầu, một hồi thì nhe răng, trong lòng cảnh giác, cảm thấy ba người này nhất định đang đánh chủ ý xấu với chủ tử mình.

Tiểu Trang thì không có nặng việc để ý nhiều như vậy, giống như Ngọc Tiểu Tiểu, vùi đầu ăn ngấu nghiến. Đừng nghĩ rằng làm hạ nhân trong Đế cung, cơm ăn đều là từ Ngự Thiện Phòng, dù tiền công của ám vệ rất cao, nhưng một ngày ăn mấy cái bánh bao thay cơm là chuyện thường.

Món ăn lục tục bưng lên, sau khi phát hiện Tả Hựu vẫn có thể ăn, tốc độ nuốt thức ăn của Ngọc Tiểu Tiểu rõ ràng ngày càng nhanh, hạ đũa như đao, mạnh mẽ, chính xác, nhanh chóng, chỉ sợ mình ăn ít hơn một miếng.

Tả Hựu hỏi Ngọc Tiểu Tiểu: "Công chúa, thức ăn của Bạch Hổ Quốc chúng ta là món ngon nhất thiên hạ."

"Thì sao?" Ngọc Tiểu Tiểu dừng đũa, mấy món ăn của Phụng thiên, nàng đã cảm thấy đã là món ăn ngon, vẫn còn có món ngon hơn sao?

"Tả nguyên soái là người Bạch Hổ QUốc." Cố Tinh Lãng lại lột vỏ một con tôm, để vào đĩa của Ngọc Tiểu Tiểu, cũng không có ngẩng đầu lên, nói: "Tự nhiên là cho món ăn Bạch Hổ QUốc là đệ nhất thiên hạ."

Ngọc Tiểu Tiểu lập tức hiểu, nguyên lai là như vậy nha.

Vẻ mặt Tả Hựu đầy khinh thường, nhìn Cố Tinh Lãng một cái, nói: "Phụng Thiên các ngươi chỉ là một nước nhỏ nghèo, có cái gì tốt chứ?"

Ba tùy tùng của Tả Hựu không đành lòng nhìn chủ tử nhà mình, chủ tử quyền cao chức trọng chính là không có lão bà (*vợ - Nuy), thật sự cũng có nguyên nhân cả, chủ tử bọn họ không biết lấy lòng nữ nhân nha. Coi trọng cô nương người ta, sau đó ngay trước mặt người ta mắng, nhà của ngươi chính là sa cơ thất thế, là một quỷ nghèo, cô nương người ta hận ngươi hay là yêu ngươi, ngay cả người bình thường cũng đoán được kết quả đi?

Ngọc Tiểu Tiểu nhún vai, tiếp tục ăn, cũng không phải là nàng nghĩ tới Phụng Thiên, nếu Phụng thiên không tốt, tìm cơ hội nàng đổi lại một nhà khác, không quá khó khăn nha?

Tả Hựu mắng Phụng Thiên là nước nhỏ nghèo xong cũng âm thầm hối hận một chút, nhưng mắt thấy Ngọc Tiểu Tiểu không có nửa phần tức giận, chăm chú đánh nhau với bánh trôi nước, đợi Công chúa Điện hạ nuốt xong hai cái, Tả Hựu lại hỏi một câu: "Rốt cuộc là thực phẩm trong Đế cung eo hẹp, hay Cố gia rất nghèo?" Nếu sớm biết Phụng Thiên nghèo, ngay cả đường đường là Công chúa đói bụng như vậy, lúc hắn muốn Hiền tông cống nạp, đã đòi ít đi một chút rồi.

Ngọc Tiểu Tiểu vùi đầu ăn, cũng không ngẩng lên, nói: "Ta không có tính toán."

Người không tính toán thì làm sao có thể biết trong nhà nghèo hay giàu chứ?

Tả Hựu nhìn Cố Tinh Lãng, ánh mắt hết sức khinh bỉ, đã tàn phế mà lại có thể cưới một cô nương tốt như vậy, nhưng lại không cho người ta sống tốt mỗi ngày, không phải tàn phế cộng thêm vô dụng một chút sao?

Cố Tinh Lãng chịu đựng ánh mắt chiếu thẳng của Tả Hựu, giống như nhìn một người tàn phế vô dụng vậy, tư vị này cũng không dễ chịu gì.

Ngọc Tiểu Tiểu nhìn Tả Hựu một chút, lại ngó sang Cố Tinh lãng, cảm thấy vị này đang dùng ánh mắt như xem vợ mình, thật sự rất có hương vị gian tình, nhưng thấy bộ dạng không chút tình nghĩa nào của Cố Tinh Lãng, Ngọc Tiểu Tiểu né người qua một bên, giúp Cố Tinh Lãng chặn lại ánh mắt của Tả Hựu, nói: "Huynh ấy là tướng công của ta."

Một mũi tên sắc bén đâm vào trái tim của Tả Đại nguyên soái, lời này quá đả thương người rồi.

Cố Tinh Lãng ngẩng đầu nhìn Ngọc Tiểu Tiểu, cười một tiếng.

"Ừ, sau này phải cười nhiều như vậy nha, đừng sợ, đợi chân tốt lên, chúng ta sẽ ra chiến trường một lần nữa." Nhìn qua Tả Hựu, Ngọc Tiểu Tiểu nói với Cố Tinh Lãng: "Trước kia đánh trận như thế nào, sau này còn đánh tốt hơn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK