Cho dù thế nào, không thể nói xấu Lê Bắc Niệm trước mặt Lê Hạo Nhiên.
Lê Hạo Nhiên thực tâm cũng được, giả tạo cũng chẳng sao, nhưng việc hiện tại ông cảm thấy áy náy với Lê Bắc Niệm nên muốn bù đắp là sự thật.
Bất kể ra sao, lúc này cô ta đều cần bảo vệ hình tượng của mình thật tốt mới phải.
Nghe Lê Tuyết Tình nói vậy, Lê Hạo Nhiên hài lòng gật gật đầu.
...
Nửa tháng sau đó, Lê Bắc Niệm đều dành cho việc học.
Chỉ có điều, sau khi giáo viên dạy xong tiết gia giáo, Lê Bắc Niệm đi đến phòng sách để xin Lê Hạo Nhiên ra ngoài học thêm.
Cô lấy cái cớ đẹp đẽ rằng: “Tham gia lớp học thêm bên ngoài càng cảm nhận được bầu không khí học tập hơn, cũng sẽ tiến bộ nhanh hơn.”
Lê Hạo Nhiên nghĩ ngợi, thấy cũng có lý nên đã cho phép cô đi.
Sự thật là cô vừa nhận được lời mời ghi hình của “Cửu trọng điệp ảnh”.
Đời trước ghi hình muộn hơn “Long châu truyện” chỉ vì nhân vật Phạn Họa này khó tìm người mà thôi.
Bây giờ vai diễn khó tìm người nhất đã được chốt rồi, vì vậy hiệu suất cũng đã nhanh hơn rất nhiều.
Vẫn may trên người cô còn hơn 3 vạn đồng tiền mặt, khi ngồi xe đi đến buổi lễ ghi hình, hầu hết mọi người đều đã có mặt đông đủ.
Chế tác bộ phim này không lớn, là kiểu làm phim với số vốn nhỏ điển hình, nhưng lại mời được đạo diễn vô cùng nổi tiếng.
Đó là đạo diễn Kim Lâm dày dặn kinh nghiệm, với ánh mắt sắc sảo và yêu cầu ghi hình cực kỳ cao.
Hầu như những bộ phim của ông đều nhận được nhiều lời khen ngợi.
Đến nơi, Lê Bắc Niệm đi vào trong, từ xa đã nhìn thấy Dương Lương Vũ.
Dương Lương Vũ đang trò chuyện với một cô gái trẻ trông có chút e thẹn, tình cờ quay đầu, ánh mắt như bị châm hút lấy, làm thế nào không rời đi được.
Bóng dáng mảnh mai kia, như đã béo lên một chút kể từ lần gặp trước, chỉ là trông càng xanh xao hơn.
Cô mặc một chiếc áo khoác màu đen kiểu đơn giản, bên trong là sơ mi trắng và quần dài đen, mái tóc được cột lên, mang một đôi giày đế bằng, cả người gọn gàng và già dặn.
Điều quan trọng nhất là trên gương mặt tròn trắng ngần kia được trang điểm nhẹ, thanh lịch tinh tế lại thanh thuần, càng cuốn hút hơn so với trước đây.
Để ý đến ánh mắt của Dương Lương Vũ, Ân Thiện cũng nhìn sang.
Chợt thấy Lê Bắc Niệm.
Một gương mặt lạ lẫm.
Ân Thiện hỏi: “Đạo diễn Dương, đó là ai vậy?”
Dương Lương Vũ định thần lại, trả lời cô ấy: “Phạn Họa.”
Sau đó không chờ Ân Thiện nói tiếp, anh ta đã đi về hướng Lê Bắc Niệm.
“Bắc Niệm, cuối cùng cô đã đến rồi.” Dương Lương Vũ nở nụ cười, nhìn lướt Lê Bắc Niệm: “Hôm nay cô rất xinh, Phạn Hoạ là một cô tiểu thư phóng khoáng, rất khó tính trong việc lựa chọn trang phục, hôm nay cô rất phù hợp với nhân vật!”
“Vậy ư.” Lê Bắc Niệm thoáng nhìn mình: “Mặc bừa thôi.”
Dương Lương Vũ mỉm cười, nhìn chằm chằm vào tên thương hiệu trên vai cô, sau đó đưa tay lên vuốt, nói: “Mặc bừa mà cũng là thương hiệu lớn, chậc, không phải được bố nuôi nào bao dưỡng rồi chứ?”
Lê Bắc Niệm làm như không nghe thấy, cô bước lên trước xem giờ.
Lễ ghi hình bắt đầu lúc 10 giờ, còn 10 phút nữa.
Dương Lương Vũ chợt tối sầm mặt, đi theo cô: “Đừng tưởng rằng tôi không biết nhìn hàng, bộ đồ này của cô, ít nhất cũng phải đến sáu con số đúng chứ? Trong đoàn phim của chúng tôi, không thiếu những thủ đoạn dơ bẩn, nếu cô làm kẻ thứ ba, nhanh chóng thành thật, để vẻ mặt mọi người không phải khó coi.”